Chương 61
Ú Nu Tiểu Muội
2024-11-08 01:35:50
Kế hoạch ban đầu Triệu Thiên Minh lập ra, y sẽ giả vờ bị nội thương nghiêm trọng, rồi tìm cách xin lão hoàng đế từ quan trở về quê. Trớ trêu thay, Lữ Đồng Hiên vốn là một tên đa nghi, lão vẫn luôn sai người đứng trong bóng tối giám sát nhất cử nhất động của y, hại y chỉ có thể ngày ngày đề cao cảnh giác, tránh để lộ sơ hở.
Bồng một ngày, thánh chỉ được ban xuống, Triệu Thiên Minh còn tưởng bản thân đã sắp thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này, thế nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng của chính mình. Y đã quá xem thường sự tuyệt tình của đế vương, khi đứng trước quyền lực tối thượng, mỗi sinh mệnh bọn họ đều như cỏ rác.
Từ nhỏ, phụ thân luôn đem "nghĩa vụ quân thần" ra giảng dạy, căn dặn y phải trung thành tuyệt đối với hoàng đế, dù cho bệ hạ muốn mạng y cũng không được một câu oán trách. Vì vậy, dù biết rõ chuyện ba năm trước là một cái bẫy, Triệu Thiên Minh vẫn chưa từng có ý định tạo phản, điều y mong muốn hiện tại chỉ là được rời khỏi kinh thành, trở về quê mẫu thân mà yên bình sống hết quãng đời còn lại bên cạnh thê tử cùng đệ đệ.
Nhưng tại sao... tại sao lão hoàng đế vẫn chưa chịu buông tha cho Triệu gia?
Y khong hieu dudc.
Nếu là binh phù, ba năm trước đã trở về tay Lữ Đồng Hiên rồi còn gì.
Còn nếu là sợ y trả thù... chẳng phải y cũng đã từ bỏ thân phận đại tướng quân, xin được hồi hương nhà mẹ đẻ hay sao?
Chẳng nhẽ, Triệu gia còn giữ thứ gì có thể ảnh hưởng đến ngai vàng của lão?
Ngồi trong mã xa, Triệu Thiên Minh đôi mày nhíu chặt, thần sắc ảm đạm nhìn ra bên ngoài, vắt óc cả buổi, thậm chí tiếng nương tử gọi cũng không nghe thấy.
"Tướng công."
"Tướng công?"
Nguyễn Vũ Kỳ kiên nhẫn gọi lại vài lần, ước chừng phu quân đang bận suy nghĩ chuyện quan trọng, hắn cũng không tiện làm phiền thêm nữa. Đang lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị vén rèm đi ra, nam nhân vừa nãy còn bất động liền có phản ứng, nhanh chóng bắt lấy tay hắn.
"Em định đi đâu?" Triệu Thiên Minh cau có hỏi, dĩ nhiên vẫn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng.
Kỳ tình hắn đã sớm quen thuộc tính cách hai ngày nắng một ngày mưa của lang quân, bắt gặp bộ dạng khó ăn khó ở của y, người khác có thể nổi giận, còn hắn thì chỉ có thể nói là quen rồi. Nguyễn Vũ Kỳ luôn vô thức thuận theo, chỉ thiếu điều đưa Tiểu Minh Ngốc lên bàn thờ, xem như lão tổ tông mà cung phụng: "Bên đường có một tửu lâu, ta định xuống mua chút đồ ăn ngon cho chàng."
Nghe thê tử nói là vì mình, Triệu Thiên Minh ngay lập tức vui vẻ, mọi phiền não vừa rồi liền bị y vứt sạch ra sau đầu. Mặc dù rất thích được nương tử chăm sóc, nhưng không hiểu sao trong lòng y vẫn luôn bất an, chỉ sợ người này sẽ rời khỏi mình, càng nghĩ vậy y càng không muốn cho đối phương xuống ngựa.
Bất ngờ bị phu quân túm lấy, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ kịp hô một tiếng, khi hoàn hồn đã thấy mình yên vị trong lòng y.
Vòng tay Triệu Thiên Minh rất vững, như dây xích quấn chặt thắt lưng hắn, vùng vấy mãi không thoát ra được, hắn đành bất lực thở dài: "Tướng công, buông ta ra được không? Ta chỉ đi mua món ngon cho chàng thôi."
"Món ngon?" Tướng quân đại nhân lập tức giả ngu, gương mặt ngơ ngác đặt lên vai hắn hỏi: "Có ngon bằng Thư
Thu ทลิน khong?"
Lúc này, Nguyễn Vũ Kỳ thoáng qua kinh ngạc, dẫu nam nhân cố ý dùng giọng điệu làm nũng, nhưng nhãn cầu sáng rực đó vẫn không tài nào che giấu được: "Chàng đừng bày trò nữa."
Triệu Thiên Minh không có ý buông tha, đưa mặt mình áp vào má thê tử, cọ tới cọ lui: "Nói, em thích tên ngốc kia hay là ta?"
"Chàng đoán xem?" Hắn cũng không yếu thế, cố tình hỏi vặn lại.
Họ Triệu nào đó rất tự tin cười hề hề: "Ai chả được, dù sao cũng là ta cơ mà."
Nguyễn Vũ Kỳ bị bộ dạng không biết xấu hồ kia dọa sợ, hiện tại trong lòng hắn cũng có thể hiểu được ba từ "nam thần... kinh" là viết thế nào, xem ra phu quân hắn bệnh không hề nhẹ.
Cảm nhận được ánh mắt nương tử nhìn mình không còn tự nhiên, Triệu Thiên Minh nhận ra vừa nãy bản thân có hơi thái quá, y lập tức chấn chỉnh lại: "Cứ để Lôi Thạch xuống dưới mua, em ngồi yên đó cho ta."
Hết sắm vai phu quân ngốc manh bám vợ, lại chuyển sang chế độ tướng quân lãnh khốc bá đạo, hắn bất đắc dĩ ôm trán, người này lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng nữa. Biết phu quân đã quyết, hắn cũng chả thèm cùng y đôi co thêm, ai biểu hẳn mê luyển cái nhan sắc kia chứ.
Bên ngoài, Lôi Thạch nhận lệnh, chuẩn bị đi vào tửu lâu phía trước mua thức ăn. Vừa ngẩng đầu, hẳn bất ngờ thấy tỳ nữ đẩy xe lăn Lữ Dữ Toàn chậm rãi tới gần, chưa để hắn kịp lên tiếng hành lễ, đã thấy đối phương chủ động mở miệng trước.
"Ta tình cờ thấy phía trước bán màn thầu A Minh thích, cho nên sai người mua một phần cho y." Điệu cười trên mặt hắn rất đỗi dịu dàng, khiến người ngoài không nhìn ra sơ hở: "Ngươi có thể gọi A Minh ra giúp ta không?
Bồng một ngày, thánh chỉ được ban xuống, Triệu Thiên Minh còn tưởng bản thân đã sắp thoát khỏi chốn địa ngục trần gian này, thế nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng của chính mình. Y đã quá xem thường sự tuyệt tình của đế vương, khi đứng trước quyền lực tối thượng, mỗi sinh mệnh bọn họ đều như cỏ rác.
Từ nhỏ, phụ thân luôn đem "nghĩa vụ quân thần" ra giảng dạy, căn dặn y phải trung thành tuyệt đối với hoàng đế, dù cho bệ hạ muốn mạng y cũng không được một câu oán trách. Vì vậy, dù biết rõ chuyện ba năm trước là một cái bẫy, Triệu Thiên Minh vẫn chưa từng có ý định tạo phản, điều y mong muốn hiện tại chỉ là được rời khỏi kinh thành, trở về quê mẫu thân mà yên bình sống hết quãng đời còn lại bên cạnh thê tử cùng đệ đệ.
Nhưng tại sao... tại sao lão hoàng đế vẫn chưa chịu buông tha cho Triệu gia?
Y khong hieu dudc.
Nếu là binh phù, ba năm trước đã trở về tay Lữ Đồng Hiên rồi còn gì.
Còn nếu là sợ y trả thù... chẳng phải y cũng đã từ bỏ thân phận đại tướng quân, xin được hồi hương nhà mẹ đẻ hay sao?
Chẳng nhẽ, Triệu gia còn giữ thứ gì có thể ảnh hưởng đến ngai vàng của lão?
Ngồi trong mã xa, Triệu Thiên Minh đôi mày nhíu chặt, thần sắc ảm đạm nhìn ra bên ngoài, vắt óc cả buổi, thậm chí tiếng nương tử gọi cũng không nghe thấy.
"Tướng công."
"Tướng công?"
Nguyễn Vũ Kỳ kiên nhẫn gọi lại vài lần, ước chừng phu quân đang bận suy nghĩ chuyện quan trọng, hắn cũng không tiện làm phiền thêm nữa. Đang lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị vén rèm đi ra, nam nhân vừa nãy còn bất động liền có phản ứng, nhanh chóng bắt lấy tay hắn.
"Em định đi đâu?" Triệu Thiên Minh cau có hỏi, dĩ nhiên vẫn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng.
Kỳ tình hắn đã sớm quen thuộc tính cách hai ngày nắng một ngày mưa của lang quân, bắt gặp bộ dạng khó ăn khó ở của y, người khác có thể nổi giận, còn hắn thì chỉ có thể nói là quen rồi. Nguyễn Vũ Kỳ luôn vô thức thuận theo, chỉ thiếu điều đưa Tiểu Minh Ngốc lên bàn thờ, xem như lão tổ tông mà cung phụng: "Bên đường có một tửu lâu, ta định xuống mua chút đồ ăn ngon cho chàng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thê tử nói là vì mình, Triệu Thiên Minh ngay lập tức vui vẻ, mọi phiền não vừa rồi liền bị y vứt sạch ra sau đầu. Mặc dù rất thích được nương tử chăm sóc, nhưng không hiểu sao trong lòng y vẫn luôn bất an, chỉ sợ người này sẽ rời khỏi mình, càng nghĩ vậy y càng không muốn cho đối phương xuống ngựa.
Bất ngờ bị phu quân túm lấy, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ kịp hô một tiếng, khi hoàn hồn đã thấy mình yên vị trong lòng y.
Vòng tay Triệu Thiên Minh rất vững, như dây xích quấn chặt thắt lưng hắn, vùng vấy mãi không thoát ra được, hắn đành bất lực thở dài: "Tướng công, buông ta ra được không? Ta chỉ đi mua món ngon cho chàng thôi."
"Món ngon?" Tướng quân đại nhân lập tức giả ngu, gương mặt ngơ ngác đặt lên vai hắn hỏi: "Có ngon bằng Thư
Thu ทลิน khong?"
Lúc này, Nguyễn Vũ Kỳ thoáng qua kinh ngạc, dẫu nam nhân cố ý dùng giọng điệu làm nũng, nhưng nhãn cầu sáng rực đó vẫn không tài nào che giấu được: "Chàng đừng bày trò nữa."
Triệu Thiên Minh không có ý buông tha, đưa mặt mình áp vào má thê tử, cọ tới cọ lui: "Nói, em thích tên ngốc kia hay là ta?"
"Chàng đoán xem?" Hắn cũng không yếu thế, cố tình hỏi vặn lại.
Họ Triệu nào đó rất tự tin cười hề hề: "Ai chả được, dù sao cũng là ta cơ mà."
Nguyễn Vũ Kỳ bị bộ dạng không biết xấu hồ kia dọa sợ, hiện tại trong lòng hắn cũng có thể hiểu được ba từ "nam thần... kinh" là viết thế nào, xem ra phu quân hắn bệnh không hề nhẹ.
Cảm nhận được ánh mắt nương tử nhìn mình không còn tự nhiên, Triệu Thiên Minh nhận ra vừa nãy bản thân có hơi thái quá, y lập tức chấn chỉnh lại: "Cứ để Lôi Thạch xuống dưới mua, em ngồi yên đó cho ta."
Hết sắm vai phu quân ngốc manh bám vợ, lại chuyển sang chế độ tướng quân lãnh khốc bá đạo, hắn bất đắc dĩ ôm trán, người này lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng nữa. Biết phu quân đã quyết, hắn cũng chả thèm cùng y đôi co thêm, ai biểu hẳn mê luyển cái nhan sắc kia chứ.
Bên ngoài, Lôi Thạch nhận lệnh, chuẩn bị đi vào tửu lâu phía trước mua thức ăn. Vừa ngẩng đầu, hẳn bất ngờ thấy tỳ nữ đẩy xe lăn Lữ Dữ Toàn chậm rãi tới gần, chưa để hắn kịp lên tiếng hành lễ, đã thấy đối phương chủ động mở miệng trước.
"Ta tình cờ thấy phía trước bán màn thầu A Minh thích, cho nên sai người mua một phần cho y." Điệu cười trên mặt hắn rất đỗi dịu dàng, khiến người ngoài không nhìn ra sơ hở: "Ngươi có thể gọi A Minh ra giúp ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro