Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 40
2024-09-11 20:15:59
Ban đầu anh định xem phim xong mới đưa ảnh, nhưng Bạch Điềm Điềm nói đã đến cửa hàng bách hóa rồi, đưa ảnh trước rồi đi xem phim cũng không muộn, vì vậy Tô Trạch đưa ảnh cho Thẩm Dao trước.
"Ồ, đi xem phim à, anh nói chuyện với Bạch Điềm Điềm rất hợp ý nhau sao?" Thẩm Dao nhận lấy ảnh trong tay Tô Trạch, cười híp mắt hỏi.
"Anh đi trước, cô ấy còn đang ở dưới lầu." Nói xong Tô Trạch không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Tô Trạch không trả lời thẳng vào câu hỏi của Thẩm Dao, nhưng cô hiểu rồi, đã gọi người ta là "Điềm Điềm" thì chắc chắn là nói chuyện rất hợp rồi!
Thẩm Dao còn để ý thấy tai anh trai cô đỏ ửng lên.
Thẩm Dao nhìn theo bóng dáng Tô Trạch cho đến khi anh đi khuất mới thu hồi tầm mắt, nhìn bức ảnh Tô Trạch đưa, Thẩm Dao lại một lần nữa cảm thấy tự hào về nhan sắc của nhà họ Tô.
Đương nhiên, ba cô, Thẩm Hòa Lâm, cũng rất đẹp trai!
Bức ảnh đen trắng cũng không thể che lấp nhan sắc của ba anh em, trong ảnh, cả ba người đều có nụ cười rạng rỡ.
Trong ảnh, đôi mắt Thẩm Dao như có ánh sáng, lúm đồng tiền, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười rạng rỡ như hoa, cả khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
"Ôi chao, Tiểu Thẩm, bức ảnh của mấy anh em chụp đẹp thật đấy."
Giọng nói của chị Dương khiến Thẩm Dao đang đắm chìm trong thế giới nhan sắc của mình giật nảy mình.
"Chị Dương, chị làm em giật cả mình." Thẩm Dao vỗ vỗ ngực.
Chị Dương vỗ lưng Thẩm Dao, cầm lấy bức ảnh trong tay cô: "Chị xin lỗi. Gia đình em ai cũng đẹp thế, thật ngưỡng mộ. À mà, ai đưa ảnh cho em vậy?"
Nhìn trang phục trong ảnh, chắc là chụp vào ngày mùng một, hôm nay lấy được cũng hợp lý, buổi sáng Thẩm Dao luôn ở đây, chị Dương về nhà ăn cơm thì Thẩm Dao càng không thể rời khỏi quầy được.
"Anh trai em mang đến, bây giờ hai người họ đi xem phim rồi." Thẩm Dao thành thật nói, dù sao hiện tại chị Dương là bà mối của anh trai cô và Bạch Điềm Điềm.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi." Chị Dương vui vẻ ra mặt, làm bà mối, chị đương nhiên hy vọng hai người có thể thành đôi.
Thẩm Dao cười gật đầu: "Xem ra đồng chí Bạch Điềm Điềm sắp trở thành chị dâu của em rồi."
Thẩm Dao biết rất rõ tốc độ từ lúc xem mắt đến lúc kết hôn của thời đại này.
Chỉ là quân hàm hiện tại của Tô Trạch là trung đội trưởng, gia đình chưa được đi theo.
Sau khi kết hôn, có thể Bạch Điềm Điềm phải sống xa chồng.
Mặc dù quân đội đóng ở ngoại ô, nhưng cũng không thể thường xuyên về nhà, Thẩm Dao chợt cảm thấy hơi phiền não.
Trước kia, khi Thẩm Dao lên mạng, cô từng thấy rất nhiều người nói muốn làm vợ quân nhân, nhưng rất nhiều chị em đã kết hôn với quân nhân đều khuyên mọi người nên suy nghĩ kỹ.
Bởi vì phần lớn thời gian, chồng đều không thể ở bên cạnh, phụ nữ phải tự mình đối mặt với rất nhiều chuyện.
Chăm sóc gia đình, cha mẹ, con cái, tất cả những gánh nặng này đều do vợ quân nhân gánh vác.
Tuy cậu hai và mợ hai đều còn trẻ, tính tình lại rất tốt, hiện tại cũng không cần Bạch Điềm Điềm chăm sóc, nhưng để một cô gái trẻ phải tự mình đối mặt với một gia đình xa lạ, sinh sống trong một môi trường hoàn toàn mới, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn rồi.
Thẩm Dao cũng không biết có nên hỏi Bạch Điềm Điềm đã chuẩn bị tâm lý làm vợ quân nhân hay chưa, cô sợ mình quản nhiều quá sẽ khiến người khác chán ghét.
Cả buổi chiều, Thẩm Dao đều không có tinh thần, nằm bò ra quầy hàng suy nghĩ lung tung.
Về đến nhà, Tô Diệp thấy con gái có vẻ khác thường, trước kia vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng con bé, hôm nay về đến nhà rồi mà vẫn không thấy con bé lên tiếng.
"Hôm nay con bị sao vậy? Không vui à?"
"Vâng, hơi buồn một chút." Sau đó, Thẩm Dao kể cho Tô Diệp nghe chuyện khiến cô phiền não cả buổi chiều.
Tô Diệp mỉm cười, nói: "Con yên tâm đi, nhà họ Bạch chắc chắn biết rõ tính chất công việc của anh trai con, chắc chắn họ cũng sẽ nói rõ với Bạch Điềm Điềm nếu như cô ấy gả cho anh con thì cần phải đối mặt với những vấn đề gì. Hơn nữa, anh trai con cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy, con là con nít con noi, lo lắng làm gì."
Nghe Tô Diệp nói vậy, Thẩm Dao hơi ngại ngùng: "Hai người bọn họ quen biết nhau cũng không phải nhờ con mà, con chỉ là hơi lo lắng thôi."
"Ông bà ngoại con, cậu mợ con, thậm chí cả Nhiên Nhiên, đều là người dễ chung sống, sau này Bạch Điềm Điềm có gả đến thật cũng chẳng có chuyện gì phải phiền lòng đâu."
Thẩm Dao gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
"Ồ, đi xem phim à, anh nói chuyện với Bạch Điềm Điềm rất hợp ý nhau sao?" Thẩm Dao nhận lấy ảnh trong tay Tô Trạch, cười híp mắt hỏi.
"Anh đi trước, cô ấy còn đang ở dưới lầu." Nói xong Tô Trạch không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Tô Trạch không trả lời thẳng vào câu hỏi của Thẩm Dao, nhưng cô hiểu rồi, đã gọi người ta là "Điềm Điềm" thì chắc chắn là nói chuyện rất hợp rồi!
Thẩm Dao còn để ý thấy tai anh trai cô đỏ ửng lên.
Thẩm Dao nhìn theo bóng dáng Tô Trạch cho đến khi anh đi khuất mới thu hồi tầm mắt, nhìn bức ảnh Tô Trạch đưa, Thẩm Dao lại một lần nữa cảm thấy tự hào về nhan sắc của nhà họ Tô.
Đương nhiên, ba cô, Thẩm Hòa Lâm, cũng rất đẹp trai!
Bức ảnh đen trắng cũng không thể che lấp nhan sắc của ba anh em, trong ảnh, cả ba người đều có nụ cười rạng rỡ.
Trong ảnh, đôi mắt Thẩm Dao như có ánh sáng, lúm đồng tiền, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười rạng rỡ như hoa, cả khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
"Ôi chao, Tiểu Thẩm, bức ảnh của mấy anh em chụp đẹp thật đấy."
Giọng nói của chị Dương khiến Thẩm Dao đang đắm chìm trong thế giới nhan sắc của mình giật nảy mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Dương, chị làm em giật cả mình." Thẩm Dao vỗ vỗ ngực.
Chị Dương vỗ lưng Thẩm Dao, cầm lấy bức ảnh trong tay cô: "Chị xin lỗi. Gia đình em ai cũng đẹp thế, thật ngưỡng mộ. À mà, ai đưa ảnh cho em vậy?"
Nhìn trang phục trong ảnh, chắc là chụp vào ngày mùng một, hôm nay lấy được cũng hợp lý, buổi sáng Thẩm Dao luôn ở đây, chị Dương về nhà ăn cơm thì Thẩm Dao càng không thể rời khỏi quầy được.
"Anh trai em mang đến, bây giờ hai người họ đi xem phim rồi." Thẩm Dao thành thật nói, dù sao hiện tại chị Dương là bà mối của anh trai cô và Bạch Điềm Điềm.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi." Chị Dương vui vẻ ra mặt, làm bà mối, chị đương nhiên hy vọng hai người có thể thành đôi.
Thẩm Dao cười gật đầu: "Xem ra đồng chí Bạch Điềm Điềm sắp trở thành chị dâu của em rồi."
Thẩm Dao biết rất rõ tốc độ từ lúc xem mắt đến lúc kết hôn của thời đại này.
Chỉ là quân hàm hiện tại của Tô Trạch là trung đội trưởng, gia đình chưa được đi theo.
Sau khi kết hôn, có thể Bạch Điềm Điềm phải sống xa chồng.
Mặc dù quân đội đóng ở ngoại ô, nhưng cũng không thể thường xuyên về nhà, Thẩm Dao chợt cảm thấy hơi phiền não.
Trước kia, khi Thẩm Dao lên mạng, cô từng thấy rất nhiều người nói muốn làm vợ quân nhân, nhưng rất nhiều chị em đã kết hôn với quân nhân đều khuyên mọi người nên suy nghĩ kỹ.
Bởi vì phần lớn thời gian, chồng đều không thể ở bên cạnh, phụ nữ phải tự mình đối mặt với rất nhiều chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chăm sóc gia đình, cha mẹ, con cái, tất cả những gánh nặng này đều do vợ quân nhân gánh vác.
Tuy cậu hai và mợ hai đều còn trẻ, tính tình lại rất tốt, hiện tại cũng không cần Bạch Điềm Điềm chăm sóc, nhưng để một cô gái trẻ phải tự mình đối mặt với một gia đình xa lạ, sinh sống trong một môi trường hoàn toàn mới, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó khăn rồi.
Thẩm Dao cũng không biết có nên hỏi Bạch Điềm Điềm đã chuẩn bị tâm lý làm vợ quân nhân hay chưa, cô sợ mình quản nhiều quá sẽ khiến người khác chán ghét.
Cả buổi chiều, Thẩm Dao đều không có tinh thần, nằm bò ra quầy hàng suy nghĩ lung tung.
Về đến nhà, Tô Diệp thấy con gái có vẻ khác thường, trước kia vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng con bé, hôm nay về đến nhà rồi mà vẫn không thấy con bé lên tiếng.
"Hôm nay con bị sao vậy? Không vui à?"
"Vâng, hơi buồn một chút." Sau đó, Thẩm Dao kể cho Tô Diệp nghe chuyện khiến cô phiền não cả buổi chiều.
Tô Diệp mỉm cười, nói: "Con yên tâm đi, nhà họ Bạch chắc chắn biết rõ tính chất công việc của anh trai con, chắc chắn họ cũng sẽ nói rõ với Bạch Điềm Điềm nếu như cô ấy gả cho anh con thì cần phải đối mặt với những vấn đề gì. Hơn nữa, anh trai con cũng sẽ nói rõ ràng với cô ấy, con là con nít con noi, lo lắng làm gì."
Nghe Tô Diệp nói vậy, Thẩm Dao hơi ngại ngùng: "Hai người bọn họ quen biết nhau cũng không phải nhờ con mà, con chỉ là hơi lo lắng thôi."
"Ông bà ngoại con, cậu mợ con, thậm chí cả Nhiên Nhiên, đều là người dễ chung sống, sau này Bạch Điềm Điềm có gả đến thật cũng chẳng có chuyện gì phải phiền lòng đâu."
Thẩm Dao gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro