Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 41
2024-09-11 20:15:59
Đúng vậy, với tình yêu thương của nhà họ Bạch dành cho Bạch Điềm Điềm, chắc chắn họ sẽ nói rõ mọi khó khăn cho cô ấy trước, hai người có thể gặp nhau, chứng tỏ Bạch Điềm Điềm đã suy nghĩ kỹ càng rồi, là cô quan tâm quá nên mới như vậy.
Hôm nay, Thẩm Hòa Lâm phải tăng ca, bữa tối chỉ có hai mẹ con Thẩm Dao và Tô Diệp.
Lúc ăn cơm, Thẩm Dao chợt nhớ ra mình quên kể cho Tô Diệp nghe về chuyện Tô Trạch đi xem mắt: "À đúng rồi, hôm nay anh trai con đi xem phim với Bạch Điềm Điềm đấy."
"Sao con biết?" Tô Diệp dừng đũa, nhìn Thẩm Dao.
"Cơm nước xong, anh ấy đến đưa ảnh cho con, anh ấy nói muốn đi xem phim."
"Vậy xem ra hai người bọn họ nói chuyện rất hợp nhau. Đưa ảnh cho mẹ xem nào."
Thẩm Dao đứng dậy, lấy ảnh trong túi đưa cho Tô Diệp: "Hôm nay chị Dương còn khen con cái nhà mình ai cũng đẹp đấy."
Tô Diệp nhìn ảnh, gật đầu: "Đúng là vậy, may mà con giống mẹ."
"Ba cũng rất đẹp trai mà!" Thẩm Hòa Lâm cũng rất đẹp trai.
"Không đẹp trai bằng mẹ."
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của mẹ mình, Thẩm Dao bật cười ha hả.
Ăn cơm xong, Tô Diệp đột nhiên nói hôm nay có thư của cô, gửi từ thành phố J, để trên bàn học.
Thẩm Dao nhướng mày, vừa nghe đến thành phố J là cô biết ngay ai gửi thư.
Thẩm Dao giúp Tô Diệp dọn dẹp nhà bếp, chậm chạp đun nước, rửa mặt xong xuôi mới về phòng, ngồi trước bàn học xem thư.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, thư do Tiền Oánh gửi.
Nơi Tiền Oánh xuống nông thôn nằm ngay bên cạnh tỉnh thành phố J.
Trong sách, nguyên chủ cũng xuống nông thôn ở đó.
Câu "Dao Dao thân yêu" ở đầu thư khiến Thẩm Dao nổi da gà.
Tiền Oánh đúng là "biến hóa khôn lường", ngày hôm đó nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, vậy mà bây giờ lại gọi cô là "thân yêu".
Mở đầu thư, Tiền Oánh ân cần hỏi han xem Thẩm Dao sống có tốt không, công việc có thuận lợi không, quan hệ với đồng nghiệp có tốt không.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người bạn tốt đang quan tâm đến bạn mình.
Tiền Oánh nói cô ta và Lương Quốc Đống được phân đến cùng một nơi, thanh niên trí thức và rất nhiều cô gái trong thôn đều thích Lương Quốc Đống.
Tiền Oánh nói những lời này chắc chắn là đang thăm dò cô, muốn xem xem cô có thực sự không thích Lương Quốc Đống nữa hay không.
Sau đó, cô ta bắt đầu kể lể về những khổ sở khi ở nông thôn, nào là ngày nào cũng phải dậy sớm ngủ muộn, làm việc nhà nông không hết, ăn không no, còn bị người trong thôn bắt nạt.
Nói gần nói xa đều là muốn cho Thẩm Dao biết cô ta đang sống rất khổ sở.
