Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 34
2024-10-07 17:52:45
Bác chỉ tay về phía sân bên cạnh, nói: “Bác ở ngay cạnh nhà cháu đây, trước đây ba cháu thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp nhà cửa, nhưng chúng ta chưa gặp nhau nhiều, bác cứ tưởng nhà này không có ai.
Mãi đến một hôm, thằng cháu nội của bác nghịch ngợm ngã xuống giếng, người trong nhà không có ai.
May mà ba cháu nghe thấy, chạy tới cứu nó lên, nếu không thì hậu quả không dám nghĩ tới.” Giản Thư không ngờ lại có chuyện này, ba cô cũng chưa từng nhắc đến.
Chắc với ông, đó là việc nên làm, không cần phải kể lại.
Bác lại hỏi: “Nhà cháu định chuyển về đây ở sao? Ba cháu đâu rồi, sao bác không thấy?” Chuyện của ba Giản Thư cũng không cần giấu, vì cô sẽ sống ở đây lâu dài, không thể giấu mãi được: “Ba cháu đã mất rồi, giờ chỉ còn mình cháu chuyển về đây ở, sau này đi làm cũng tiện hơn.” Bác nghe xong mắt mở to, không tin nổi: “Cháu nói gì? Ba cháu mất rồi sao? Ông ấy mới 40 tuổi thôi mà, sao lại như vậy được?” Giản Thư nghẹn ngào: “Ba cháu mất trong một nhiệm vụ vào tháng trước.
Nhưng với ông, hy sinh trên chiến trường là điều ý nghĩa nhất.
Dù có quay lại từ đầu, ông biết kết cục cũng vẫn sẽ chọn như thế.” Là người lính, họ luôn sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc, vì nhân dân.
Từ ngày nhập ngũ, họ đã nguyện dâng hiến cuộc đời cho tổ quốc, đặt sinh tử sang một bên.
Chiến thắng của cuộc kháng chiến được đổi bằng máu xương của các anh hùng liệt sĩ.
Dù kháng chiến đã qua, nhưng giữa các nước vẫn còn nhiều xung đột, trong nước thì tưởng như yên bình.
Nhưng bình yên này là nhờ có những người gánh vác trách nhiệm, bảo vệ chúng ta từ phía trước.
Bác nghe xong rất đồng cảm, nhưng không kìm được nước mắt: “Ba cháu đã hy sinh cho tổ quốc, cho nhân dân, giờ chỉ còn mình cháu.
Sau này có việc gì, cứ tìm bác.
Ba cháu vì nước quên thân, chúng ta sẽ chăm lo cho cháu, không để ba cháu phải lo lắng.” “Cháu cảm ơn bác, cháu tin là ba cháu biết có mọi người ở đây sẽ yên tâm lắm.” Bác dần bình tĩnh lại, nhìn cái giỏ sau lưng Giản Thư rồi nói: “Bác họ Trần, cháu cứ gọi là bác Trần nhé.
Cháu mang giỏ đi đâu vậy?” Giản Thư trả lời: “Dạ, bác Trần.
Mới dọn về, trong nhà còn thiếu nhiều thứ, cháu định đi Bách Hóa Đại Lâu mua sắm.” Bà Trần nghe xong gật đầu nói: “Vậy con cứ từ từ, để ta gọi con trai ta về giúp con dọn đồ nhé.” Giản Thư vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, bà Trần ơi, bây giờ con chỉ định mua vài thứ nhẹ thôi, không cần làm phiền đâu, con tự đi được rồi.” Giản Thư mua đồ chỉ là để che giấu những món đồ trong không gian, không muốn người ta biết chính xác mình mua nhiều hay ít, tránh lộ ra chuyện bí mật.
Vừa mới quen biết, nên bà Trần cũng không ép: “Vậy cũng được, nếu cần gì thì cứ nói với ta, đừng ngại.
Ba của con từng cứu mạng nhà ta, đừng khách sáo.” Giản Thư nhận ra bà Trần nói thật lòng nên không từ chối thiện ý của bà ấy.
“Con biết rồi, nếu thật sự cần gì, con sẽ không khách sáo đâu ạ.” Bà Trần tạm biệt Giản Thư: “Vậy ta không làm phiền con nữa, có thời gian thì ghé nhà ta chơi nhé.” Giản Thư đáp: “Vâng, bà đi thong thả, để khi nào con ổn định xong sẽ đến thăm bà.” Bà Trần vui vẻ nói: “Được rồi, bà đợi con ở nhà.” Bà Trần đi rồi, Giản Thư cũng ra khỏi nhà, đến Bách Hóa Đại Lầu.
Mãi đến một hôm, thằng cháu nội của bác nghịch ngợm ngã xuống giếng, người trong nhà không có ai.
May mà ba cháu nghe thấy, chạy tới cứu nó lên, nếu không thì hậu quả không dám nghĩ tới.” Giản Thư không ngờ lại có chuyện này, ba cô cũng chưa từng nhắc đến.
Chắc với ông, đó là việc nên làm, không cần phải kể lại.
Bác lại hỏi: “Nhà cháu định chuyển về đây ở sao? Ba cháu đâu rồi, sao bác không thấy?” Chuyện của ba Giản Thư cũng không cần giấu, vì cô sẽ sống ở đây lâu dài, không thể giấu mãi được: “Ba cháu đã mất rồi, giờ chỉ còn mình cháu chuyển về đây ở, sau này đi làm cũng tiện hơn.” Bác nghe xong mắt mở to, không tin nổi: “Cháu nói gì? Ba cháu mất rồi sao? Ông ấy mới 40 tuổi thôi mà, sao lại như vậy được?” Giản Thư nghẹn ngào: “Ba cháu mất trong một nhiệm vụ vào tháng trước.
Nhưng với ông, hy sinh trên chiến trường là điều ý nghĩa nhất.
Dù có quay lại từ đầu, ông biết kết cục cũng vẫn sẽ chọn như thế.” Là người lính, họ luôn sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc, vì nhân dân.
Từ ngày nhập ngũ, họ đã nguyện dâng hiến cuộc đời cho tổ quốc, đặt sinh tử sang một bên.
Chiến thắng của cuộc kháng chiến được đổi bằng máu xương của các anh hùng liệt sĩ.
Dù kháng chiến đã qua, nhưng giữa các nước vẫn còn nhiều xung đột, trong nước thì tưởng như yên bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bình yên này là nhờ có những người gánh vác trách nhiệm, bảo vệ chúng ta từ phía trước.
Bác nghe xong rất đồng cảm, nhưng không kìm được nước mắt: “Ba cháu đã hy sinh cho tổ quốc, cho nhân dân, giờ chỉ còn mình cháu.
Sau này có việc gì, cứ tìm bác.
Ba cháu vì nước quên thân, chúng ta sẽ chăm lo cho cháu, không để ba cháu phải lo lắng.” “Cháu cảm ơn bác, cháu tin là ba cháu biết có mọi người ở đây sẽ yên tâm lắm.” Bác dần bình tĩnh lại, nhìn cái giỏ sau lưng Giản Thư rồi nói: “Bác họ Trần, cháu cứ gọi là bác Trần nhé.
Cháu mang giỏ đi đâu vậy?” Giản Thư trả lời: “Dạ, bác Trần.
Mới dọn về, trong nhà còn thiếu nhiều thứ, cháu định đi Bách Hóa Đại Lâu mua sắm.” Bà Trần nghe xong gật đầu nói: “Vậy con cứ từ từ, để ta gọi con trai ta về giúp con dọn đồ nhé.” Giản Thư vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, bà Trần ơi, bây giờ con chỉ định mua vài thứ nhẹ thôi, không cần làm phiền đâu, con tự đi được rồi.” Giản Thư mua đồ chỉ là để che giấu những món đồ trong không gian, không muốn người ta biết chính xác mình mua nhiều hay ít, tránh lộ ra chuyện bí mật.
Vừa mới quen biết, nên bà Trần cũng không ép: “Vậy cũng được, nếu cần gì thì cứ nói với ta, đừng ngại.
Ba của con từng cứu mạng nhà ta, đừng khách sáo.” Giản Thư nhận ra bà Trần nói thật lòng nên không từ chối thiện ý của bà ấy.
“Con biết rồi, nếu thật sự cần gì, con sẽ không khách sáo đâu ạ.” Bà Trần tạm biệt Giản Thư: “Vậy ta không làm phiền con nữa, có thời gian thì ghé nhà ta chơi nhé.” Giản Thư đáp: “Vâng, bà đi thong thả, để khi nào con ổn định xong sẽ đến thăm bà.” Bà Trần vui vẻ nói: “Được rồi, bà đợi con ở nhà.” Bà Trần đi rồi, Giản Thư cũng ra khỏi nhà, đến Bách Hóa Đại Lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro