Mãnh Tốt

Cam Lôi Hoài Xu...

2024-12-04 00:03:06

Quách Tống về tới Thanh Hư Quan. Tứ sư huynh Cam Vũ rời đi rồi, chuyện hắn phải làm càng nhiều lên, hắn phải đốn củi, nấu cơm, nấu nước, còn phải đi chăm sóc ruộng củ cải ở rừng trúc bên kia, việc luyện võ cũng không thể chậm trễ.

Về sau phần đi tìm thức ăn, đó chính là chuyện của Cam Lôi.

Bất quá hôm nay cũng không cần đi kiếm ăn, trong phòng bếp còn có mấy túi lớn táo khô và bánh quả hồng, hắn đào một gốc cây hà thủ ô giống như cánh tay trẻ con trên đường trở về núi, lại đi đến vách đá đào ra một gốc cây hoàng tinh trăm năm, hắn sớm đã phát hiện ra, nhưng vẫn không ra tay, mắt thấy ngày mốt chính là đại hội Võ Đạo rồi, nên muốn khao bản thân mình một chút.

Tới lúc hoàng hôn, tâm tình Cam Lôi rốt cuộc đã thoải mái trở lại.

- Tay trái một con gà, tay phải một con vịt, trên lưng còn đeo một người vợ béo í a...

Đây là một tiểu khúc nhỏ của Quách Tống, sau khi Cam Lôi học được đã bóp méo ca từ.

Đi vào cửa chính, thấy Quách Tống đang luyện kiếm chiêu thức đứng yên, giống kiểu tượng điêu khắc không nhúc nhích, cũng không biết đã đứng bao lâu, con Tiểu Ưng đậu trên đầu hắn, nhàn nhã mà tỉa lông của mình.

Cửa phòng sư phụ khóa trái từ bên ngoài, dường như vẫn chưa về.

Cam Lôi thả lỏng, y vẫn chưa ăn trưa, trong bụng đói đến hoảng hốt, vừa đi vào bếp vừa hát, khịt mũi ăn xong một chén cháo lớn, lại gặm con cá khô, liền xuống núi đi gánh nước.

Vào đêm, Quách Tống ngồi ở trước bàn luyện chữ, không mua nổi giấy, liền dùng bút trám nước trong viết trên ván gỗ, sáu năm không hề lơ là.

Mặc dù võ học Đại Đường đã nắm quyền, văn học suy thoái, nhưng hắn không nghĩ là sẽ vứt bỏ ưu thế của mình, vứt bỏ trí nhớ của kiếp trước, vứt bỏ suy nghĩ của mình về những người thân.

Hắn dùng ống tre nhỏ xinh xắn viết xuống ba chữ 'Quách Vi Vi', đây là tên con gái cưng của hắn ở kiếp trước, hiện tại con bé đã mười bốn tuổi, nên vóc dáng chắc cao giống mẹ, trong trường học có bị bạn học ức hiếp hay không?

Quách Tống thấy sống mũi cay cay, lại không nhịn được rơi lệ lã chã.

Lúc này, Cam Lôi vỗ đầu vai hắn thật mạnh, cười tủm tỉm hỏi:

- Đang viết gì đấy? Quách cái gì, hai chữ kia đọc là gì?

- Không có gì!

Quách Tống nhẹ nhàng xóa đi chữ viết, lại giấu tình cảm nhớ nhung người thân vào sâu trong nội tâm.

- Bàn ca, hôm nay như thế nào đây?

Quách Tống miễn cưỡng cười hỏi:

- Xem hôm nay huynh tâm tình không tệ, có lẽ là có thu hoạch đúng không!

Nói đến thu hoạch hôm nay, Cam Lôi không kìm nén được vẻ hưng phấn trên mặt, vỗ tay năn nỉ nói:

- Hảo huynh đệ, dạy ca ca một ca khúc đi! Lý Ôn Ngọc rất thích nghe ta hát.

- Ha hả! Thậm chí ngay cả tên đều đã hỏi được, Bàn ca lợi hại đó! Không biết Lý Ôn Ngọc này là người nào trong các nàng?

- Chính là người dùng kiếm chĩa vào ta, cứng rắn nói ta là người trộm giày của nàng.

Quách Tống không kìm nổi thấy buồn cười, chỉ vào Cam Lôi nói:

- Sư huynh, cái này gọi là hữu duyên thiên lý một chiếc giày, huynh thực sự trộm giày của nàng rồi hả?

- Nói nhảm, giày của nàng là năm trước bị mất, ta là tám năm trước trộm giày, căn bản không phải một sự việc, tuy nhiên nụ cười của nàng thật sự động lòng người, khiến Bàn gia ta tim đập thình thịch.

- Sư huynh, huynh hoài xuân rồi, buổi tối phải đến chân tường Hoàng Hạc Quan gào thét đi, nói không chừng nàng sẽ bị thu hút đó.

- Huynh đệ đừng nói giỡn, dạy ta một ca khúc đi! Van đệ, ngày mai ta phụ trách đi tìm thức ăn, chẻ củi, gánh nước, nấu cơm, chuyện chung thân đại sự của Quan ca ca, xin đệ thương xót, ta rất nghiêm túc đó.

Cam Lôi trái một cái thở dài phải một cái thở dài, mồ hôi trên trán đều chảy ra.

Quách Tống không đùa y nữa, cười hỏi:

- Hôm nay huynh hát cho nàng nghe là bài nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chính là bài lần trước đệ dạy ta, Cô nàng đáng yêu.

Nói xong, Cam Lôi liền thâm tình hát lên,

- Nàng chưa từng thấy ta, ta chưa từng gặp nàng, đôi bạn trẻ vừa gặp mặt… tình đầu ý hợp…

Khoan hãy nói, tên mập mạp chết bầm này âm vực rất rộng, âm sắc rất chuẩn, thật đúng là có khiếu ca hát thật.

Bài hát này cũng không tệ lắm, thoải mái khoái trá, nhưng hơi mặt dày, vừa thấy mặt đã tình đầu ý hợp…

Không ngờ có thể làm cảm động trái tim của tiểu đạo cô.

Thật đúng là ứng với câu nói kia: 'Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương,' để xem sư huynh da mặt dày có thể thành công hay không.

Quách Tống ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Huynh còn nhớ mùa thu năm trước chúng ta đi chặt cây táo phía sau núi, hát một bài hát ở dưới gốc cây táo trong rừng không...

Không đợi Quách Tống nói xong, Cam Lôi vỗ mạnh trán:

- Đúng! Đúng! Chính là bài hát đó, bài hát nghe hay nhất, tên là cái gì mà Khang gì mà tình ca?

- Gọi là Tình ca Khang Định, ta dạy cho huynh, huynh nghe nhé.

Quách Tống khe khẽ hát lên:

Phi ngựa chạy trên núi, một đám mây bay trên trời, kết thúc một buổi sáng, trăng sáng cong cong, thành phố Khang Định chợt hiện ra.

Chị cả của Lý gia, là một nhân tài, anh trưởng của Trương gia.

Vừa gặp đã vừa ý...

Cam Lôi nghe mà nước mắt đều chảy ra, y vô cùng xúc động nói:

- Bài hát này chính là vì ta mà viết đó, Ta họ Trương, nàng không phải là họ Lý sao?

Quách Tống dạy y ba lần, Cam Lôi cố hết sức nhớ kỹ, rồi xoay người chạy ra ngoài.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng Cam Lôi luyện ca:

- Chị cả của Lý gia, là một nhân tài, anh trưởng của Trương gia, vừa gặp đã vừa ý... . . .

Quách Tống đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Cam Lôi ngồi ở trên vách đá, nhìn về phía Hoàng Hạc Quan, thâm tình hát bài hát vừa mới học được – “Tình ca Khang Định” hết lần này đến lần khác.

- Lão ngũ, hôm nay nó sao thế, sao cứ gào thét giống như mèo hoang gọi xuân tới vậy? - Sư phụ Mộc chân nhân cau mày đi tới bên cạnh Quách Tống hỏi.

- Sư phụ, sư huynh hôm nay thích một đạo cô.

Quách Tống liền kể lại đơn giản sự tình hôm nay ở Không Động trấn gặp được đạo cô cho sư phụ.

Mộc chân nhân ha hả cười lạnh một tiếng:

- Đây không phải là lần đầu tiên nó động đực, đoán chừng cũng không phải là lần cuối cùng.

- Sư phụ, sư huynh hình như là rất nghiêm túc.

- Nghiêm túc có ích lợi gì, một dã đạo có thể cùng Tử Tiêu đạo cô hợp tịch song tu sao?

- Sư phụ, đạo sĩ cũng có thể lập gia đình?

- Đương nhiên có thể, chỉ cần hai bên tình đầu ý hợp, từng người được sư phụ đồng ý, hai người liền có thể hợp tịch song tu, cùng nhau tu tiên, bên trong hệ Tử Tiêu có không ít, dã đạo thì một người cũng không có, Tử Tiêu Thiên Cung căn bản là không cho phép nữ đạo cô Hoàng Hạc Quan xuất giá bên ngoài.

- Nếu như hai bên muốn hoàn tục?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộc chân nhân lắc lắc đầu:

- Hoàng Hạc Quan chưa bao giờ nghe nói có vị nữ đạo cô nào hoàn tục, sư huynh của ngươi chính là si tâm vọng tưởng.

Mộc chân nhân xoay người đi rồi, Quách Tống đồng tình nhìn sư huynh mập, mùa xuân của sư huynh vừa mới đến, chỉ sợ vẫn chưa tới mùa hè, đã tan vỡ rồi.

... . . . . .

- Ta hận nhất, chính là đồ khốn nói lời mà không giữ lời!

Ngày kế buổi sáng, Quách Tống xanh mặt, vừa chẻ củi, vừa nảy sinh tâm địa ác độc mà chửi mắng.

“Chiêm chiếp!”

Con Tiểu Ưng từ trong tổ ló đầu ra.

- Ta không phải mắng ngươi, ta là mắng tên mập mạp chết bầm kia.

Trời chưa sáng, cái tên động dục mập mạp chết bầm kia liền biến mất, tối hôm qua gã lập lời thề son sắt là phải kiếm ăn, chẻ củi, nấu cơm, gánh nước, nhưng đều không làm, Cam Vũ đi rồi, những chuyện lặt vặt này toàn bộ đều là một mình hắn làm.

- Lão ngũ, con lại đây!

Sư phụ Mộc chân nhân ở cửa gọi hắn.

Quách Tống vội vàng buông đao bổ củi đi qua, Mộc chân nhân cười tủm tỉm nói:

- Ngày mai là đại hội Võ Đạo rồi, hôm nay con cũng không cần phải làm việc nữa, trở về ta làm cho các con một nồi chim trĩ nấm và măng cách thủy để bồi bổ, sau đó làm mấy cây củ từ và cây củ cải làm món ăn chính.

- Sư phụ, để con làm!

- Không cần, cây nấm, củ từ và cây củ cải lúc trở về ta đã hái rồi, măng và chim trĩ, trong rừng trúc đều có, không đúng, chim trĩ hình như không có ở đó, nhưng nơi khác có, mà ngày mai con muốn dùng binh khí gì, con qua đây chọn một cái đi.

Quách Tống đi theo sư phụ vào nhà, chỉ thấy trên bàn đặt ba thanh kiếm, một thanh là kiếm thép ròng, đó là bảo bối Cam Lôi tha thiết mơ ước, Quách Tống không lấy, một cái khác đó là thanh Thiết Mộc Kiếm chữ thập của sư phụ, nặng đến ba mươi cân, sử dụng có chút mất sức.

Ánh mắt Quách Tống dừng ở cây kiếm thứ ba, đây là một thanh kiếm lưỡi sắt, chế tác rất thô ráp, vừa thấy cũng biết là lò rèn dưới chân núi chế tạo, so với cửa hàng binh khí kiếm kém xa vạn dặm, chỉ có điều so với cây kiếm như cái que cời lò mà bình thường hắn dùng để luyện tập chiêu thức đứng yên thì như vậy coi như cũng tốt hơn chút.

Quách Tống nhặt thiết kiếm lên, thiết kiếm nặng chừng hai mươi cân, vô cùng vừa tay, hắn múa kiếm hoa, cười nói:

- Sư phụ, con chọn cây kiếm này.

Mộc chân nhân thở dài:

- Ta còn định tặng mộc kiếm cho con, thôi vậy, sau này hãy nói!

- Sư phụ, Thiết Mộc Kiếm có chút nặng, không thuận tay lắm, thanh kiếm này thích hợp hơn.

- Ta biết, thanh thiết kiếm này chính là ta chế tạo riêng cho con, nó có hơi thô kệch, tuy nhiên cũng không sao, để ta cho con thêm một cái vỏ kiếm, tiện đeo trên lưng.

- Đa tạ sư phụ, còn Tam sư huynh không ở đây, nên làm thế nào bây giờ?

Quách Tống có chút lo lắng cho Cam Lôi.

- Con không cần lo lắng cho nó, con người nó tuy rằng tùy tiện, nhưng đối với chuyện lớn nó cũng không hồ đồ, nó nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc, ngày mai trời chưa sáng chúng ta sẽ xuất phát đi Tử Tiêu Thiên Cung, hôm nay còn rất nhiều chuyện phải làm, hiện tại con đi leo vách núi, năm mươi trượng bắt dây leo.

- Đệ tử tuân mệnh!

Quách Tống hướng sư phụ thi lễ, ra khỏi phòng, nhặt lên hai cái túi ở trong sân, ném ra vách núi.

Quách Tống đứng ở bên vách núi hít sâu một hơi, phi thân nhảy xuống, ở phía sau hắn, con Tiểu Ưng cũng giống như mũi tên nhọn hướng bên dưới vách núi mà lao xuống.

Mộc chân nhân có chút kinh ngạc nhìn con Tiểu Ưng, lẩm bẩm:

- Con chim ưng này có chút không giống bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãnh Tốt

Số ký tự: 0