Sau đó, cô ta còn nói thật may là Thẩm Dao không xuống nông thôn, cô ta viết trong thư như vậy: "Dao Dao, bây giờ mình thấy thật may mắn vì cậu không xuống nông thôn, cậu đổi ý không bán công việc cho mình là đúng. Nếu cậu xuống nông thôn, còn mình được làm việc ở thành phố, biết cậu phải chịu khổ như vậy, chắc chắn mình sẽ không tha thứ cho bản thân. Lúc trước nhất định là mình bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý với những lời cậu nói muốn nhường công việc cho mình! May mà cậu đã đổi ý, nếu không cả đời này mình sẽ áy náy, day dứt không yên."
Bề ngoài thì tỏ vẻ chân thành, nói thật may mắn vì Thẩm Dao không xuống nông thôn, nhưng thực chất là muốn Thẩm Dao áy náy, hối hận, bởi vì nếu không phải Thẩm Dao đổi ý thì làm sao cô ta phải xuống nông thôn chịu khổ chứ.
Nếu không phải Thẩm Dao biết rõ bộ mặt thật của Tiền Oánh thì cô đã áy náy thật rồi.
Thẩm Dao còn nhớ trong sách từng nhắc đến một chút, khi Tiền Oánh biết Thẩm Dao qua đời, cô ta liền cười lạnh một tiếng nói: "Đáng đời! Cô ta tự nói đưa chút tiền là được rồi, tôi cho năm mươi tệ còn chưa đủ, mẹ cô ta lại đến đòi bảy trăm năm mươi, chết cũng tốt. Chỉ là hơi tiếc, không được chứng kiến cảnh cô ta bị dày vò thành xấu xí ở nông thôn."
Trong thư Tiền Oánh còn nói, cô ta xuống nông thôn là do chị dâu báo danh, bố mẹ bị chị dâu xúi giục nên đều không cho cô ta tiền.
Lúc ra khỏi nhà cũng không chuẩn bị quần áo dày, không biết có thể sống qua mùa đông hay không.
Cũng không biết sau này có còn gặp lại được Thẩm Dao - người bạn thân nhất của cô ta nữa hay không.
Nói đến đây thật khiến người nghe thương tâm, người xem rơi lệ!
Thật đáng thương, người có lương tâm nhất định phải gửi cho cô ấy ít phiếu lương thực và quần áo mùa đông!
Cuối thư, Tiền Oánh hỏi Thẩm Dao có quen một người tên là Thư Lệ Quyên không.
Hôm nay, Thẩm Hòa Lâm phải tăng ca, bữa tối chỉ có hai mẹ con Thẩm Dao và Tô Diệp.
Lúc ăn cơm, Thẩm Dao chợt nhớ ra mình quên kể cho Tô Diệp nghe về chuyện Tô Trạch đi xem mắt: "À đúng rồi, hôm nay anh trai con đi xem phim với Bạch Điềm Điềm đấy."
"Sao con biết?" Tô Diệp dừng đũa, nhìn Thẩm Dao.
"Cơm nước xong, anh ấy đến đưa ảnh cho con, anh ấy nói muốn đi xem phim."
"Vậy xem ra hai người bọn họ nói chuyện rất hợp nhau. Đưa ảnh cho mẹ xem nào."
Thẩm Dao đứng dậy, lấy ảnh trong túi đưa cho Tô Diệp: "Hôm nay chị Dương còn khen con cái nhà mình ai cũng đẹp đấy."
Tô Diệp nhìn ảnh, gật đầu: "Đúng là vậy, may mà con giống mẹ."
"Ba cũng rất đẹp trai mà!" Thẩm Hòa Lâm cũng rất đẹp trai.
"Không đẹp trai bằng mẹ."
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của mẹ mình, Thẩm Dao bật cười ha hả.
Ăn cơm xong, Tô Diệp đột nhiên nói hôm nay có thư của cô, gửi từ thành phố J, để trên bàn học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dao nhướng mày, vừa nghe đến thành phố J là cô biết ngay ai gửi thư.
Thẩm Dao giúp Tô Diệp dọn dẹp nhà bếp, chậm chạp đun nước, rửa mặt xong xuôi mới về phòng, ngồi trước bàn học xem thư.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, thư do Tiền Oánh gửi.
Nơi Tiền Oánh xuống nông thôn nằm ngay bên cạnh tỉnh thành phố J.
Trong sách, nguyên chủ cũng xuống nông thôn ở đó.
Câu "Dao Dao thân yêu" ở đầu thư khiến Thẩm Dao nổi da gà.
Tiền Oánh đúng là "biến hóa khôn lường", ngày hôm đó nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, vậy mà bây giờ lại gọi cô là "thân yêu".
Mở đầu thư, Tiền Oánh ân cần hỏi han xem Thẩm Dao sống có tốt không, công việc có thuận lợi không, quan hệ với đồng nghiệp có tốt không.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một người bạn tốt đang quan tâm đến bạn mình.
Tiền Oánh nói cô ta và Lương Quốc Đống được phân đến cùng một nơi, thanh niên trí thức và rất nhiều cô gái trong thôn đều thích Lương Quốc Đống.
Tiền Oánh nói những lời này chắc chắn là đang thăm dò cô, muốn xem xem cô có thực sự không thích Lương Quốc Đống nữa hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, cô ta bắt đầu kể lể về những khổ sở khi ở nông thôn, nào là ngày nào cũng phải dậy sớm ngủ muộn, làm việc nhà nông không hết, ăn không no, còn bị người trong thôn bắt nạt.
Nói gần nói xa đều là muốn cho Thẩm Dao biết cô ta đang sống rất khổ sở.
Sau đó, cô ta còn nói thật may là Thẩm Dao không xuống nông thôn, cô ta viết trong thư như vậy: "Dao Dao, bây giờ mình thấy thật may mắn vì cậu không xuống nông thôn, cậu đổi ý không bán công việc cho mình là đúng. Nếu cậu xuống nông thôn, còn mình được làm việc ở thành phố, biết cậu phải chịu khổ như vậy, chắc chắn mình sẽ không tha thứ cho bản thân. Lúc trước nhất định là mình bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý với những lời cậu nói muốn nhường công việc cho mình! May mà cậu đã đổi ý, nếu không cả đời này mình sẽ áy náy, day dứt không yên."
Bề ngoài thì tỏ vẻ chân thành, nói thật may mắn vì Thẩm Dao không xuống nông thôn, nhưng thực chất là muốn Thẩm Dao áy náy, hối hận, bởi vì nếu không phải Thẩm Dao đổi ý thì làm sao cô ta phải xuống nông thôn chịu khổ chứ.
Nếu không phải Thẩm Dao biết rõ bộ mặt thật của Tiền Oánh thì cô đã áy náy thật rồi.
Thẩm Dao còn nhớ trong sách từng nhắc đến một chút, khi Tiền Oánh biết Thẩm Dao qua đời, cô ta liền cười lạnh một tiếng nói: "Đáng đời! Cô ta tự nói đưa chút tiền là được rồi, tôi cho năm mươi tệ còn chưa đủ, mẹ cô ta lại đến đòi bảy trăm năm mươi, chết cũng tốt. Chỉ là hơi tiếc, không được chứng kiến cảnh cô ta bị dày vò thành xấu xí ở nông thôn."
Trong thư Tiền Oánh còn nói, cô ta xuống nông thôn là do chị dâu báo danh, bố mẹ bị chị dâu xúi giục nên đều không cho cô ta tiền.
Lúc ra khỏi nhà cũng không chuẩn bị quần áo dày, không biết có thể sống qua mùa đông hay không.
Cũng không biết sau này có còn gặp lại được Thẩm Dao - người bạn thân nhất của cô ta nữa hay không.
Nói đến đây thật khiến người nghe thương tâm, người xem rơi lệ!
Thật đáng thương, người có lương tâm nhất định phải gửi cho cô ấy ít phiếu lương thực và quần áo mùa đông!
Cuối thư, Tiền Oánh hỏi Thẩm Dao có quen một người tên là Thư Lệ Quyên không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro