Không thể nào quên được thâm tình (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Chương 445: Không thể nào quên được thâm tình (5)
“Đúng vậy, mình cùng Ngô Hạo đến bãi biển xem pháo hoa.” Hứa Ôn Noãn vừa mới trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái xong liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa, sau đó lại nghe những tiếng hoan hô vang lên, Hứa Ôn Noãn vs nói vào điện thoại di động vừa bị những tạp âm kia cắt đứt, sau đó nói lại: “Tiểu Ái, chừng nào cậu mới về lại Bắc Kinh a?”
“Qua rằng tháng giêng đi.”
“Trễ như vậy sao. Trong nhà chỉ có một mình tớ thật là chán a, cậu về nhanh một chút nha…” Hứa Ôn Noãn nũng nịu nói, so với cô bên này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể là xem pháo hoa xong rời bây giờ đang lên xe ra về.
“Được rồi mình xem ngày có vé gần nhất thì lên với cậu ngay.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Nhưng mà có thế nào cũng phải sau mùng 13 nha.”
“Thật sao, yêu cậu, moặc moặc.” Hứa Ôn Noãn cười hì hì trả lời.
Tần Chỉ Ái vừa định cười ha ha với Hứa Ôn Noãn liền nghe trong điện thoại có âm thanh của Ngô Hạo: “Anh Sinh, đưa vợ em về trước nha.”
Tần Chỉ Ái lập tức đứng đờ như một khúc gỗ.
Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh trả lời rất rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Cách một chút hắn lại hỏi hai chữ “Địa chỉ?”
“Tiểu Ái, cậu chờ một chút.” Hứa Ôn Noãn trả lời cô một câu, sau đó lại nói địa chỉ nhà của hai người họ cho Cố Dư Sinh biết. Sau đó cô mới quay lại điện thoại “Alo” một tiếng.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, có chút mất tập trung, “ừ” với Hứa Ôn Noãn một tiếng, sau đó cũng chưa chờ Hứa Ôn Noãn trả lời, liền lên tiếng trước: “Ôn Noãn, mẹ mình gọi, cúp máy trước nha, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nói xong cô cũng không chờ Hứa Ôn Noãn trả lời mà nhanh chóng cúp máy, sau đó lại cầm điện thoại di động đứng ngốc ở hành lang.
Nhiều ngày như vậy, cô cho làm tâm tình của mình đã có thể bình tĩnh lại rồi.
Nhưng lại không nghĩ tới chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới của cô lại dễ dàng bị đảo lộn như vậy.
. . . . . . .
Mùng 12 tết, Tần Chỉ Ái quay trở về Bắc Kinh vì muốn cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, trong điện thoại cô nói mùng 13 cô mới đến nhưng ba giờ chiều cô đã đến Bắc Kinh rồi.
Tết vừa mới trôi qua, xe cộ rất ít, cả con đường hầu như rất trống trải.
Cô chỉ tốn 20 phút đã có thể đến nhà trọ của cô và Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn không có nhà, trong phòng khách có chút loạn, nhà vệ sinh chất rất nhiều quần áo dơ.
Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ nhiều năm như vậy Hứa Ôn Noãn vẫn như vậy.
Cô đặt hành lý xuống, sắc trời ngày một tối dần, Hứa Ôn Noãn còn chưa về, Tần Chỉ Ái nhìn tủ lạnh, ngoại trừ mấy quả trứng gà và mấy bình sữa bò thì không còn gì khác, không có đồ ăn, cô liền cầm bóp tiền, đi ra siêu thị gần đó.
Tần Chỉ Ái mua đồ ăn có thể trữ trong vòng một tuần, mới đẩy xe đi tính tiền.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối đen.
Mua khá nhiều đồ nên túi rất nặng, dù siêu thị cách nhà không xa nhưng cô vẫn rất vất vả.
Lúc đến dưới lầu, Tần Chỉ Ái nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo đứng trước cửa không xa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn gọi “Ôn Noãn” kết quả còn chưa phát ra âm thanh đã có một tiếng còi xe, sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Con Chuột, hai người xong chưa? Cứ như vậy không chán sao?”
“Đúng vậy, mình cùng Ngô Hạo đến bãi biển xem pháo hoa.” Hứa Ôn Noãn vừa mới trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Ái xong liền nghe thấy tiếng bắn pháo hoa, sau đó lại nghe những tiếng hoan hô vang lên, Hứa Ôn Noãn vs nói vào điện thoại di động vừa bị những tạp âm kia cắt đứt, sau đó nói lại: “Tiểu Ái, chừng nào cậu mới về lại Bắc Kinh a?”
“Qua rằng tháng giêng đi.”
“Trễ như vậy sao. Trong nhà chỉ có một mình tớ thật là chán a, cậu về nhanh một chút nha…” Hứa Ôn Noãn nũng nịu nói, so với cô bên này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể là xem pháo hoa xong rời bây giờ đang lên xe ra về.
“Được rồi mình xem ngày có vé gần nhất thì lên với cậu ngay.” Dừng một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “Nhưng mà có thế nào cũng phải sau mùng 13 nha.”
“Thật sao, yêu cậu, moặc moặc.” Hứa Ôn Noãn cười hì hì trả lời.
Tần Chỉ Ái vừa định cười ha ha với Hứa Ôn Noãn liền nghe trong điện thoại có âm thanh của Ngô Hạo: “Anh Sinh, đưa vợ em về trước nha.”
Tần Chỉ Ái lập tức đứng đờ như một khúc gỗ.
Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng của Cố Dư Sinh trả lời rất rõ ràng “Ừ” một tiếng.
Cách một chút hắn lại hỏi hai chữ “Địa chỉ?”
“Tiểu Ái, cậu chờ một chút.” Hứa Ôn Noãn trả lời cô một câu, sau đó lại nói địa chỉ nhà của hai người họ cho Cố Dư Sinh biết. Sau đó cô mới quay lại điện thoại “Alo” một tiếng.
Tần Chỉ Ái hoàn hồn, có chút mất tập trung, “ừ” với Hứa Ôn Noãn một tiếng, sau đó cũng chưa chờ Hứa Ôn Noãn trả lời, liền lên tiếng trước: “Ôn Noãn, mẹ mình gọi, cúp máy trước nha, khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nói xong cô cũng không chờ Hứa Ôn Noãn trả lời mà nhanh chóng cúp máy, sau đó lại cầm điện thoại di động đứng ngốc ở hành lang.
Nhiều ngày như vậy, cô cho làm tâm tình của mình đã có thể bình tĩnh lại rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lại không nghĩ tới chỉ cần nghe thấy giọng nói của hắn, thế giới của cô lại dễ dàng bị đảo lộn như vậy.
. . . . . . .
Mùng 12 tết, Tần Chỉ Ái quay trở về Bắc Kinh vì muốn cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, trong điện thoại cô nói mùng 13 cô mới đến nhưng ba giờ chiều cô đã đến Bắc Kinh rồi.
Tết vừa mới trôi qua, xe cộ rất ít, cả con đường hầu như rất trống trải.
Cô chỉ tốn 20 phút đã có thể đến nhà trọ của cô và Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn không có nhà, trong phòng khách có chút loạn, nhà vệ sinh chất rất nhiều quần áo dơ.
Tần Chỉ Ái bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ nhiều năm như vậy Hứa Ôn Noãn vẫn như vậy.
Cô đặt hành lý xuống, sắc trời ngày một tối dần, Hứa Ôn Noãn còn chưa về, Tần Chỉ Ái nhìn tủ lạnh, ngoại trừ mấy quả trứng gà và mấy bình sữa bò thì không còn gì khác, không có đồ ăn, cô liền cầm bóp tiền, đi ra siêu thị gần đó.
Tần Chỉ Ái mua đồ ăn có thể trữ trong vòng một tuần, mới đẩy xe đi tính tiền.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối đen.
Mua khá nhiều đồ nên túi rất nặng, dù siêu thị cách nhà không xa nhưng cô vẫn rất vất vả.
Lúc đến dưới lầu, Tần Chỉ Ái nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo đứng trước cửa không xa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng muốn gọi “Ôn Noãn” kết quả còn chưa phát ra âm thanh đã có một tiếng còi xe, sau đó là tiếng của Lục Bán Thành: “Con Chuột, hai người xong chưa? Cứ như vậy không chán sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro