Mang Theo Võ Quán Chuyển Nghề Thành Nông Nữ
Sinh Tồn Trong Thời Kỳ Khó Khăn 3
Tịch Mịch Phật Khiêu Tường
2024-07-17 05:00:15
Không có thời gian để nàng suy nghĩ rõ ràng, ngoài cửa truyền đến vài tiếng dâm tà trêu đùa.
"Lão đầu ngươi chỉ ăn thịt thì gài cửa làm gì? Hay là đổi thành dê hai chân nên không nỡ cho vào nồi?
"Tên này hẳn là muốn làm tân lang trước rồi lại lấp đầy bụng sau, cuộc mua bán này có lời..."
Lý Hoa vốn còn bởi vì bản thân lỡ giết người mà hơi khó chịu, lúc này chỉ còn lại phẫn nộ.
Nàng đường đường là truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nắm giữ số lượng bất động sản dài hơn phân nửa con phố ngoại thành thủ đô...
Mặc dù mỗi một truyền nhân Lý thị sống không đến 40 tuổi sẽ chết sớm, mặc dù Lý Hoa vừa mới ký bản di chúc, sau khi chết sẽ hiến tặng tất cả tài sản trên danh nghĩa không hoàn lại...
Lý Hoa không cho phép mình hồi tưởng lại, trước mắt mình thân lâm vào tình cảnh loạn thế, tính mạng không đáng tiền, sống chết của lưu dân lại càng không ai để ý, ngay cả cha mẹ thân nhân cũng có thể dễ dàng ăn thịt, nàng không cần phải bi ai thống khổ cho khối thân thể này, nhưng nàng phải nhanh chóng trở về, nhìn xem đứa nhỏ bị trao đổi với thân thể này có còn sống hay không.
Như thể đó là trách nhiệm của nàng.
Quần áo trên người tuyệt đối không thể mặc, ngay cả da thịt cũng không che được, còn dính đầy máu tanh, trên mặt trên cổ cũng có cảm giác dính dính.
Lý Hoa không để ý tới âm thanh ngoài cửa, đứng lên đi tới bên cạnh bếp lò, buông rìu khai sơn xuống, dùng đồ múc nước rửa sạch vết máu trước ngực trên cổ một chút, cởi ra quần áo trên người, thay vào đống quần áo đen trong góc, còn mặc hai lớp, trực tiếp dùng dây lưng vải buộc chặt thắt lưng.
Quần áo có mùi, cũng không vừa người, ai quan tâm chứ?
Lại rửa sạch luôn cả rìu khai sơn, rồi mài lưỡi rìu dọc theo nắp nồi.
Vốn dĩ binh khí ở trên giá chỉ dùng để thao luyện, căn bản không được mài lưỡi, vừa rồi có thể bổ cho nam nhân dâm loạn mất mạng, cũng là nhờ may mắn.
Lý Hoa hít sâu một hơi, kiễng chân với tới then cửa, kéo ra.
Một luồng gió lạnh thổi vào mặt, đồng thời, thanh âm của hai nam nhân càng rõ ràng hơn.
"Lão hói nhà ngươi, làm cái gì mà không nghe chút động tĩnh, đổi thành huynh đệ ta thay ngươi..."
"Không hưởng dụng liền cam lòng xuống tay, ta nghe thấy tiếng mài đao..."
"Ngươi nghe lầm rồi." Lý Hoa lạnh lùng mở miệng, thân thể vọt lên, vung rìu khai sơn qua lại.
"A -- ai u --"
Hai tiếng kêu thảm thiết.
Rìu khai sơn mới vừa mài lưỡi lấy thế không thể đỡ, hai tên nam tử một người che mặt một người ấn lỗ tai.
Lưu dân tụm năm tụm ba ở nơi xa xa đều bị kinh sợ, vô số người há miệng không thu về được, vô số động tác chỉ trỏ đều bảo trì.
Thân thể nhỏ bé nhảy lên lại đạp xuống mặt đất, hình như còn lảo đảo, nhưng mà lại nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng bước đi.
"Lão đầu ngươi chỉ ăn thịt thì gài cửa làm gì? Hay là đổi thành dê hai chân nên không nỡ cho vào nồi?
"Tên này hẳn là muốn làm tân lang trước rồi lại lấp đầy bụng sau, cuộc mua bán này có lời..."
Lý Hoa vốn còn bởi vì bản thân lỡ giết người mà hơi khó chịu, lúc này chỉ còn lại phẫn nộ.
Nàng đường đường là truyền nhân đời thứ 18 của võ quán Lý thị, nắm giữ số lượng bất động sản dài hơn phân nửa con phố ngoại thành thủ đô...
Mặc dù mỗi một truyền nhân Lý thị sống không đến 40 tuổi sẽ chết sớm, mặc dù Lý Hoa vừa mới ký bản di chúc, sau khi chết sẽ hiến tặng tất cả tài sản trên danh nghĩa không hoàn lại...
Lý Hoa không cho phép mình hồi tưởng lại, trước mắt mình thân lâm vào tình cảnh loạn thế, tính mạng không đáng tiền, sống chết của lưu dân lại càng không ai để ý, ngay cả cha mẹ thân nhân cũng có thể dễ dàng ăn thịt, nàng không cần phải bi ai thống khổ cho khối thân thể này, nhưng nàng phải nhanh chóng trở về, nhìn xem đứa nhỏ bị trao đổi với thân thể này có còn sống hay không.
Như thể đó là trách nhiệm của nàng.
Quần áo trên người tuyệt đối không thể mặc, ngay cả da thịt cũng không che được, còn dính đầy máu tanh, trên mặt trên cổ cũng có cảm giác dính dính.
Lý Hoa không để ý tới âm thanh ngoài cửa, đứng lên đi tới bên cạnh bếp lò, buông rìu khai sơn xuống, dùng đồ múc nước rửa sạch vết máu trước ngực trên cổ một chút, cởi ra quần áo trên người, thay vào đống quần áo đen trong góc, còn mặc hai lớp, trực tiếp dùng dây lưng vải buộc chặt thắt lưng.
Quần áo có mùi, cũng không vừa người, ai quan tâm chứ?
Lại rửa sạch luôn cả rìu khai sơn, rồi mài lưỡi rìu dọc theo nắp nồi.
Vốn dĩ binh khí ở trên giá chỉ dùng để thao luyện, căn bản không được mài lưỡi, vừa rồi có thể bổ cho nam nhân dâm loạn mất mạng, cũng là nhờ may mắn.
Lý Hoa hít sâu một hơi, kiễng chân với tới then cửa, kéo ra.
Một luồng gió lạnh thổi vào mặt, đồng thời, thanh âm của hai nam nhân càng rõ ràng hơn.
"Lão hói nhà ngươi, làm cái gì mà không nghe chút động tĩnh, đổi thành huynh đệ ta thay ngươi..."
"Không hưởng dụng liền cam lòng xuống tay, ta nghe thấy tiếng mài đao..."
"Ngươi nghe lầm rồi." Lý Hoa lạnh lùng mở miệng, thân thể vọt lên, vung rìu khai sơn qua lại.
"A -- ai u --"
Hai tiếng kêu thảm thiết.
Rìu khai sơn mới vừa mài lưỡi lấy thế không thể đỡ, hai tên nam tử một người che mặt một người ấn lỗ tai.
Lưu dân tụm năm tụm ba ở nơi xa xa đều bị kinh sợ, vô số người há miệng không thu về được, vô số động tác chỉ trỏ đều bảo trì.
Thân thể nhỏ bé nhảy lên lại đạp xuống mặt đất, hình như còn lảo đảo, nhưng mà lại nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro