Mang Theo Võ Quán Chuyển Nghề Thành Nông Nữ
Sinh Tồn Trong Thời Kỳ Khó Khăn 2
Tịch Mịch Phật Khiêu Tường
2024-07-17 05:00:15
Rìu khai sơn đặt ở ngoài cùng của giá binh khí, Lý Hoa rất quen thuộc.
Quả nhiên, trong tay Lý Hoa xuất hiện rìu khai sơn, trong nháy mắt, Lý Hoa còn có chút nghi hoặc, hình như mình còn chưa có tới gần giá đỡ...
Không kịp suy nghĩ nhiều, ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hoa trực tiếp bổ vào đầu nam nhân dâm loạn.
Là truyền nhân trưởng thành dưới cờ xí của võ quán, vậy nên ra tay vẫn lưu tình, dù sao trong xã hội pháp trị không thể tùy tiện tiện giết người, một cú bổ này hẳn có thể đưa hắn tới bệnh viện cấp cứu.
Máu tươi nhanh chóng bắn tung tóe chảy xuôi, nam nhân dâm loạn trừng lớn con ngươi ngã xuống, còn chu niệm mấy chữ: "Ăn... Ngươi..."
Lý Hoa sắp bị tức điên rồi, nàng không rõ vì cái gì sau khi mình bổ ra một phát kia liền không còn một tia khí lực, hơn phân nửa thân thể của nam nhân dâm loạn đều nện xuống trên người nàng, máu tươi ấm áp sền sệt đổ lên mặt nàng, mùi máu tươi lấp đầy miệng mũi, trước mắt cũng là bóng đêm.
Không biết ký ức xa lạ từ nơi nào ùn ùn kéo đến...
Triều Đại Tề? Chiến tranh? Chạy trốn? Đổi con cho nhau để ăn?
Trò đùa quỷ quái gì vậy?
Thân thể đè trên người mình kia đã cứng ngắc lạnh lẽo......
Lý Hoa lại dùng sức, đẩy gánh nặng trên người ra, nửa ngồi dậy.
May mắn bản thân là truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nếu đổi thành nữ nhân bình thường, sớm đã bị hù chết nhiều lần.
Lý Hoa nhìn thấy thi thể bị đẩy ra cũng run rẩy, nàng cố gắng nhìn về phía những nơi khác.
Thật sự không phải cái sân của võ quán Lý thị, không có phòng ốc không có bảng hiệu, cũng không có giá binh khí.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, mặt đất vàng toàn hố trũng, nóc nhà cỏ tranh thấp bé, cửa sổ bằng gỗ đen sì cổ xưa bị gió lùa vào, cửa sổ cực nhỏ, ánh sáng trong phòng rất tối, cửa phòng có cắm then cửa.
Thứ duy nhất ra dáng chính là bếp đất, trên bếp đất còn có một cái nồi sắt bốc hơi nóng, dưới bếp đất chất đống củi khô cùng cỏ khô tán loạn, trong góc phòng còn có một đống giẻ lau đen thui...
Ánh mắt Lý Hoa đọng lại trên rìu khai sơn vẫn luôn nắm trong tay.
Đôi bàn tay này chắc chắn không phải thuộc về truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nàng chính là tiểu nha đầu bi thảm bị người nhà đem đi đổi lấy đồ ăn trong trí nhớ vừa rồi?
Nếu như nàng thật sự đã đi tới dị thế, thật sự trở thành một người khác, như vậy, Khai Sơn Phủ quen thuộc này đã tới đây bằng cách nào chứ?
Quả nhiên, trong tay Lý Hoa xuất hiện rìu khai sơn, trong nháy mắt, Lý Hoa còn có chút nghi hoặc, hình như mình còn chưa có tới gần giá đỡ...
Không kịp suy nghĩ nhiều, ngàn cân treo sợi tóc, Lý Hoa trực tiếp bổ vào đầu nam nhân dâm loạn.
Là truyền nhân trưởng thành dưới cờ xí của võ quán, vậy nên ra tay vẫn lưu tình, dù sao trong xã hội pháp trị không thể tùy tiện tiện giết người, một cú bổ này hẳn có thể đưa hắn tới bệnh viện cấp cứu.
Máu tươi nhanh chóng bắn tung tóe chảy xuôi, nam nhân dâm loạn trừng lớn con ngươi ngã xuống, còn chu niệm mấy chữ: "Ăn... Ngươi..."
Lý Hoa sắp bị tức điên rồi, nàng không rõ vì cái gì sau khi mình bổ ra một phát kia liền không còn một tia khí lực, hơn phân nửa thân thể của nam nhân dâm loạn đều nện xuống trên người nàng, máu tươi ấm áp sền sệt đổ lên mặt nàng, mùi máu tươi lấp đầy miệng mũi, trước mắt cũng là bóng đêm.
Không biết ký ức xa lạ từ nơi nào ùn ùn kéo đến...
Triều Đại Tề? Chiến tranh? Chạy trốn? Đổi con cho nhau để ăn?
Trò đùa quỷ quái gì vậy?
Thân thể đè trên người mình kia đã cứng ngắc lạnh lẽo......
Lý Hoa lại dùng sức, đẩy gánh nặng trên người ra, nửa ngồi dậy.
May mắn bản thân là truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nếu đổi thành nữ nhân bình thường, sớm đã bị hù chết nhiều lần.
Lý Hoa nhìn thấy thi thể bị đẩy ra cũng run rẩy, nàng cố gắng nhìn về phía những nơi khác.
Thật sự không phải cái sân của võ quán Lý thị, không có phòng ốc không có bảng hiệu, cũng không có giá binh khí.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, mặt đất vàng toàn hố trũng, nóc nhà cỏ tranh thấp bé, cửa sổ bằng gỗ đen sì cổ xưa bị gió lùa vào, cửa sổ cực nhỏ, ánh sáng trong phòng rất tối, cửa phòng có cắm then cửa.
Thứ duy nhất ra dáng chính là bếp đất, trên bếp đất còn có một cái nồi sắt bốc hơi nóng, dưới bếp đất chất đống củi khô cùng cỏ khô tán loạn, trong góc phòng còn có một đống giẻ lau đen thui...
Ánh mắt Lý Hoa đọng lại trên rìu khai sơn vẫn luôn nắm trong tay.
Đôi bàn tay này chắc chắn không phải thuộc về truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nàng chính là tiểu nha đầu bi thảm bị người nhà đem đi đổi lấy đồ ăn trong trí nhớ vừa rồi?
Nếu như nàng thật sự đã đi tới dị thế, thật sự trở thành một người khác, như vậy, Khai Sơn Phủ quen thuộc này đã tới đây bằng cách nào chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro