Đại Hội Võ Đạo
2024-12-04 00:03:06
Sáng sớm hôm sau, Quách Tống mơ mơ màng màng mở mắt ra đã nghe thấy tiếng ngáy long trời lở đất, nhiều năm qua, hắn đã quen rồi.
Chỉ có điều tiếng ngáy hôm nay khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, sư phụ nói không sai, vào lúc mấu chốt, bình thường sư huynh cũng sẽ không như xe bị tuột dây xích.
Khe cửa không có chút ánh sáng nào, xem chừng trời vẫn chưa sáng, Quách Tống xoay người ngồi dậy, giơ tay lên, hai cục bùn bay ra ngoài, chặn đúng mũi của Cam Lôi.
Chiêu thủ pháp này vẫn là Cam Lôi dạy hắn.
Trong phút chốc, Cam Lôi mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, hai cục bùn từ trong mũi rơi xuống, y lập tức như trút được gánh nặng.
- Lão ngũ, đệ lại chơi con mẹ nó xỏ ta!
Cam Lôi trừng to mắt giận nói.
- Đệ bỗng nhiên vừa hay nghĩ đến một bài hát, đảm bảo huynh có thể ôm mỹ nhân về, có muốn nghe hay không?
Cam Lôi biến sắc mặt giống như diễn viên kịch Tứ Xuyên , nháy mắt đổi giận thành vui, liền vội lên trước vui vẻ cười nói:
- Có bài gì hay, nhanh dạy cho ca ca!
Quách Tống mặc quần áo vào, đứng dậy đi ra ngoài:
- Đi thôi! Đoán chừng là sư phụ đang đợi chúng ta rồi!
- Tiểu tử thối, một chút tình anh em cũng… Cũng không nói!
Y ngáp một cái thật to, buồn ngủ đến nỗi mi mắt cũng không mở nổi, phẫn nộ sờ soạng quần áo trên đầu giường.
***
Trời còn chưa sáng, ba thầy trò đi trong lớp sương mù dày đặc hướng về phía chân núi.
Quách Tống phải lấy lòng Tiểu Ưng nhiều lần, Tiểu Ưng mới miễn cưỡng chịu ở lại đạo quán trông coi nhà cửa.
Tuy nhiên khi bọn họ vừa mới xuống núi, Tiểu Ưng liền phóng lên cao, xoay vòng trên trời theo sau Quách Tống, nó xoay vòng rất cao, tự cho rằng Quách Tống nhìn không thấy.
Nhìn lên chấm đen trên bầu trời, Quách Tống thật sự không thể làm gì nổi nó nữa, đứa nhỏ này thật không nghe lời!
Sư phụ Mộc Chân Tử đi phía trước, Quách Tống cùng với Cam Lôi đang không ngừng ngáp đi phía sau.
- Sư huynh, hôm qua huynh đuổi theo mỹ nhân thu hoạch ra sao? Có thể nói cho ta nghe một chút không.
Vừa nhắc tới chuyện hôm qua, Cam Lôi lập tức mặt mày hớn hở, nét bối rối trong chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, y hận một nỗi không thể nói ra toàn bộ, cho sư đệ cùng chia sẻ hạnh phúc với mình.
- Sáng sớm hôm qua ta đi Hoàng Hạc Quan…
Cam Lôi bỗng dừng lại, cảnh giác liếc nhìn về phía trước, nói nhỏ:
- Sư phụ sẽ nghe thấy đấy.
- Huynh nói đi! Sư phụ không nghe thấy đâu.
Mộc Chân Nhân cũng cười ha hả:
- Đúng vậy, vi sư không nghe thấy đâu, tên mập nhà ngươi nói tiếp đi!
Cam Lôi trợn mắt một cái, y vẫn không kìm nổi nhỏ tiếng nói với Quách Tống:
- Ngày hôm qua đợi ở Hoàng Hạc Quan đúng hai canh giờ, hát khàn hết cả giọng, ta còn tưởng rằng nàng không đến, đang thất vọng định quay đi, kết quả là nàng ấy lại xuất hiện, không ngờ nàng ấy đã xuất hiện.
Quách Tống nháy nháy mắt:
- Nàng ấy là sợ tiếng gọi của huynh khiến sư phụ truy trách, vội vàng đuổi huynh đi.
Mộc Chân Tử ở phía trước cười nói:
- Chắc không phải là vậy, nếu như ba lão yêu bà Hoàng Hạc Quan kia nghe thấy, nhất định sẽ cầm kiếm ra đấy đuổi giết, Mập, hôm qua đúng lúc sư phụ nàng ta không có nhà, đúng không?
Cam Lôi ngượng ngùng gãi đầu:
- Sư phụ nói đúng, nàng ấy muốn ra, sau đó sợ người khác chê cười, vì vậy không dám ra, cuối cùng vẫn không kìm nổi nên đã đi ra.
- Sư huynh, nói tiếp đi!
- Sau đó nàng ấy nói sau này đừng đến tìm nàng ấy nữa, ta nói hát cho nàng nghe một bài nữa rồi đi.
- Kết quả là huynh đã hát bài Tình Ca Khang Định?
Cam Lôi gật gật đầu:
- Chúng ta đã đi ra Tiên Đào Phong phía sau núi, ở đó ta đã hát cho nàng nghe, ta hát cho nàng nghe ba lần, nàng đều lắng nghe rất say đắm.
Cam Lôi dường như lại trở về viễn cảnh lúc đó, vẻ mặt thâm tình nói:
- Nàng nói quê hương của mình cũng có rất nhiều sơn ca, từ nhỏ nàng đã rất thích, bây giờ nàng ngày ngày tu đạo, sắp quên cả cha mẹ và quê hương, ta hát làm nàng hồi tưởng lại những việc lúc còn nhỏ.
- Mập mạp, nói trọng điểm!
Mộc Chân Nhân ở phía trước có chút không nhịn được nói:
- Cuối cùng thế nào, ngươi có ôm lấy con bé đó gặm lấy hai cái không?
- Sư phụ!
Quách Tống và Cam Lôi đồng thanh, thực sự không chịu nổi vị sư phụ này rồi.
Mặt Cam Lôi đỏ như một trái táo đỏ cực đại, phải là trái bí đỏ mới đúng.
Mộc Chân Nhân ha hả cười:
- Ta nóng lòng muốn bế đồ tôn thôi mà.
Cam Lôi vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Đồ nhi vốn định nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nàng, kết quả nàng ấy vung tay chạy đi mất, con cho rằng vẫn thiếu một mồi lửa cuối cùng.
Hắn vẻ mặt cầu xin nhìn Quách Tống;
- Sư đệ, hạnh phúc của sư huynh đều nằm trong tay đệ đó.
Quách Tống trừng mắt nhìn y:
- Nói gì vậy, huynh theo đuổi đạo cô thì có liên quan gì đến đệ!
Cam Lôi lắp bắp nói:
- Buổi sáng đệ đã đồng ý, dạy ta thêm một bài hát nữa!
Mộc Chân Nhân cũng nói giúp Cam Lôi:
- Lão ngũ, con hãy hát một bài đi! Giúp đỡ tam sư huynh, ta thấy rằng bọn họ sắp thành rồi.
Khó có dịp sư phụ quan tâm việc chung thân đại sự của đồ nhi, Quách Tống không nỡ từ chối, liền hắng giọng một cái, cao giọng cất tiếng hát:
Ở nơi phương xa, có một cô nương rất tốt.
Mọi người đi qua phòng của nàng, đều quay đầu lưu luyến không muốn rời.
Nàng kia má hồng cười tươi, giống như vầng thái dương.
Ánh mắt nàng xinh đẹp động lòng người, long lanh như ánh trăng đêm.
Ta nguyện từ bỏ tài sản, để cùng nàng chăn dê.
Mỗi ngày được ngắm nhìn đôi mắt rung động lòng người và xiêm y mạ vàng xinh đẹp.
Ta nguyện làm một chú cừu non, ngồi bên cạnh nàng.
Ta nguyện nàng cầm lấy sợi roi da nhỏ, không ngừng đánh khẽ lên ta.
***
Giọng Quách Tống cao vút, bài hát này nghe vô cùng cảm động.
Mộc Chân Nhân không kìm nổi chỉ ngón tay cái lên cao giọng Khen:
- lão ngũ, hát rất hay!
Quách Tống chợt phát hiện Cam Lôi bên cạnh đã mất dạng.
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy tên kia ngồi xổm dưới một gốc cây dốc sức lau nước mắt, tu tu khóc nức nở.
Quách Tống vừa tức giận vừa buồn cười, đi lên dìu y dậy:
- Hôm nay thi võ, không phải thi hát, để hôm sau lại đi tìm nàng ấy.
- Sư đệ, bài hát này đệ… đệ nhất định phải dạy cho ta.
- Ta biết rồi, bài hát này huynh mà vừa cất tiếng hát đảm bảo có thể ôm mỹ nữ về.
***
Ba thầy trò đi đến trước cầu Thăng Tiên, gặp một nhóm đạo sĩ cũng đi tới ở đường núi đối diện, người cầm đầu cũng là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, người đó chính là trụ trì Hỏa Liệt Chân Nhân của cung Tĩnh Lạc, theo sau là bốn đạo sĩ trẻ.
Hai nhà bọn họ khá thân quen, thường xuyên qua lại, Mộc Chân Nhân cười đi lên ôm lấy lão đạo sĩ đối diện.
- Ta nghĩ rằng bọn ta xuất phát muộn rồi, không ngờ các ông cũng vừa mới đến.
- Phía sau có một tên mập ngủ quên!
Hỏa Liệt nhìn hai người Cam Lôi và Quách Tống, khẽ cười nói:
- Tiểu tử mập đương nhiên cũng cần tham gia, còn có một người là Quách Tống phải không!
Quách Tống vội tiến lên hành lễ, Hỏa Liệt Chân Nhân vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Mấy năm không gặp, đã cao lớn như vậy rồi, sớm đã nghe sư phụ cháu nói về cháu, nói cháu trọng tình trọng nghĩa, võ nghệ cao cường, hôm nay ta sẽ dõi theo cháu đó.
Quách Tống không ngờ rằng sư phụ lại đánh giá mình là trọng tình trọng nghĩa, hắn có chút ngạc nhiên, vội khiêm tốn nói:
- Hỏa sư bá quá khen rồi!
- A! Con khỉ đâu?
Hỏa Liệt chân nhân tìm khắp một vòng, lại không nhìn thấy Cam Vũ.
- Lão tứ xuống núi rồi, y có một cơ hội, nên ta đã cho y đi rồi.
Mộc Chân Nhân thản nhiên giải thích một câu, rồi chuyển hướng đề tài cười nói:
- Hôm nay tứ đại kim cang của ông lại đại triển thần uy rồi, Minh Xuân tiến vào hàng ngũ hai mươi người đứng đầu không vấn đề gì chứ!
Cam Lôi nói nhỏ với Quách Tống:
- Đó là bốn vị đồ nhi bảo bối của Hỏa sư bá, tên đệm là Minh, tên gọi là Xuân Hạ Thu Đông, có nhìn thấy người cao nhất đó không, đó là lão đại Trương Minh Xuân, đệ gặp qua rồi đó, lần trước nằm trong số bốn mươi người đứng đầu, là một tên rất lợi hại.
Hôm trước Quách Tống mới gặp Trương Minh Xuân, có điều hôm đó tâm tư hắn chỉ nghĩ đến Hàn Tiểu Ngũ, hôm nay mới để ý nhìn kỹ lại vị đệ nhất cao thủ của cung Tĩnh Lạc này.
Chỉ nhìn thấy người y cao gầy, chí ít cao hơn một mét tám, khuôn mặt chữ điền, mắt sáng, lộ vẻ chính trực.
Ba người còn lại đều dáng người bậc trung, nom vô cùng cường tráng, người nào người nấy tinh thần sung mãn, rất là mong chờ trận đấu võ hôm nay.
- Sư huynh, huynh và Minh Xuân sư huynh thi, võ nghệ của ai cao hơn?
- Chúng ta đấu ba lần, hai lần trước mỗi người thắng một trận, lần thứ ba y cũng không thua, mà ta cũng không thắng.
Cam Lôi trả lời rất khéo, Quách Tống không thể lập tức nghĩ thông, còn cho rằng bọn họ đấu ba lần không phân thắng bại, sau đó mới nghĩ ra, cái gì mà gọi là y không thua, ta cũng không thắng, chẳng phải là thua rồi sao? Cái tên mập thích giữ thể diện này.
Hai lão đạo sĩ đi phía trước, trò chuyện cười ha hả đã đi xa rồi, sáu tên đạo sĩ trẻ theo sau, Cam Lôi và Minh Hạ quan hệ rất tốt, hai người mặt mày hớn hở, không biết là đang nói chuyện gì?
Trương Minh Xuân cố ý bước chậm lại, cùng Quách Tống kề vai sánh bước.
- Quách Tống sư đệ hôm nay phải khắc chế lại.
Quách Tống biết y muốn nói đến chuyện của Hàn Tiểu Ngũ, liền thản nhiên đáp:
- Đệ có chừng mực, sư huynh không cần lo lắng.
Trương Minh Xuân lại nói:
- Tuy nhiên đệ cũng không cần phải quá khoan dung, đạo sĩ của Tử Tiêu Hệ ra tay rất tàn nhẫn, hơi lơ là một chút là sẽ bị thương, đặc biệt là đệ tử của Huyền Hổ Cung, lần trước ba đệ tử của Đẩu Ngưu Cung đều chết dưới tay bọn họ, bọn họ có sở trường dùng ám khí, tuy rằng đại hội võ đạo không quy định rõ là được dùng ám khí, nhưng bọn họ nhất định sẽ dùng, đệ gặp phải bọn họ thì nhất định phải cẩn thận.
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở!
Trương Minh Xuân vỗ vỗ cánh tay của Quách Tống, bước nhanh về phía trước.
Chỉ có điều tiếng ngáy hôm nay khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, sư phụ nói không sai, vào lúc mấu chốt, bình thường sư huynh cũng sẽ không như xe bị tuột dây xích.
Khe cửa không có chút ánh sáng nào, xem chừng trời vẫn chưa sáng, Quách Tống xoay người ngồi dậy, giơ tay lên, hai cục bùn bay ra ngoài, chặn đúng mũi của Cam Lôi.
Chiêu thủ pháp này vẫn là Cam Lôi dạy hắn.
Trong phút chốc, Cam Lôi mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, hai cục bùn từ trong mũi rơi xuống, y lập tức như trút được gánh nặng.
- Lão ngũ, đệ lại chơi con mẹ nó xỏ ta!
Cam Lôi trừng to mắt giận nói.
- Đệ bỗng nhiên vừa hay nghĩ đến một bài hát, đảm bảo huynh có thể ôm mỹ nhân về, có muốn nghe hay không?
Cam Lôi biến sắc mặt giống như diễn viên kịch Tứ Xuyên , nháy mắt đổi giận thành vui, liền vội lên trước vui vẻ cười nói:
- Có bài gì hay, nhanh dạy cho ca ca!
Quách Tống mặc quần áo vào, đứng dậy đi ra ngoài:
- Đi thôi! Đoán chừng là sư phụ đang đợi chúng ta rồi!
- Tiểu tử thối, một chút tình anh em cũng… Cũng không nói!
Y ngáp một cái thật to, buồn ngủ đến nỗi mi mắt cũng không mở nổi, phẫn nộ sờ soạng quần áo trên đầu giường.
***
Trời còn chưa sáng, ba thầy trò đi trong lớp sương mù dày đặc hướng về phía chân núi.
Quách Tống phải lấy lòng Tiểu Ưng nhiều lần, Tiểu Ưng mới miễn cưỡng chịu ở lại đạo quán trông coi nhà cửa.
Tuy nhiên khi bọn họ vừa mới xuống núi, Tiểu Ưng liền phóng lên cao, xoay vòng trên trời theo sau Quách Tống, nó xoay vòng rất cao, tự cho rằng Quách Tống nhìn không thấy.
Nhìn lên chấm đen trên bầu trời, Quách Tống thật sự không thể làm gì nổi nó nữa, đứa nhỏ này thật không nghe lời!
Sư phụ Mộc Chân Tử đi phía trước, Quách Tống cùng với Cam Lôi đang không ngừng ngáp đi phía sau.
- Sư huynh, hôm qua huynh đuổi theo mỹ nhân thu hoạch ra sao? Có thể nói cho ta nghe một chút không.
Vừa nhắc tới chuyện hôm qua, Cam Lôi lập tức mặt mày hớn hở, nét bối rối trong chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, y hận một nỗi không thể nói ra toàn bộ, cho sư đệ cùng chia sẻ hạnh phúc với mình.
- Sáng sớm hôm qua ta đi Hoàng Hạc Quan…
Cam Lôi bỗng dừng lại, cảnh giác liếc nhìn về phía trước, nói nhỏ:
- Sư phụ sẽ nghe thấy đấy.
- Huynh nói đi! Sư phụ không nghe thấy đâu.
Mộc Chân Nhân cũng cười ha hả:
- Đúng vậy, vi sư không nghe thấy đâu, tên mập nhà ngươi nói tiếp đi!
Cam Lôi trợn mắt một cái, y vẫn không kìm nổi nhỏ tiếng nói với Quách Tống:
- Ngày hôm qua đợi ở Hoàng Hạc Quan đúng hai canh giờ, hát khàn hết cả giọng, ta còn tưởng rằng nàng không đến, đang thất vọng định quay đi, kết quả là nàng ấy lại xuất hiện, không ngờ nàng ấy đã xuất hiện.
Quách Tống nháy nháy mắt:
- Nàng ấy là sợ tiếng gọi của huynh khiến sư phụ truy trách, vội vàng đuổi huynh đi.
Mộc Chân Tử ở phía trước cười nói:
- Chắc không phải là vậy, nếu như ba lão yêu bà Hoàng Hạc Quan kia nghe thấy, nhất định sẽ cầm kiếm ra đấy đuổi giết, Mập, hôm qua đúng lúc sư phụ nàng ta không có nhà, đúng không?
Cam Lôi ngượng ngùng gãi đầu:
- Sư phụ nói đúng, nàng ấy muốn ra, sau đó sợ người khác chê cười, vì vậy không dám ra, cuối cùng vẫn không kìm nổi nên đã đi ra.
- Sư huynh, nói tiếp đi!
- Sau đó nàng ấy nói sau này đừng đến tìm nàng ấy nữa, ta nói hát cho nàng nghe một bài nữa rồi đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Kết quả là huynh đã hát bài Tình Ca Khang Định?
Cam Lôi gật gật đầu:
- Chúng ta đã đi ra Tiên Đào Phong phía sau núi, ở đó ta đã hát cho nàng nghe, ta hát cho nàng nghe ba lần, nàng đều lắng nghe rất say đắm.
Cam Lôi dường như lại trở về viễn cảnh lúc đó, vẻ mặt thâm tình nói:
- Nàng nói quê hương của mình cũng có rất nhiều sơn ca, từ nhỏ nàng đã rất thích, bây giờ nàng ngày ngày tu đạo, sắp quên cả cha mẹ và quê hương, ta hát làm nàng hồi tưởng lại những việc lúc còn nhỏ.
- Mập mạp, nói trọng điểm!
Mộc Chân Nhân ở phía trước có chút không nhịn được nói:
- Cuối cùng thế nào, ngươi có ôm lấy con bé đó gặm lấy hai cái không?
- Sư phụ!
Quách Tống và Cam Lôi đồng thanh, thực sự không chịu nổi vị sư phụ này rồi.
Mặt Cam Lôi đỏ như một trái táo đỏ cực đại, phải là trái bí đỏ mới đúng.
Mộc Chân Nhân ha hả cười:
- Ta nóng lòng muốn bế đồ tôn thôi mà.
Cam Lôi vẻ mặt thẹn thùng nói:
- Đồ nhi vốn định nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nàng, kết quả nàng ấy vung tay chạy đi mất, con cho rằng vẫn thiếu một mồi lửa cuối cùng.
Hắn vẻ mặt cầu xin nhìn Quách Tống;
- Sư đệ, hạnh phúc của sư huynh đều nằm trong tay đệ đó.
Quách Tống trừng mắt nhìn y:
- Nói gì vậy, huynh theo đuổi đạo cô thì có liên quan gì đến đệ!
Cam Lôi lắp bắp nói:
- Buổi sáng đệ đã đồng ý, dạy ta thêm một bài hát nữa!
Mộc Chân Nhân cũng nói giúp Cam Lôi:
- Lão ngũ, con hãy hát một bài đi! Giúp đỡ tam sư huynh, ta thấy rằng bọn họ sắp thành rồi.
Khó có dịp sư phụ quan tâm việc chung thân đại sự của đồ nhi, Quách Tống không nỡ từ chối, liền hắng giọng một cái, cao giọng cất tiếng hát:
Ở nơi phương xa, có một cô nương rất tốt.
Mọi người đi qua phòng của nàng, đều quay đầu lưu luyến không muốn rời.
Nàng kia má hồng cười tươi, giống như vầng thái dương.
Ánh mắt nàng xinh đẹp động lòng người, long lanh như ánh trăng đêm.
Ta nguyện từ bỏ tài sản, để cùng nàng chăn dê.
Mỗi ngày được ngắm nhìn đôi mắt rung động lòng người và xiêm y mạ vàng xinh đẹp.
Ta nguyện làm một chú cừu non, ngồi bên cạnh nàng.
Ta nguyện nàng cầm lấy sợi roi da nhỏ, không ngừng đánh khẽ lên ta.
***
Giọng Quách Tống cao vút, bài hát này nghe vô cùng cảm động.
Mộc Chân Nhân không kìm nổi chỉ ngón tay cái lên cao giọng Khen:
- lão ngũ, hát rất hay!
Quách Tống chợt phát hiện Cam Lôi bên cạnh đã mất dạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy tên kia ngồi xổm dưới một gốc cây dốc sức lau nước mắt, tu tu khóc nức nở.
Quách Tống vừa tức giận vừa buồn cười, đi lên dìu y dậy:
- Hôm nay thi võ, không phải thi hát, để hôm sau lại đi tìm nàng ấy.
- Sư đệ, bài hát này đệ… đệ nhất định phải dạy cho ta.
- Ta biết rồi, bài hát này huynh mà vừa cất tiếng hát đảm bảo có thể ôm mỹ nữ về.
***
Ba thầy trò đi đến trước cầu Thăng Tiên, gặp một nhóm đạo sĩ cũng đi tới ở đường núi đối diện, người cầm đầu cũng là một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, người đó chính là trụ trì Hỏa Liệt Chân Nhân của cung Tĩnh Lạc, theo sau là bốn đạo sĩ trẻ.
Hai nhà bọn họ khá thân quen, thường xuyên qua lại, Mộc Chân Nhân cười đi lên ôm lấy lão đạo sĩ đối diện.
- Ta nghĩ rằng bọn ta xuất phát muộn rồi, không ngờ các ông cũng vừa mới đến.
- Phía sau có một tên mập ngủ quên!
Hỏa Liệt nhìn hai người Cam Lôi và Quách Tống, khẽ cười nói:
- Tiểu tử mập đương nhiên cũng cần tham gia, còn có một người là Quách Tống phải không!
Quách Tống vội tiến lên hành lễ, Hỏa Liệt Chân Nhân vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:
- Mấy năm không gặp, đã cao lớn như vậy rồi, sớm đã nghe sư phụ cháu nói về cháu, nói cháu trọng tình trọng nghĩa, võ nghệ cao cường, hôm nay ta sẽ dõi theo cháu đó.
Quách Tống không ngờ rằng sư phụ lại đánh giá mình là trọng tình trọng nghĩa, hắn có chút ngạc nhiên, vội khiêm tốn nói:
- Hỏa sư bá quá khen rồi!
- A! Con khỉ đâu?
Hỏa Liệt chân nhân tìm khắp một vòng, lại không nhìn thấy Cam Vũ.
- Lão tứ xuống núi rồi, y có một cơ hội, nên ta đã cho y đi rồi.
Mộc Chân Nhân thản nhiên giải thích một câu, rồi chuyển hướng đề tài cười nói:
- Hôm nay tứ đại kim cang của ông lại đại triển thần uy rồi, Minh Xuân tiến vào hàng ngũ hai mươi người đứng đầu không vấn đề gì chứ!
Cam Lôi nói nhỏ với Quách Tống:
- Đó là bốn vị đồ nhi bảo bối của Hỏa sư bá, tên đệm là Minh, tên gọi là Xuân Hạ Thu Đông, có nhìn thấy người cao nhất đó không, đó là lão đại Trương Minh Xuân, đệ gặp qua rồi đó, lần trước nằm trong số bốn mươi người đứng đầu, là một tên rất lợi hại.
Hôm trước Quách Tống mới gặp Trương Minh Xuân, có điều hôm đó tâm tư hắn chỉ nghĩ đến Hàn Tiểu Ngũ, hôm nay mới để ý nhìn kỹ lại vị đệ nhất cao thủ của cung Tĩnh Lạc này.
Chỉ nhìn thấy người y cao gầy, chí ít cao hơn một mét tám, khuôn mặt chữ điền, mắt sáng, lộ vẻ chính trực.
Ba người còn lại đều dáng người bậc trung, nom vô cùng cường tráng, người nào người nấy tinh thần sung mãn, rất là mong chờ trận đấu võ hôm nay.
- Sư huynh, huynh và Minh Xuân sư huynh thi, võ nghệ của ai cao hơn?
- Chúng ta đấu ba lần, hai lần trước mỗi người thắng một trận, lần thứ ba y cũng không thua, mà ta cũng không thắng.
Cam Lôi trả lời rất khéo, Quách Tống không thể lập tức nghĩ thông, còn cho rằng bọn họ đấu ba lần không phân thắng bại, sau đó mới nghĩ ra, cái gì mà gọi là y không thua, ta cũng không thắng, chẳng phải là thua rồi sao? Cái tên mập thích giữ thể diện này.
Hai lão đạo sĩ đi phía trước, trò chuyện cười ha hả đã đi xa rồi, sáu tên đạo sĩ trẻ theo sau, Cam Lôi và Minh Hạ quan hệ rất tốt, hai người mặt mày hớn hở, không biết là đang nói chuyện gì?
Trương Minh Xuân cố ý bước chậm lại, cùng Quách Tống kề vai sánh bước.
- Quách Tống sư đệ hôm nay phải khắc chế lại.
Quách Tống biết y muốn nói đến chuyện của Hàn Tiểu Ngũ, liền thản nhiên đáp:
- Đệ có chừng mực, sư huynh không cần lo lắng.
Trương Minh Xuân lại nói:
- Tuy nhiên đệ cũng không cần phải quá khoan dung, đạo sĩ của Tử Tiêu Hệ ra tay rất tàn nhẫn, hơi lơ là một chút là sẽ bị thương, đặc biệt là đệ tử của Huyền Hổ Cung, lần trước ba đệ tử của Đẩu Ngưu Cung đều chết dưới tay bọn họ, bọn họ có sở trường dùng ám khí, tuy rằng đại hội võ đạo không quy định rõ là được dùng ám khí, nhưng bọn họ nhất định sẽ dùng, đệ gặp phải bọn họ thì nhất định phải cẩn thận.
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở!
Trương Minh Xuân vỗ vỗ cánh tay của Quách Tống, bước nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro