Không thể nào quên được thâm tình (6)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 10:11:04
Tần Chỉ Ái im lặng, từ từ đi tới, nhìn thấy phía trước là một chiếc xe không thể nào quen thuộc hơn.
Tuy rằng người ngồi ở ghế lái là Lục Bán Thành nhưng cô liền có thể nhận ra đó là xe của Cố Dư Sinh.
Cô không biết Cố Dư Sinh có ở trong xe hay không, nhưng cô sợ, không hề nghĩ nhiều mà nhìn chung quanh một chút, liền trốn sau một cái cây đã được cắt tỉa gọn gàng gần đó.
Nhìn qua khe hở của cành lá, cô có thể thấy Hứa Ôn Noãn đang ôm Ngô Hạo, làm nũng nghểnh cổ chờ hắn hôn xuống, mới lưu luyến không rời mà buông tay Ngô Hạo ra, lùi về sau một bước, vẫy tay chào hắn.
Ngô Hạo đưa tay ra khỏi xe xoa đầu của cô rồi mới quay người đóng cửa xe.
Xe vốn không có đóng cửa kính, Tần Chỉ Ái nhìn thoáng một cái đã thấy hết toàn bộ trong xe.
Tần Chỉ Ái nhìn vào xe, thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế phụ lái.
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, tóc bị gió thổi loạn.
Bởi vì quá nhanh, cô hoàn toàn chưa kịp nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết ba tháng không gặp, hắn có gì thay đổi không.
Tần Chỉ Ái né tránh một lúc lâu, cũng không bước ra, mãi đến khi điện thoại trong túi cô vang lên, cô mới hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, cô bắt máy nhưng vẫn không lên tiếng.
Trong điện thoại Hứa Ôn Noãn cực kỳ kích động: “Tiểu Ái, cậu về rồi sao?”
“Cậu trở về sao lại không báo cho tớ biết? Tớ sẽ đi đón cậu nha!”
“Tiểu Ái, bây giờ cậu ở đâu rồi?”
Hứa Ôn Noãn nói vài câu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh trả lời: “Mình đi siêu thị một chút.”
“Siêu thị nào? Siêu thị Hoa Sen ở gần đây sao? Chờ mình một chút, mình đi đón cậu.” trong điện thoại Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn đang chạy.
“Không cần, tớ đến dưới lầu rồi, cậu chờ mình trước cửa đi.”
. . . . .
Tần Chỉ Ái đi thang máy lên liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ôn Noãn liền chạy tới ôm cô lại hôn, lại nhảy cẫng lên.
Hai cô bé ở cửa một lúc lâu mới đi vào nhà.
Hứa Ôn Noãn định kéo Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn, Tần Chỉ Ái đi tàu mệt về lại phải dọn một bãi chiến trường lại dứt khoác ở nhà ăn.
Hứa Ôn Noãn nghe theo lời cô, đương nhiên là cùng cô ở nhà làm thức ăn.
Tần Chỉ Ái trong bếp bận rộn, Hứa Ôn Noãn ở bên cạnh giúp một tay, lại thần bí mở miệng gọi: “Tiểu Ái?”
Ngữ khí của Hứa Ôn Noãn đột nhiên thay đổi làm cho Tần Chỉ Ái buồn bực nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại hạ tầm mắt, vừa hạ dao xuống vừa nhẹ giọng: “Hả?”
“Cậu còn nhớ Cố Dư Sinh không?”
Động tác hạ dao bỗng dưng khựng lại, không lên tiếng.
Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu chọn đồ ăn, không nhận ra được hành động nhỏ của cô, cho rằng cô chỉ trầm mặc, không có ấn tượng, lại mở miệng: “Chính là anh chàng hotboy nhà giàu kia đó, tính tình kỳ quái, lúc trước có đưa chúng ta đi ăn cơm một lần đó.”
Tần Chỉ Ái hạ dao, cắt một miếng thịt, ngữ khí tự nhiên hỏi lại: “Nhớ, sao vậy?”
Tuy rằng người ngồi ở ghế lái là Lục Bán Thành nhưng cô liền có thể nhận ra đó là xe của Cố Dư Sinh.
Cô không biết Cố Dư Sinh có ở trong xe hay không, nhưng cô sợ, không hề nghĩ nhiều mà nhìn chung quanh một chút, liền trốn sau một cái cây đã được cắt tỉa gọn gàng gần đó.
Nhìn qua khe hở của cành lá, cô có thể thấy Hứa Ôn Noãn đang ôm Ngô Hạo, làm nũng nghểnh cổ chờ hắn hôn xuống, mới lưu luyến không rời mà buông tay Ngô Hạo ra, lùi về sau một bước, vẫy tay chào hắn.
Ngô Hạo đưa tay ra khỏi xe xoa đầu của cô rồi mới quay người đóng cửa xe.
Xe vốn không có đóng cửa kính, Tần Chỉ Ái nhìn thoáng một cái đã thấy hết toàn bộ trong xe.
Tần Chỉ Ái nhìn vào xe, thấy Cố Dư Sinh ngồi ở ghế phụ lái.
Hắn mặc một cái áo khoác màu đen, tóc bị gió thổi loạn.
Bởi vì quá nhanh, cô hoàn toàn chưa kịp nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết ba tháng không gặp, hắn có gì thay đổi không.
Tần Chỉ Ái né tránh một lúc lâu, cũng không bước ra, mãi đến khi điện thoại trong túi cô vang lên, cô mới hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, cô bắt máy nhưng vẫn không lên tiếng.
Trong điện thoại Hứa Ôn Noãn cực kỳ kích động: “Tiểu Ái, cậu về rồi sao?”
“Cậu trở về sao lại không báo cho tớ biết? Tớ sẽ đi đón cậu nha!”
“Tiểu Ái, bây giờ cậu ở đâu rồi?”
Hứa Ôn Noãn nói vài câu, Tần Chỉ Ái mới bình tĩnh trả lời: “Mình đi siêu thị một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Siêu thị nào? Siêu thị Hoa Sen ở gần đây sao? Chờ mình một chút, mình đi đón cậu.” trong điện thoại Tần Chỉ Ái lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn đang chạy.
“Không cần, tớ đến dưới lầu rồi, cậu chờ mình trước cửa đi.”
. . . . .
Tần Chỉ Ái đi thang máy lên liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Hứa Ôn Noãn liền chạy tới ôm cô lại hôn, lại nhảy cẫng lên.
Hai cô bé ở cửa một lúc lâu mới đi vào nhà.
Hứa Ôn Noãn định kéo Tần Chỉ Ái ra ngoài ăn, Tần Chỉ Ái đi tàu mệt về lại phải dọn một bãi chiến trường lại dứt khoác ở nhà ăn.
Hứa Ôn Noãn nghe theo lời cô, đương nhiên là cùng cô ở nhà làm thức ăn.
Tần Chỉ Ái trong bếp bận rộn, Hứa Ôn Noãn ở bên cạnh giúp một tay, lại thần bí mở miệng gọi: “Tiểu Ái?”
Ngữ khí của Hứa Ôn Noãn đột nhiên thay đổi làm cho Tần Chỉ Ái buồn bực nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại hạ tầm mắt, vừa hạ dao xuống vừa nhẹ giọng: “Hả?”
“Cậu còn nhớ Cố Dư Sinh không?”
Động tác hạ dao bỗng dưng khựng lại, không lên tiếng.
Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu chọn đồ ăn, không nhận ra được hành động nhỏ của cô, cho rằng cô chỉ trầm mặc, không có ấn tượng, lại mở miệng: “Chính là anh chàng hotboy nhà giàu kia đó, tính tình kỳ quái, lúc trước có đưa chúng ta đi ăn cơm một lần đó.”
Tần Chỉ Ái hạ dao, cắt một miếng thịt, ngữ khí tự nhiên hỏi lại: “Nhớ, sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro