Chương 62
Ú Nu Tiểu Muội
2024-11-08 01:35:50
Lôi Thạch im lặng, không đáp lời.
Phía trong mã xa, Nguyễn Vũ Kỳ đứng ngồi không yên, vị tam hoàng tử này đối với phu quân hắn xem ra không đơn giản. Nếu nói giữa cả hai là nghĩa vụ quân thần, còn không bằng là quan hệ ta tình, ngươi không nguyện.
Giữa lúc hắn không biết nên phản ứng thế nào trước thái độ nhún nhường của vị kia, Tiểu Minh Ngốc bên cạnh đã tự mình trả lời.
"Khụ, khụ, khụ.." Triệu Thiên Minh che miệng vờ ho, không mặng không nhạt nói: "Cảm tạ tam điện hạ có lòng, thảo dân thân mang trọng bệnh, không tiện tiếp xúc với người khác, chẳng may lây bệnh cho điện hạ, trăm cái mạng thấp hèn này cũng không gánh nổi."
Sắc mặt Lữ Dữ Toàn tái xanh, bàn tay giấu trong ống tay áo rục rịch nắm chặt, nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi:
"Giữa hai chúng ta, còn cần chi những lời này. A Minh, ta biết ngươi thích ăn bánh bao nhân đậu đỏ nhất, ở đây có năm cái, ngươi ra ngoài gặp ta một lát có được không?"
Thanh âm người nọ thật dịu dàng, thậm chí còn có chút nghẹn ngào đang cố kìm nén, Nguyễn Vũ Kỳ nghe thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng dù sao, đây là chuyện riêng của phu quân với đối phương, người ngoài cuộc như hắn nên im lặng thì tốt hơn.
Thân hình Triệu Thiên Minh chợt khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục điệu bộ bất cần đời thường ngày, một mực từ chối: "Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ..."
Tiếng ho khan ngày càng dữ dội, lấn át cả tiếng nói, Lữ Dữ Toàn bên ngoài dù lo lắng cũng không thể làm gì khác.
Nhìn tấm màn xe màu đỏ, rồi lại nhìn Lôi Thạch đang cúi mặt ở một bên, sau cùng hắn sai tỳ nữ đặt bánh bao lại, rồi trở về mã xa của mình đằng trước.
Nếu không phải biết rõ mọi chuyện, nhìn thấu tính cách của người nọ, ắt hẳn Lôi Thạch cũng sẽ bị dáng vẻ vô hại kia đánh lừa.
Nguyễn Vũ Kỳ thấy phu quân đột ngột ho dữ dội, ban đầu hắn còn tưởng y diễn kịch, nhưng như vậy cũng quá chân thật đi, đúng như suy nghĩ, chẳng mấy chốc y đã phun ra một ngụm máu thật.
"Minh Ngốc, chàng làm sao..."
Chẳng đợi hắn thắc mắc, đã thấy Triệu Thiên Minh xua xua tay: "Không sao, ta không sao."
"Tới mức này còn bảo không sao." Nguyễn Vũ Kỳ trong lòng vừa giận vừa sợ, vội vã tiến lên xem xét một lượt:
"Khó chịu chỗ nào?"
Não Triệu Thiên Minh nhanh chóng hoạt động, y giả đò nằm xuống, cuộn tròn thân thể, gương mặt nhăn lại đầy đau đớn. Thấy y như vậy, Nguyễn Vũ Kỳ hoảng loạn cúi người, vươn tay muốn kiểm tra, ngay khi sắp đến gần, phu quân ngốc chẳng nói chẳng rằng nhướn người, hôn mạnh một cái vào môi hắn.
Nguyễn Vũ Kỳ: ".."
Triệu Thiên Minh âm thầm đắc ý, liếm nhẹ môi mỏng. Lúc quay sang, chỉ thấy Tàn Thư cúi gằm mặt, không nói một lời, còn tưởng đã chọc giận cục bột mềm, y liền luống cuống muốn dỗ dành: "Em, em đừng giận. Ta chỉ là...
là..."
Hành động tiếp theo của Tàn Thư làm y quên luôn cả phản ứng, chỉ thấy đối phương ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đang nhìn mình, từ nhãn cầu dâng lên hai hàng nước mắt, hóa thành hạt ngọc nối đuôi nhau rơi xuống, lăn dài trên đồi gò má của thiếu niên. Đây là lần đầu tiên thê tử khóc lớn tới vậy, còn là nghẹn ngào không thành tiếng:
"Thư Thư."
"Minh Ngốc chết tiệt! Minh Ngốc thối tha!" Nguyễn Vũ Kỳ cũng vứt bỏ điệu bộ điềm đạm hằng ngày, hai tay liên tục đấm vào lòng ngực y, vừa khóc vừa mắng: "Ta còn tưởng chàng có chuyện chẳng lành, sao chàng lại có thể đem nó ra đùa được chứ? Chẳng may, chẳng may..."
Triệu Thiên Minh không để hắn nói ra những lời cuối, vội vã ôm lấy người nọ vào lòng, tự trách bản thân: "Là ta sai, ta tạ lỗi với em, em đừng khóc nữa có được không?"
Từ trước đến nay, y chỉ cảm thấy nam nhân rơi nước mắt là yếu đuối, nhìn nữ nhân khóc thì lại thấy phiền phức.
Chẳng ngờ có một ngày y cũng sẽ sợ hãi, sợ nương tử rơi lệ vì mình.
Hắn ở trong vòng tay phu quân phát tiết một hồi, sau khi bình tĩnh lại cảm thấy quá mất mặt, quyết tâm trốn vào lòng y giả chết.
"Đừng giận ta nữa mà." Giọng điệu Triệu Thiên Minh tràn ngập sủng nịch, y nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc hắn, có xúc động muốn cúi đầu hôn một cái.
"Chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Nguyễn Vũ Kỳ không quên hỏi.
Y cũng không có ý định giấu giếm nương tử nhà mình, thành thật đáp: "Lần trước vào cung, ta sợ lão hoàng đế nghi ngờ sẽ nhờ ngự y bắt mạch, hết cách đành phải tự mình đả thương chút kinh mạch."
"Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?" Hắn ngước mắt hỏi.
"Không đâu." Triệu Thiên Minh vội trấn an: "Tình cảnh vừa rồi, xem ra cơ thể ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tịnh dưỡng vài hôm sẽ ổn thôi."
Đó cũng là lý do y không muốn ra ngoài, vạn bất đắc dĩ gặp phải ám sát, e rằng sẽ khó bảo vệ nương tử an toàn.
Nghe vậy, Nguyễn Vũ Kỳ cũng an tâm hơn chút: "Đợi tới Hạ Dương rồi, ta sẽ ngày ngày nấu món ngon cho chàng."
Y mỉm cười gật đầu: "Được."
Cũng chẳng biết có thể bình an đi đến Hạ Dương không? Nhưng Triệu Thiên Minh chắc chắn một điều, chỉ cần là nơi có Tàn Thư, nơi đó chính là nhà.
Mà khoan đã...
"Thư Thư, giả sử ta không còn, liệu em có..."
Nguyễn Vũ Kỳ biết bệnh của phu quân lại tái phát, hắn giật giật khóe môi: "Yên tâm, ta sẽ tái giá."
Triệu Thiên Minh: ".."
Phía trong mã xa, Nguyễn Vũ Kỳ đứng ngồi không yên, vị tam hoàng tử này đối với phu quân hắn xem ra không đơn giản. Nếu nói giữa cả hai là nghĩa vụ quân thần, còn không bằng là quan hệ ta tình, ngươi không nguyện.
Giữa lúc hắn không biết nên phản ứng thế nào trước thái độ nhún nhường của vị kia, Tiểu Minh Ngốc bên cạnh đã tự mình trả lời.
"Khụ, khụ, khụ.." Triệu Thiên Minh che miệng vờ ho, không mặng không nhạt nói: "Cảm tạ tam điện hạ có lòng, thảo dân thân mang trọng bệnh, không tiện tiếp xúc với người khác, chẳng may lây bệnh cho điện hạ, trăm cái mạng thấp hèn này cũng không gánh nổi."
Sắc mặt Lữ Dữ Toàn tái xanh, bàn tay giấu trong ống tay áo rục rịch nắm chặt, nhưng nụ cười vẫn giữ trên môi:
"Giữa hai chúng ta, còn cần chi những lời này. A Minh, ta biết ngươi thích ăn bánh bao nhân đậu đỏ nhất, ở đây có năm cái, ngươi ra ngoài gặp ta một lát có được không?"
Thanh âm người nọ thật dịu dàng, thậm chí còn có chút nghẹn ngào đang cố kìm nén, Nguyễn Vũ Kỳ nghe thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng dù sao, đây là chuyện riêng của phu quân với đối phương, người ngoài cuộc như hắn nên im lặng thì tốt hơn.
Thân hình Triệu Thiên Minh chợt khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục điệu bộ bất cần đời thường ngày, một mực từ chối: "Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ..."
Tiếng ho khan ngày càng dữ dội, lấn át cả tiếng nói, Lữ Dữ Toàn bên ngoài dù lo lắng cũng không thể làm gì khác.
Nhìn tấm màn xe màu đỏ, rồi lại nhìn Lôi Thạch đang cúi mặt ở một bên, sau cùng hắn sai tỳ nữ đặt bánh bao lại, rồi trở về mã xa của mình đằng trước.
Nếu không phải biết rõ mọi chuyện, nhìn thấu tính cách của người nọ, ắt hẳn Lôi Thạch cũng sẽ bị dáng vẻ vô hại kia đánh lừa.
Nguyễn Vũ Kỳ thấy phu quân đột ngột ho dữ dội, ban đầu hắn còn tưởng y diễn kịch, nhưng như vậy cũng quá chân thật đi, đúng như suy nghĩ, chẳng mấy chốc y đã phun ra một ngụm máu thật.
"Minh Ngốc, chàng làm sao..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng đợi hắn thắc mắc, đã thấy Triệu Thiên Minh xua xua tay: "Không sao, ta không sao."
"Tới mức này còn bảo không sao." Nguyễn Vũ Kỳ trong lòng vừa giận vừa sợ, vội vã tiến lên xem xét một lượt:
"Khó chịu chỗ nào?"
Não Triệu Thiên Minh nhanh chóng hoạt động, y giả đò nằm xuống, cuộn tròn thân thể, gương mặt nhăn lại đầy đau đớn. Thấy y như vậy, Nguyễn Vũ Kỳ hoảng loạn cúi người, vươn tay muốn kiểm tra, ngay khi sắp đến gần, phu quân ngốc chẳng nói chẳng rằng nhướn người, hôn mạnh một cái vào môi hắn.
Nguyễn Vũ Kỳ: ".."
Triệu Thiên Minh âm thầm đắc ý, liếm nhẹ môi mỏng. Lúc quay sang, chỉ thấy Tàn Thư cúi gằm mặt, không nói một lời, còn tưởng đã chọc giận cục bột mềm, y liền luống cuống muốn dỗ dành: "Em, em đừng giận. Ta chỉ là...
là..."
Hành động tiếp theo của Tàn Thư làm y quên luôn cả phản ứng, chỉ thấy đối phương ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đang nhìn mình, từ nhãn cầu dâng lên hai hàng nước mắt, hóa thành hạt ngọc nối đuôi nhau rơi xuống, lăn dài trên đồi gò má của thiếu niên. Đây là lần đầu tiên thê tử khóc lớn tới vậy, còn là nghẹn ngào không thành tiếng:
"Thư Thư."
"Minh Ngốc chết tiệt! Minh Ngốc thối tha!" Nguyễn Vũ Kỳ cũng vứt bỏ điệu bộ điềm đạm hằng ngày, hai tay liên tục đấm vào lòng ngực y, vừa khóc vừa mắng: "Ta còn tưởng chàng có chuyện chẳng lành, sao chàng lại có thể đem nó ra đùa được chứ? Chẳng may, chẳng may..."
Triệu Thiên Minh không để hắn nói ra những lời cuối, vội vã ôm lấy người nọ vào lòng, tự trách bản thân: "Là ta sai, ta tạ lỗi với em, em đừng khóc nữa có được không?"
Từ trước đến nay, y chỉ cảm thấy nam nhân rơi nước mắt là yếu đuối, nhìn nữ nhân khóc thì lại thấy phiền phức.
Chẳng ngờ có một ngày y cũng sẽ sợ hãi, sợ nương tử rơi lệ vì mình.
Hắn ở trong vòng tay phu quân phát tiết một hồi, sau khi bình tĩnh lại cảm thấy quá mất mặt, quyết tâm trốn vào lòng y giả chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng giận ta nữa mà." Giọng điệu Triệu Thiên Minh tràn ngập sủng nịch, y nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc hắn, có xúc động muốn cúi đầu hôn một cái.
"Chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Nguyễn Vũ Kỳ không quên hỏi.
Y cũng không có ý định giấu giếm nương tử nhà mình, thành thật đáp: "Lần trước vào cung, ta sợ lão hoàng đế nghi ngờ sẽ nhờ ngự y bắt mạch, hết cách đành phải tự mình đả thương chút kinh mạch."
"Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng chứ?" Hắn ngước mắt hỏi.
"Không đâu." Triệu Thiên Minh vội trấn an: "Tình cảnh vừa rồi, xem ra cơ thể ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tịnh dưỡng vài hôm sẽ ổn thôi."
Đó cũng là lý do y không muốn ra ngoài, vạn bất đắc dĩ gặp phải ám sát, e rằng sẽ khó bảo vệ nương tử an toàn.
Nghe vậy, Nguyễn Vũ Kỳ cũng an tâm hơn chút: "Đợi tới Hạ Dương rồi, ta sẽ ngày ngày nấu món ngon cho chàng."
Y mỉm cười gật đầu: "Được."
Cũng chẳng biết có thể bình an đi đến Hạ Dương không? Nhưng Triệu Thiên Minh chắc chắn một điều, chỉ cần là nơi có Tàn Thư, nơi đó chính là nhà.
Mà khoan đã...
"Thư Thư, giả sử ta không còn, liệu em có..."
Nguyễn Vũ Kỳ biết bệnh của phu quân lại tái phát, hắn giật giật khóe môi: "Yên tâm, ta sẽ tái giá."
Triệu Thiên Minh: ".."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro