Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Nhờ Làm Quần Áo...
Lê Tô Tô
2024-10-29 16:55:54
Về đến nhà đã gần một giờ rồi.
Tuy hơi trễ nhưng bây giờ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cũng không muộn.
Người nhà họ Giang đã ăn xong, bọn trẻ tam phòng lại chưa ăn.
Phân gia rồi, hai cụ nhà họ Giang thật đúng là hoàn toàn phân cách.
Nhà mình ăn cơm trưa mà cũng không tiện thể cho bọn trẻ tam phòng ăn, mặc kệ chúng bị đói.
Kiều Nhiễm mặc dù không lạ gì nhưng cách làm của bọn họ vẫn khiến cô thấy phản cảm.
Người nhà họ Giang càng không phúc hậu, sau này Kiều Nhiễm cũng không cần khách sáo.
"Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
"Mẹ đã trở về, thật tốt quá."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy Kiều Nhiễm trở về, mừng rỡ chạy tới đón.
Kiều Nhiễm đau lòng nhìn bọn trẻ: "Các con đói bụng không?"
Hai đứa cũng không nói dối, gật đầu đáp: "Hơi đói ạ."
"Được, mẹ đi nấu cơm cho các con nhé.
Mẹ có mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp, các con mau ăn tạm cho đỡ đói."
Vừa nghe thấy có bánh ngọt để ăn, hai mắt Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến lập tức sáng ngời.
Trẻ con trong đội sản xuất từng ăn bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp cũng không nhiều, bọn trẻ lớn như vậy nhưng chỉ từng ăn bánh gạo nếp một lần, còn là Giang Vệ Quốc mua mang về.
Nếu không phải Giang Vệ Quốc tự mình mua, Thái Kim Hoa nắm tiền lương của Giang Vệ Quốc trong tay thì còn lâu mới nỡ bỏ ra mua cho bọn trẻ.
"Mẹ ơi, mẹ mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp thật hả?" Giang Đông Thăng không dám tin hỏi.
"Đúng vậy, lại đây, cầm ăn đi nè." Kiều Nhiễm nói, lấy bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp ra đưa cho Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, hai đứa trẻ mới tin tưởng, Kiều Nhiễm thật sự không lừa tụi nó.
"Mẹ thật tốt, vậy mà lại mua bánh cho chúng con ăn." Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cảm khái một câu.
Trước đây chưa phân gia, bọn chúng ngay cả cơm còn ăn không đủ no chứ đừng nói tới ăn quà vặt.
Hiện tại phân gia rồi, chúng cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình tăng cao một khoảng lớn.
Kiều Nhiễm cười đáp: "Không chỉ có bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp đâu, hôm nay mẹ đi huyện thành còn mua thịt nữa, đợi lát nữa mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho các con ăn."
Trời ơi lại còn có thịt kho tàu, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến không nhịn được nuốt nước miếng.
"Thật không mẹ? Hôm nay tụi con được ăn thịt ạ?"
"Đúng vậy, các con ăn bánh quy lót dạ trước, mẹ đi rửa rau đã, lát nữa Đông Thăng giúp mẹ nhóm lửa, Yến Yến trông chừng Tuấn Tuấn nhé, mẹ sẽ nấu cho các con ăn."
Nghe nói có đồ ăn ngon, hai đứa trẻ càng thêm tích cực.
Vốn dĩ có bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp là đã tốt lắm rồi, ngờ đâu còn được ăn thịt nữa, quá đã.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cầm một miếng bánh quy lên bỏ vào miệng.
Mềm, thơm, ngọt, ngon quá.
"Mẹ ơi, bánh quy trứng gà ngon lắm." Giang Đông Thăng ăn xong một cái bánh, liếm liếm ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn.
Thứ đồ tốt này, nó ăn một cái nếm thử mùi vị là được, còn lại bao nhiêu để dành từ từ ăn.
"Ngon thì con ăn nhiều một chút, không cần để dành đâu, ăn hết rồi mẹ lại đi mua thêm cho các con." Kiều Nhiễm rộng rãi nói.
Trong nhà không cần tiết kiệm, ngoài số tiền trợ cấp hàng tháng của Giang Vệ Quốc sau này tam phòng bọn họ được lãnh, đồ trong không gian của cô cũng có thể lấy ra bán đổi tiền.
Một cân bánh quy trứng gà cần một đồng và phiếu bánh ngọt một cân, không tính là đắt lắm.
Tuy hơi trễ nhưng bây giờ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cũng không muộn.
Người nhà họ Giang đã ăn xong, bọn trẻ tam phòng lại chưa ăn.
Phân gia rồi, hai cụ nhà họ Giang thật đúng là hoàn toàn phân cách.
Nhà mình ăn cơm trưa mà cũng không tiện thể cho bọn trẻ tam phòng ăn, mặc kệ chúng bị đói.
Kiều Nhiễm mặc dù không lạ gì nhưng cách làm của bọn họ vẫn khiến cô thấy phản cảm.
Người nhà họ Giang càng không phúc hậu, sau này Kiều Nhiễm cũng không cần khách sáo.
"Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
"Mẹ đã trở về, thật tốt quá."
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy Kiều Nhiễm trở về, mừng rỡ chạy tới đón.
Kiều Nhiễm đau lòng nhìn bọn trẻ: "Các con đói bụng không?"
Hai đứa cũng không nói dối, gật đầu đáp: "Hơi đói ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, mẹ đi nấu cơm cho các con nhé.
Mẹ có mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp, các con mau ăn tạm cho đỡ đói."
Vừa nghe thấy có bánh ngọt để ăn, hai mắt Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến lập tức sáng ngời.
Trẻ con trong đội sản xuất từng ăn bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp cũng không nhiều, bọn trẻ lớn như vậy nhưng chỉ từng ăn bánh gạo nếp một lần, còn là Giang Vệ Quốc mua mang về.
Nếu không phải Giang Vệ Quốc tự mình mua, Thái Kim Hoa nắm tiền lương của Giang Vệ Quốc trong tay thì còn lâu mới nỡ bỏ ra mua cho bọn trẻ.
"Mẹ ơi, mẹ mua bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp thật hả?" Giang Đông Thăng không dám tin hỏi.
"Đúng vậy, lại đây, cầm ăn đi nè." Kiều Nhiễm nói, lấy bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp ra đưa cho Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến.
Sau khi tận mắt nhìn thấy, hai đứa trẻ mới tin tưởng, Kiều Nhiễm thật sự không lừa tụi nó.
"Mẹ thật tốt, vậy mà lại mua bánh cho chúng con ăn." Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cảm khái một câu.
Trước đây chưa phân gia, bọn chúng ngay cả cơm còn ăn không đủ no chứ đừng nói tới ăn quà vặt.
Hiện tại phân gia rồi, chúng cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình tăng cao một khoảng lớn.
Kiều Nhiễm cười đáp: "Không chỉ có bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp đâu, hôm nay mẹ đi huyện thành còn mua thịt nữa, đợi lát nữa mẹ sẽ nấu thịt kho tàu cho các con ăn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời ơi lại còn có thịt kho tàu, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến không nhịn được nuốt nước miếng.
"Thật không mẹ? Hôm nay tụi con được ăn thịt ạ?"
"Đúng vậy, các con ăn bánh quy lót dạ trước, mẹ đi rửa rau đã, lát nữa Đông Thăng giúp mẹ nhóm lửa, Yến Yến trông chừng Tuấn Tuấn nhé, mẹ sẽ nấu cho các con ăn."
Nghe nói có đồ ăn ngon, hai đứa trẻ càng thêm tích cực.
Vốn dĩ có bánh quy trứng gà và bánh gạo nếp là đã tốt lắm rồi, ngờ đâu còn được ăn thịt nữa, quá đã.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến cầm một miếng bánh quy lên bỏ vào miệng.
Mềm, thơm, ngọt, ngon quá.
"Mẹ ơi, bánh quy trứng gà ngon lắm." Giang Đông Thăng ăn xong một cái bánh, liếm liếm ngón tay, vẫn chưa thỏa mãn.
Thứ đồ tốt này, nó ăn một cái nếm thử mùi vị là được, còn lại bao nhiêu để dành từ từ ăn.
"Ngon thì con ăn nhiều một chút, không cần để dành đâu, ăn hết rồi mẹ lại đi mua thêm cho các con." Kiều Nhiễm rộng rãi nói.
Trong nhà không cần tiết kiệm, ngoài số tiền trợ cấp hàng tháng của Giang Vệ Quốc sau này tam phòng bọn họ được lãnh, đồ trong không gian của cô cũng có thể lấy ra bán đổi tiền.
Một cân bánh quy trứng gà cần một đồng và phiếu bánh ngọt một cân, không tính là đắt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro