Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 33
2024-10-07 17:52:45
Trong không gian còn có chăn lông và chăn tơ tằm, đến lúc cần có thể lấy ra dùng, nhưng phải thật cẩn thận.
Giản Thư quyết định từ giờ sẽ khóa cửa phòng cẩn thận hơn.
Nhưng đốt lò than thì cần than củi, mà giờ than cũng phân phối hạn chế, không biết có đủ dùng không.
Trước kia không có loại than tổ ong, có lẽ phải nghĩ cách xoay xở.
Còn hai ngày nữa mới đi làm, Giản Thư dự định ngày mai sẽ đi dạo quanh đây, vừa để làm quen đường xá, vừa tìm chợ đen xem sao.
Cô xếp quần áo vào tủ, đồ đạc của ba mẹ thì để nguyên trong phòng họ, còn lại sắp xếp gọn gàng.
Vừa mới chuyển nhà, lại dự định nấu ăn, nhiều đồ còn thiếu, Giản Thư tính chiều nay sẽ đi mua thêm.
Vừa hay trong nhà có nhiều tem phiếu sắp hết hạn.
Trong nhà thiếu cả gạo, dầu, muối, nước tương, giấm… Mặc dù trong chỗ giấu có đủ cả, nhưng cô không thể lấy ra ngay được, vẫn phải mua một ít để làm bình phong.
Giản Thư khóa cửa phòng rồi vào trong không gian.
Hai ngày nay bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Cô nhớ đến đống thiết bị điện tử để lâu không dùng, thế là lại lên mạng một chút cho đỡ buồn.
Cô lấy máy tính bảng ra, bật một chương trình giải trí.
Đây là những thứ cô đã tải từ trước, còn khá nhiều.
Hôm qua mới ăn ở quán cơm quốc doanh, hôm nay đi nữa thì không hay, mà cô cũng lười nấu nướng.
Thế là lấy ra một tô bún ốc, coi như bữa trưa.
Bún ốc là món Giản Thư mua khi đi du lịch ở Liễu Châu kiếp trước.
Ban đầu ngửi thấy mùi, cô đã không thích, nhưng sau khi được người dân địa phương nhiệt tình giới thiệu, nếm thử một miếng thì lại thấy rất ngon.
Ở đó vài ngày, ngày nào cô cũng ăn rồi mua mang về tích trữ trong không gian, khoảng ba bốn chục phần, còn mua thêm một ít hàng đóng gói sẵn mà người dân giới thiệu.
Món bún ốc tuy mùi hơi nặng nhưng ăn rất ngon.
Vừa xem chương trình vừa ăn, chẳng mấy chốc mà hết một tô bún.
Nhưng Giản Thư vẫn cảm thấy chưa no.
Không biết do còn đang lớn hay do mệt mỏi mà dạo này cô ăn nhiều hơn hẳn.
Cô lấy ra một quả táo to bằng nắm tay đàn ông, trong không gian quả táo này rất giòn và thơm, nhiều nước, ăn ngon hơn bất kỳ loại táo nào khác mà cô từng thử.
Ăn hết quả táo, Giản Thư cảm thấy đã no đến tám phần.
Người ta hay nói no rồi thì dễ buồn ngủ, nhưng để giữ gìn sức khỏe, cô vẫn cố gắng đi bộ nửa tiếng.
Khi hết thời gian đi bộ, cô liền leo lên giường và chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Sau một giấc ngủ sâu, Giản Thư tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái, khỏe khoắn hẳn ra.
Vừa đeo cái giỏ lên vai chuẩn bị ra ngoài thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, trước mặt là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng hơn 50.
Mặc dù quần áo có vài chỗ vá nhưng rất sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, trông có vẻ là người cẩn thận.
Giản Thư ngạc nhiên hỏi: “Bác là ai ạ?” Người phụ nữ cười hiền hậu: “Cháu là con gái của anh Giản phải không? Bác là hàng xóm sát vách nhà cháu, cháu lớn lên xinh xắn quá.” Giản Thư đứng ở cửa đáp: “Cháu chào bác, cháu là Giản Thư, ba cháu là Giản Dục Thành.
Bác quen ba cháu ạ?” Có lẽ là người quen? Nhưng Giản Thư không nhớ đã từng gặp bác ấy.
Giản Thư quyết định từ giờ sẽ khóa cửa phòng cẩn thận hơn.
Nhưng đốt lò than thì cần than củi, mà giờ than cũng phân phối hạn chế, không biết có đủ dùng không.
Trước kia không có loại than tổ ong, có lẽ phải nghĩ cách xoay xở.
Còn hai ngày nữa mới đi làm, Giản Thư dự định ngày mai sẽ đi dạo quanh đây, vừa để làm quen đường xá, vừa tìm chợ đen xem sao.
Cô xếp quần áo vào tủ, đồ đạc của ba mẹ thì để nguyên trong phòng họ, còn lại sắp xếp gọn gàng.
Vừa mới chuyển nhà, lại dự định nấu ăn, nhiều đồ còn thiếu, Giản Thư tính chiều nay sẽ đi mua thêm.
Vừa hay trong nhà có nhiều tem phiếu sắp hết hạn.
Trong nhà thiếu cả gạo, dầu, muối, nước tương, giấm… Mặc dù trong chỗ giấu có đủ cả, nhưng cô không thể lấy ra ngay được, vẫn phải mua một ít để làm bình phong.
Giản Thư khóa cửa phòng rồi vào trong không gian.
Hai ngày nay bận rộn, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhớ đến đống thiết bị điện tử để lâu không dùng, thế là lại lên mạng một chút cho đỡ buồn.
Cô lấy máy tính bảng ra, bật một chương trình giải trí.
Đây là những thứ cô đã tải từ trước, còn khá nhiều.
Hôm qua mới ăn ở quán cơm quốc doanh, hôm nay đi nữa thì không hay, mà cô cũng lười nấu nướng.
Thế là lấy ra một tô bún ốc, coi như bữa trưa.
Bún ốc là món Giản Thư mua khi đi du lịch ở Liễu Châu kiếp trước.
Ban đầu ngửi thấy mùi, cô đã không thích, nhưng sau khi được người dân địa phương nhiệt tình giới thiệu, nếm thử một miếng thì lại thấy rất ngon.
Ở đó vài ngày, ngày nào cô cũng ăn rồi mua mang về tích trữ trong không gian, khoảng ba bốn chục phần, còn mua thêm một ít hàng đóng gói sẵn mà người dân giới thiệu.
Món bún ốc tuy mùi hơi nặng nhưng ăn rất ngon.
Vừa xem chương trình vừa ăn, chẳng mấy chốc mà hết một tô bún.
Nhưng Giản Thư vẫn cảm thấy chưa no.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết do còn đang lớn hay do mệt mỏi mà dạo này cô ăn nhiều hơn hẳn.
Cô lấy ra một quả táo to bằng nắm tay đàn ông, trong không gian quả táo này rất giòn và thơm, nhiều nước, ăn ngon hơn bất kỳ loại táo nào khác mà cô từng thử.
Ăn hết quả táo, Giản Thư cảm thấy đã no đến tám phần.
Người ta hay nói no rồi thì dễ buồn ngủ, nhưng để giữ gìn sức khỏe, cô vẫn cố gắng đi bộ nửa tiếng.
Khi hết thời gian đi bộ, cô liền leo lên giường và chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Sau một giấc ngủ sâu, Giản Thư tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái, khỏe khoắn hẳn ra.
Vừa đeo cái giỏ lên vai chuẩn bị ra ngoài thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra, trước mặt là một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng hơn 50.
Mặc dù quần áo có vài chỗ vá nhưng rất sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, trông có vẻ là người cẩn thận.
Giản Thư ngạc nhiên hỏi: “Bác là ai ạ?” Người phụ nữ cười hiền hậu: “Cháu là con gái của anh Giản phải không? Bác là hàng xóm sát vách nhà cháu, cháu lớn lên xinh xắn quá.” Giản Thư đứng ở cửa đáp: “Cháu chào bác, cháu là Giản Thư, ba cháu là Giản Dục Thành.
Bác quen ba cháu ạ?” Có lẽ là người quen? Nhưng Giản Thư không nhớ đã từng gặp bác ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro