Mang Tiệm Vàng Xuyên Tn 70 Nữ Phụ Chỉ Muốn Nằm Không
Chương 8
2024-09-11 20:15:59
Tô Diệp nghe vậy liền đồng ý, bảo Thẩm Dao đi cùng chị Kim, còn bà đi tìm cậu hai của Thẩm Dao là Tô Chấn Hoa, Tô Chấn Hoa là chủ nhiệm phòng tài vụ của cửa hàng bách hóa.
"Vậy thì làm phiền dì Kim ạ!" Thẩm Dao mỉm cười cảm ơn chị Kim.
Chị Kim vừa kéo tay Thẩm Dao vừa nói: "Quầy xe đạp của chúng ta thoải mái hơn so với những quầy khác, nhưng cũng có ba người, để dì dẫn cháu đi gặp, hai người họ tính tình đều rất tốt, không khó để hòa đồng đâu. Còn có một người tuổi tác cũng gần bằng cháu."
"Cảm ơn dì Kim. Lúc nãy cháu vừa lên nhìn thấy ở tầng một có mấy quầy đông nghịt người, nhân viên bán hàng bận tối mắt tối mũi." Thẩm Dao cảm thấy rất may mắn vì mình có một công việc nhẹ nhàng.
Chị Kim thản nhiên nói: "Quầy đồ dùng sinh hoạt và quầy thực phẩm mỗi ngày đều như vậy, ở đó năm sáu người phục vụ cũng không xuể."
Thẩm Dao chú ý tới trên mặt chị Kim có chút đắc ý, cô mỉm cười nói: "Vẫn là chúng ta ở đây sướng hơn!"
Trong lòng Thẩm Dao cũng nghĩ như vậy, đều là công nhân chính thức, không có tiền thưởng, không có hoa hồng, đều lĩnh mức lương như nhau, vậy thì chắc chắn là làm công việc nào nhẹ nhàng hơn thì sẽ tốt hơn.
Đến quầy xe đạp, chị Kim giới thiệu Thẩm Dao cho hai nhân viên bán hàng: "Đây là cháu gái của tôi, sau này sẽ là đồng nghiệp của chúng ta, hai người giúp đỡ cháu nó nhiều hơn nhé."
Sau đó, chị Kim chỉ vào người bán hàng lúc nãy nói chuyện phiếm với mình: "Đây là Dương Mai, cháu gọi cô ấy là chị Dương là được."
Dương Mai nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu, mắt to mặt tròn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, trông rất dễ gần.
Thẩm Dao mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Chào chị Dương, em là Thẩm Dao, sau này còn phải nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn."
Dương Mai cười híp mắt nhìn Thẩm Dao: "Chào em, sau này có việc gì cứ nói với chị."
Nói rồi, cô ấy quay đầu nhìn sang một nhân viên bán hàng khác: "Tiểu Bạch, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, sau này có bạn rồi."
Người bán hàng mặt tròn bị gọi tên ngượng ngùng mỉm cười: "Chào Thẩm Dao, em tên là Bạch Điềm Điềm. Chị có thể gọi em là Điềm Điềm, cũng có thể gọi em là Tiểu Bạch giống như chị Dương ạ."
Thẩm Dao cảm thấy Bạch Điềm Điềm quả là người như tên, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, làn da trắng nõn, đôi mắt cũng tròn xoe đặc biệt đáng yêu, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
"Chào em Điềm Điềm, chị tên là Thẩm Dao. Em cứ gọi chị là Dao Dao cũng được, sau này mong được em chỉ giáo nhiều hơn."
Sau khi làm quen với nhau, chị Kim liền dẫn Thẩm Dao vào trong quầy, hướng dẫn cho cô một số việc cần lưu ý.
Thẩm Dao vừa nghe vừa gật đầu, thi thoảng lại hỏi thêm vài vấn đề, chị Kim đều giải đáp cặn kẽ.
Sau khi chào tạm biệt chị Kim và mọi người, Thẩm Dao đi từ quầy xe đạp ra liền nhìn thấy Tô Diệp đứng ở cách đó không xa nhìn mình. Cô chạy một mạch đến trước mặt Tô Diệp: "Mẹ, mẹ và cậu nói chuyện xong rồi ạ?"
Tô Diệp vén gọn tóc trên trán Thẩm Dao: "Hôm trước mẹ nhờ cậu con để ý vé xe đạp giúp, cậu ấy vừa nói chỗ cậu cả con có, đã gửi đến rồi, chắc một hai hôm nữa là nhận được."
Thẩm Dao biết Tô Diệp đang tìm vé xe đạp để mua cho mình: "Cảm ơn mẹ!" Cô ôm lấy cánh tay Tô Diệp lắc lắc, nếu không phải đang ở bên ngoài, Thẩm Dao đã hôn Tô Diệp một cái rồi.
Cô rất thích cảm giác được mẹ yêu thương chiều chuộng như thế!
"Hừ!"
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Dao nhíu mày, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì thấy nữ nhân viên bán hàng ở quầy radio đang trừng mắt về phía này, tiếng hừ vừa rồi chắc chắn là do cô ta phát ra.
Thẩm Dao nhìn phía sau, chẳng có ai. Vậy là cô ta đang hừ mình?
Cô còn chưa biết người này là ai. Bị bệnh à?
Thẩm Dao cũng trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi quay đầu lại thì thấy Tô Diệp cũng đang nhìn chằm chằm người kia.
"Mẹ, mẹ biết cô ta à?"
"Không biết, nhưng chị Kim có kể là có một đồng nghiệp cũng muốn xin công việc này, nhưng bị chị ấy từ chối." Tô Diệp thu hồi tầm mắt, nắm tay Thẩm Dao chuẩn bị đi mua một vài thứ.
Tô Diệp có kể với Thẩm Dao, con trai của chị Kim đang ở trong quân đội, con dâu làm y tá cũng ở trong quân đội sắp sinh rồi, nên chị Kim phải đi theo để tiện chăm sóc cháu.
Chồng chị Kim mất cũng nhiều năm rồi, quan hệ với nhà chồng cũng không tốt, may mà lúc trước cậu hai có giúp đỡ chị Kim, nên công việc này mới đến lượt Thẩm Dao.
"Vậy thì làm phiền dì Kim ạ!" Thẩm Dao mỉm cười cảm ơn chị Kim.
Chị Kim vừa kéo tay Thẩm Dao vừa nói: "Quầy xe đạp của chúng ta thoải mái hơn so với những quầy khác, nhưng cũng có ba người, để dì dẫn cháu đi gặp, hai người họ tính tình đều rất tốt, không khó để hòa đồng đâu. Còn có một người tuổi tác cũng gần bằng cháu."
"Cảm ơn dì Kim. Lúc nãy cháu vừa lên nhìn thấy ở tầng một có mấy quầy đông nghịt người, nhân viên bán hàng bận tối mắt tối mũi." Thẩm Dao cảm thấy rất may mắn vì mình có một công việc nhẹ nhàng.
Chị Kim thản nhiên nói: "Quầy đồ dùng sinh hoạt và quầy thực phẩm mỗi ngày đều như vậy, ở đó năm sáu người phục vụ cũng không xuể."
Thẩm Dao chú ý tới trên mặt chị Kim có chút đắc ý, cô mỉm cười nói: "Vẫn là chúng ta ở đây sướng hơn!"
Trong lòng Thẩm Dao cũng nghĩ như vậy, đều là công nhân chính thức, không có tiền thưởng, không có hoa hồng, đều lĩnh mức lương như nhau, vậy thì chắc chắn là làm công việc nào nhẹ nhàng hơn thì sẽ tốt hơn.
Đến quầy xe đạp, chị Kim giới thiệu Thẩm Dao cho hai nhân viên bán hàng: "Đây là cháu gái của tôi, sau này sẽ là đồng nghiệp của chúng ta, hai người giúp đỡ cháu nó nhiều hơn nhé."
Sau đó, chị Kim chỉ vào người bán hàng lúc nãy nói chuyện phiếm với mình: "Đây là Dương Mai, cháu gọi cô ấy là chị Dương là được."
Dương Mai nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu, mắt to mặt tròn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, trông rất dễ gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dao mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Chào chị Dương, em là Thẩm Dao, sau này còn phải nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn."
Dương Mai cười híp mắt nhìn Thẩm Dao: "Chào em, sau này có việc gì cứ nói với chị."
Nói rồi, cô ấy quay đầu nhìn sang một nhân viên bán hàng khác: "Tiểu Bạch, hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, sau này có bạn rồi."
Người bán hàng mặt tròn bị gọi tên ngượng ngùng mỉm cười: "Chào Thẩm Dao, em tên là Bạch Điềm Điềm. Chị có thể gọi em là Điềm Điềm, cũng có thể gọi em là Tiểu Bạch giống như chị Dương ạ."
Thẩm Dao cảm thấy Bạch Điềm Điềm quả là người như tên, khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, làn da trắng nõn, đôi mắt cũng tròn xoe đặc biệt đáng yêu, khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
"Chào em Điềm Điềm, chị tên là Thẩm Dao. Em cứ gọi chị là Dao Dao cũng được, sau này mong được em chỉ giáo nhiều hơn."
Sau khi làm quen với nhau, chị Kim liền dẫn Thẩm Dao vào trong quầy, hướng dẫn cho cô một số việc cần lưu ý.
Thẩm Dao vừa nghe vừa gật đầu, thi thoảng lại hỏi thêm vài vấn đề, chị Kim đều giải đáp cặn kẽ.
Sau khi chào tạm biệt chị Kim và mọi người, Thẩm Dao đi từ quầy xe đạp ra liền nhìn thấy Tô Diệp đứng ở cách đó không xa nhìn mình. Cô chạy một mạch đến trước mặt Tô Diệp: "Mẹ, mẹ và cậu nói chuyện xong rồi ạ?"
Tô Diệp vén gọn tóc trên trán Thẩm Dao: "Hôm trước mẹ nhờ cậu con để ý vé xe đạp giúp, cậu ấy vừa nói chỗ cậu cả con có, đã gửi đến rồi, chắc một hai hôm nữa là nhận được."
Thẩm Dao biết Tô Diệp đang tìm vé xe đạp để mua cho mình: "Cảm ơn mẹ!" Cô ôm lấy cánh tay Tô Diệp lắc lắc, nếu không phải đang ở bên ngoài, Thẩm Dao đã hôn Tô Diệp một cái rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rất thích cảm giác được mẹ yêu thương chiều chuộng như thế!
"Hừ!"
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Dao nhíu mày, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thì thấy nữ nhân viên bán hàng ở quầy radio đang trừng mắt về phía này, tiếng hừ vừa rồi chắc chắn là do cô ta phát ra.
Thẩm Dao nhìn phía sau, chẳng có ai. Vậy là cô ta đang hừ mình?
Cô còn chưa biết người này là ai. Bị bệnh à?
Thẩm Dao cũng trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi quay đầu lại thì thấy Tô Diệp cũng đang nhìn chằm chằm người kia.
"Mẹ, mẹ biết cô ta à?"
"Không biết, nhưng chị Kim có kể là có một đồng nghiệp cũng muốn xin công việc này, nhưng bị chị ấy từ chối." Tô Diệp thu hồi tầm mắt, nắm tay Thẩm Dao chuẩn bị đi mua một vài thứ.
Tô Diệp có kể với Thẩm Dao, con trai của chị Kim đang ở trong quân đội, con dâu làm y tá cũng ở trong quân đội sắp sinh rồi, nên chị Kim phải đi theo để tiện chăm sóc cháu.
Chồng chị Kim mất cũng nhiều năm rồi, quan hệ với nhà chồng cũng không tốt, may mà lúc trước cậu hai có giúp đỡ chị Kim, nên công việc này mới đến lượt Thẩm Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro