Trọng Sắc Khinh...
2024-12-04 00:03:06
Trấn Không Động có ba bốn trăm gia đình, vô cùng náo nhiệt. Từ Quan Trung lên Tiêu Quan ở phía bắc nhất định phải đi qua đường này, nơi đây buôn bán vô cùng phát triển, cả thảy có đến vài chục cửa hàng lớn nhỏ, còn có nhà trọ, quán rượu, lầu xanh, sòng bạc, võ quán, tiêu cục, vân vân...
Ngay đầu cửa trấn đã có một kỹ viện, tên là Lãm Xuân Viện, đứng ở cửa ra vào có đến năm sáu cô nương tươi trẻ mặt tô son điểm phấn, kiều diễm gọi mời trêu đùa khách. Cam Lôi nhìn mà mắt bốc lên ánh lửa hừng hực.
- Sư đệ, sư phụ có cho đệ bạc không?
Cam Lôi nuốt nước miếng hỏi.
Cam Vũ cảnh giác mà nhìn y một cái:
- Sư huynh, đây chính là tối kỵ, nếu bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi sơn môn đấy, trong lòng huynh cũng hiểu rõ mà, đây không phải là đệ dọa huynh đâu.
- Trong đầu ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, ta đây mà là cái loại người nhìn thấy phụ nữ đã đi không nổi sao?
Cam Lôi từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi nho nhỏ đưa cho y:
- Bên trong có năm lượng bạc vụn, là mười mấy năm qua ta tích cóp mới được đấy, đến lão Đại lão Nhị cũng luyến tiếc không nỡ cho, giờ cho đệ đấy, cầm lấy đi tậu căn nhà cưới nương tử, đẻ lấy đứa con, sau đó lại quay lại làm thích khách, tránh cho lúc chết đến một đứa con nối dõi tông đường cũng không có.
Cam Vũ vừa tức giận lại vừa cảm động, y ôm chặt lấy Cam Lôi:
- Đệ sẽ sống thật tốt, huynh nhớ chăm sóc tốt cho sư phụ đấy.
Y cầm cái túi nhỏ Cam Lôi cho rồi lại kín đáo đưa cho Quách Tống:
- Chút tiền này cầm lấy mà đi mua thanh kiếm, võ đạo phải cần mà, kiếm thép ròng tinh luyện bị lão Tam cầm đi rồi, kiếm mộc của sư phụ đệ dùng cũng không quen, đấu võ sẽ bị thiệt thòi đấy.
Quách Tống cũng gắt gao ôm lấy sư huynh:
- Đệ không có cái gì để đưa cho sư huynh cả, chỉ có một câu này thôi, tình huống không ổn thì bỏ chạy, không mất mặt đâu.
Vào lúc thần không biết quỷ không hay, Quách Tống nhét cái ví nhỏ vào phía sau tay nải vải của Cam Vũ.
Cam Vũ tuy rằng năng lực khinh công và ám sát đều rất mạnh, nhưng so với Quách Tống thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Cam Vũ cười cười gật nhẹ đầu:
- Ta đi đây, sau này huynh đệ chúng ta nhất định sẽ gặp lại, mọi người bảo trọng!
Cam Vũ phất phất tay về hướng bọn họ, rồi sải bước hướng về phương xa.
Quách Tống nhìn sư huynh đi xa, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng, hắn vội vàng hỏi Cam Lôi:
- Tam ca, Tứ sư huynh tên thật là gì?
- Ấy chết!
Cam Lôi vỗ đùi, vẻ mặt ảo não nói:
- Ta chỉ biết là lão Tứ họ Dương, tên gọi là gì thì thật không biết, đệ ấy vừa lên núi đã được gọi là Cam Vũ.
- Sư phụ hẳn là biết, chúng ta quay về hỏi sư phụ đi.
Cam Lôi chỉ chỉ vào một cửa tiệm binh khí cách đó không xa:
- Không phải đệ muốn mua kiếm sao? Đi xem một chút đi.
Quách Tống cười một tiếng rồi buông lỏng tay:
- Chỗ bạc vụn huynh cho đã bị đệ bỏ vào trong tay nải của sư huynh rồi.
- Không sao, đệ cứ đi xem đi, ưng cái nào? Đêm đến ca ca lấy cho đệ.
Quách Tống bĩu môi:
- Thôi đi! Ta mà cần huynh phải giúp sao?
Cam Lôi lập tức như bị dẫm trúng đuôi liền nhảy dựng lên:
- Ngươi cho rằng tự bản thân mình biết nhảy núi thì rất giỏi sao? Bàn gia ta tuy rằng bản lĩnh không bằng ngươi, nhưng lá gan của ta lớn hơn ngươi, ta dám đi làm, ngươi dám không?
- Ta không phải không dám mà là không muốn làm, đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, hiểu không?
- Phi! Đừng nói cái giọng ra vẻ đạo mạo ghê tởm này, khiến ca ca xem thường ngươi.
Hai người bước nhanh đi đến cửa hàng kiếm, trong lòng Quách Tống thực sự tò mò, không kìm nổi hỏi:
- Sư huynh, rốt cuộc huynh đã đi trộm gà cắp chó bao nhiêu lần rồi?
- Cũng không nhiều, từng trộm muối ở Cung Huyền Hổ, thuận tiện cho vào nồi của hàng ngàn người bọn chúng bột phấn ba đậu, cùng lão Nhị trộm vải bố cung Xích Viên, còn trộm giày ở Hoàng Hạc Quan.
Cam Lôi đang liến thoắng văng nước miếng ra khắp nơi, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một âm thanh nữ hung tợn:
- Ngươi tên khốn khiếp này, giày của bà cô đây hóa ra là do ngươi trộm!
Hai người vừa nghiêng đầu một phát, liền phát hiện trên bậc thang ngay cạnh cửa hàng kiếm chẳng biết từ lúc nào mà có một đám đạo sĩ nữ trẻ tuổi đang đứng, phía sau lưng đeo trường kiếm, tà áo đạo sĩ gió thổi bay bay, là loại vải thượng hạng, không nhiễm một hạt bụi trần.
Dung mạo dù chưa đạt đến độ xinh đẹp, nhưng nhìn từng khuôn mặt trắng nõn này, giữa nơi mà giống đực trải rộng như Không Động Sơn này thì các nàng có quyền được kiêu ngạo, trong mắt đạo sĩ các nàng, các nàng chính là tiên thảo Không Động Sơn này, đến ngay cả Tây Thi, Điêu Thuyền cũng không trân quý bằng các nàng.
Quách Tống có chút ngây ngẩn cả người, Không Động Sơn lại có cả nữ đạo sĩ sao? Hắn sống ở Không Động Sơn cũng sáu năm rồi, không ngờ lại không hề hay biết.
Mấy nữ đạo sĩ này đều mang vẻ mặt ngạo mạn, nhưng có một nữ đạo sĩ hơi thấp híp đôi mắt hạnh lại trợn ngược lên, vẻ mặt tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Cái tên mập mạp chết bầm này, giày ta đi năm đó bị mất hóa ra là ngươi trộm đi!
Cam Lôi ánh mắt sáng lên, vội vàng cười ha hả:
- Hóa ra là các vị sư tỷ của Hoàng Hạc Quan, tiểu đệ Cam Lôi này thất lễ rồi.
Y lặng lẽ kéo Quách Tống một phen, Quách Tống không đáp lại y, y bèn tự mình nuốt nước miếng khom người hành lễ.
Quách Tống thế mới biết, hoá ra Hoàng Hạc Quan là đạo quán mà nữ đạo sĩ tu hành, chẳng lẽ Viện Tiếp Dẫn năm ấy còn có tiểu nương tử hay sao? Hắn quả thật nghĩ không ra.
“Loong coong!”
Nữ đạo sĩ rút trường kiếm ra, thanh kiếm chói lọi chĩa thẳng vào ngực của Cam Lôi, nàng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tên vô sỉ hạ lưu khốn khiếp này, dám trộm giày của ta, một kiếm của ta sẽ kết liễu ngươi.
Cam Lôi lập tức kêu toáng lên đụng đến trời xanh:
- Ta không phải là tự nói chính mình, ta là đang nói về Tứ sư đệ của ta, gã đã làm ra không ít vụ trộm gà cắp chó, sư phụ thế mà lại không hề hay biết, vừa rồi là ta đang giáo dục tiểu sư đệ, làm người phải thẳng thắn vô tư, đừng giống Tứ sư huynh của hắn chỉ biết giả bộ ra vẻ đạo mạo, bộ dạng của ta thành thật như vậy, làm sao có thể lẻn lấy giày của tỷ được?
Quách Tống nghe mà hàm răng cũng muốn ngứa ngáy, liền hận không thể một cước đá dập mông cái tên mập này.
- Tứ sư đệ của ngươi đang ở chỗ nào?
Hận ý trong mắt nữ đọa sĩ vẫn chưa tiêu tan, nhưng giọng điệu đã có chút nhẹ nhàng hơn.
- Gã hoàn tục rời đi rồi, hôm nay chúng ta chính là đi đưa tiễn gã, nếu như gã còn ở đây, ta cũng đâu dám vạch trần gốc gác của gã.
- Sư muội, đừng để ý đến y nữa, chúng ta đi thôi!
Nữ đạo sĩ có dáng người cao nhất hừ lạnh một tiếng, mắt cũng không nhìn qua Cam Lôi mà xoay người rời đi, nữ đạo sĩ thu kiếm, liếc mắt trừng Cam Lôi một cái:
- Mập mạp chết bầm, đừng nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Một đám đạo sĩ nữ hiếm thấy mới xuống núi một chuyến, mua gì đó rất nhiều, thu mua đến đầy hai gánh hòm xiểng, Cam Lôi bình thường làm việc có thể trốn thì trốn, thế mà lúc này y lại rất chuyên cần.
Cam Lôi tay mắt lanh lẹ, vội vàng giành lấy trọng trách bê đồ lên giúp các nàng, vỗ ngực một cái, vẻ mặt khí thế nói:
- Sư đệ của ta làm chuyện có lỗi với Hoàng Hạc Quan, ta thay gã tạ tội, gánh nặng này ta giúp các vị tiên cô mang lên núi.
Mấy nữ đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đạo sĩ Không Động Sơn bình thường gặp các nàng, đều sợ tới mức trốn qua một bên, xem các nàng như là một đàn hổ, chỉ dám đứng xa xa trộm nhìn các nàng, cái tên mập mạp này lại không giống bình thường, các nàng chưa từng thấy qua tên đạo sĩ nào da mặt dày như y.
Y muốn làm khuân vác cũng tốt, đỡ cho các nàng tốn mất mười đồng mướn người.
Các nàng cũng không phản đối, một đám tiên nữ giống hệt nhau nhẹ nhàng bay đi.
Cam Lôi nắm lấy gánh đồ, đắc ý nháy mắt với Quách Tống mấy cái, vội vội vàng vàng theo ngay phía sau các nàng.
Quách Tống nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, rõ là nói cùng hắn đi xem kiếm, còn nói thay hắn trộm thanh kiếm về? Cái tên trọng sắc khinh bạn này, thật không biết phải nói gã như thế nào đây.
***
- Các người mau đến mà nhìn xem, thật đúng là kỳ quan thiên hạ, một tên ăn mày mà đòi xôi gấc.
Ở cửa vào của tiệm kiếm, gã đạo sĩ áo bào đen trẻ tuổi hô lên một tiếng, lập tức từ trong cửa tiệm, một đám đạo sĩ trẻ tuổi cũng mặc áo đen chạy ra, nhìn cách ăn mặc của bọn họ rõ ràng đều là đạo đồng áo bào đen của hệ Tử Tiêu.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, tiểu đạo sĩ ở chỗ này Quách Tống ít nhất cũng biết được một nửa, chính là đám ác đồng năm đó ở Viện Tiếp Dẫn ức hiếp tiền thân của hắn, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi.
Trong đó cái người có bộ dạng cao nhất cường tráng nhất, không phải là Trương Thanh Hổ hai ngày trước mới gặp ở bên hồ hay sao? Chính là tên đầu sỏ đánh gãy chân Hàn Tiểu Ngũ, làm cho y bị rơi xuống vách đá bỏ mình.
- Tên mập mạp chết bầm kia ta biết, cũng cùng một đạo quán với cái tên tiểu tạp chủng kia đấy.
Trương Thanh Hổ vừa mới nói xong, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Quách Tống.
Ánh mắt gã sáng lên, hét lớn:
- Trùng hợp thế! Tiểu tạp chủng cũng ở ngay chỗ này.
Hơn mười tên ác đạo trẻ tuổi xung quanh đều nhận ra Quách Tống, đều rút kiếm ra, từ tứ phía bao vây Quách Tống, hôm nay không thể để hắn chạy mất như năm đó.
Trương Thanh Hổ rút kiếm ra dữ tợn cười một tiếng, nói:
- Hôm nay ta muốn chặt đứt hai chân của ngươi, báo mối thù năm đó.
Quách Tống tuy rằng tay không tấc sắt, lại hết sức bình tĩnh nói:
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Trương Thanh Hổ hét lớn một tiếng, lao vào Quách Tống.
Đúng lúc này, từ bên trong tiệm kiếm có một người đạo sĩ trung niên đi ra, ông ta thấy thế hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đang làm cái gì thế?
Người này Quách Tống cũng biết, chính là người năm đó tới Viện Tiếp Dẫn tuyển người cho Huyền Hổ Cung - Vũ Diệu chân nhân.
Trương Thanh Hổ và một đám thiếu niên ác đạo đều vô cùng sợ hãi Vũ Diệu chân nhân, hơn nữa Vũ Diệu chân nhân còn là sư phụ của Trương Thanh Hổ.
Bọn chúng chỉ đành hậm hực tránh ra, Trương Thanh Hổ tiến lên nói với Vũ Diệu chân nhân:
- Sư phụ, chính là cái tên tiểu khốn khiếp năm đó đã đập nát mũi đệ tử, đệ tử không báo thù này không được.
Vũ Diệu chân nhân vô cùng bênh vực người của mình, ông ta lập tức hung trợn trừng mắt nhìn Quách Tống, nhưng dù sao ông ta cũng là người có danh dự có uy tín ở Huyền Hổ Cung, thấy dân chúng trấn trên vây quanh xem không ít, ông ta cũng không muốn bị làm mất thanh danh của mình ở trấn trên.
Vũ Diệu chân nhân liền lạnh lùng nói với Trương Thanh Hổ:
- Sự việc của Không Động Sơn, thì về Không Động Sơn giải quyết, không nên xằng bậy ở chỗ này.
Trương Thanh Hổ khẩn trương:
- Nhưng sư phụ...
Vũ Diệu chân nhân khoát tay ngăn gã lại:
- Hội võ đạo sắp đến rồi, còn còn sợ không có cơ hội sao?
Trương Thanh Hổ liền hiểu ra, gã đi tới bên cạnh Quách Tống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, có gan thì đi tham gia hội võ đạo, xem Hổ gia ta dùng võ đạo lột sạch da mặt của ngươi như thế nào!
Quách Tống âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn như trước không chút biểu tình, thản nhiên nói:
- Ta sẽ tham gia hội võ đạo, nhưng không phải là bởi vì ngươi, bộ dạng tay chân lèo khèo này của ngươi, vốn không xứng giao đấu với ta.
Nói xong, Quách Tống liền xoay người nghênh ngang rời đi.
Trương Thanh Hổ hận đến nghiến răng nghiến lợ, hàm răng vang lên ken két, gã hung hăng dậm chân, hô lớn:
- Quách Tống, Trương Thanh Hổ ta không giết được ngươi thề không làm người!
Ngay đầu cửa trấn đã có một kỹ viện, tên là Lãm Xuân Viện, đứng ở cửa ra vào có đến năm sáu cô nương tươi trẻ mặt tô son điểm phấn, kiều diễm gọi mời trêu đùa khách. Cam Lôi nhìn mà mắt bốc lên ánh lửa hừng hực.
- Sư đệ, sư phụ có cho đệ bạc không?
Cam Lôi nuốt nước miếng hỏi.
Cam Vũ cảnh giác mà nhìn y một cái:
- Sư huynh, đây chính là tối kỵ, nếu bị sư phụ biết, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi sơn môn đấy, trong lòng huynh cũng hiểu rõ mà, đây không phải là đệ dọa huynh đâu.
- Trong đầu ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy, ta đây mà là cái loại người nhìn thấy phụ nữ đã đi không nổi sao?
Cam Lôi từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi nho nhỏ đưa cho y:
- Bên trong có năm lượng bạc vụn, là mười mấy năm qua ta tích cóp mới được đấy, đến lão Đại lão Nhị cũng luyến tiếc không nỡ cho, giờ cho đệ đấy, cầm lấy đi tậu căn nhà cưới nương tử, đẻ lấy đứa con, sau đó lại quay lại làm thích khách, tránh cho lúc chết đến một đứa con nối dõi tông đường cũng không có.
Cam Vũ vừa tức giận lại vừa cảm động, y ôm chặt lấy Cam Lôi:
- Đệ sẽ sống thật tốt, huynh nhớ chăm sóc tốt cho sư phụ đấy.
Y cầm cái túi nhỏ Cam Lôi cho rồi lại kín đáo đưa cho Quách Tống:
- Chút tiền này cầm lấy mà đi mua thanh kiếm, võ đạo phải cần mà, kiếm thép ròng tinh luyện bị lão Tam cầm đi rồi, kiếm mộc của sư phụ đệ dùng cũng không quen, đấu võ sẽ bị thiệt thòi đấy.
Quách Tống cũng gắt gao ôm lấy sư huynh:
- Đệ không có cái gì để đưa cho sư huynh cả, chỉ có một câu này thôi, tình huống không ổn thì bỏ chạy, không mất mặt đâu.
Vào lúc thần không biết quỷ không hay, Quách Tống nhét cái ví nhỏ vào phía sau tay nải vải của Cam Vũ.
Cam Vũ tuy rằng năng lực khinh công và ám sát đều rất mạnh, nhưng so với Quách Tống thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Cam Vũ cười cười gật nhẹ đầu:
- Ta đi đây, sau này huynh đệ chúng ta nhất định sẽ gặp lại, mọi người bảo trọng!
Cam Vũ phất phất tay về hướng bọn họ, rồi sải bước hướng về phương xa.
Quách Tống nhìn sư huynh đi xa, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng, hắn vội vàng hỏi Cam Lôi:
- Tam ca, Tứ sư huynh tên thật là gì?
- Ấy chết!
Cam Lôi vỗ đùi, vẻ mặt ảo não nói:
- Ta chỉ biết là lão Tứ họ Dương, tên gọi là gì thì thật không biết, đệ ấy vừa lên núi đã được gọi là Cam Vũ.
- Sư phụ hẳn là biết, chúng ta quay về hỏi sư phụ đi.
Cam Lôi chỉ chỉ vào một cửa tiệm binh khí cách đó không xa:
- Không phải đệ muốn mua kiếm sao? Đi xem một chút đi.
Quách Tống cười một tiếng rồi buông lỏng tay:
- Chỗ bạc vụn huynh cho đã bị đệ bỏ vào trong tay nải của sư huynh rồi.
- Không sao, đệ cứ đi xem đi, ưng cái nào? Đêm đến ca ca lấy cho đệ.
Quách Tống bĩu môi:
- Thôi đi! Ta mà cần huynh phải giúp sao?
Cam Lôi lập tức như bị dẫm trúng đuôi liền nhảy dựng lên:
- Ngươi cho rằng tự bản thân mình biết nhảy núi thì rất giỏi sao? Bàn gia ta tuy rằng bản lĩnh không bằng ngươi, nhưng lá gan của ta lớn hơn ngươi, ta dám đi làm, ngươi dám không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta không phải không dám mà là không muốn làm, đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, hiểu không?
- Phi! Đừng nói cái giọng ra vẻ đạo mạo ghê tởm này, khiến ca ca xem thường ngươi.
Hai người bước nhanh đi đến cửa hàng kiếm, trong lòng Quách Tống thực sự tò mò, không kìm nổi hỏi:
- Sư huynh, rốt cuộc huynh đã đi trộm gà cắp chó bao nhiêu lần rồi?
- Cũng không nhiều, từng trộm muối ở Cung Huyền Hổ, thuận tiện cho vào nồi của hàng ngàn người bọn chúng bột phấn ba đậu, cùng lão Nhị trộm vải bố cung Xích Viên, còn trộm giày ở Hoàng Hạc Quan.
Cam Lôi đang liến thoắng văng nước miếng ra khắp nơi, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một âm thanh nữ hung tợn:
- Ngươi tên khốn khiếp này, giày của bà cô đây hóa ra là do ngươi trộm!
Hai người vừa nghiêng đầu một phát, liền phát hiện trên bậc thang ngay cạnh cửa hàng kiếm chẳng biết từ lúc nào mà có một đám đạo sĩ nữ trẻ tuổi đang đứng, phía sau lưng đeo trường kiếm, tà áo đạo sĩ gió thổi bay bay, là loại vải thượng hạng, không nhiễm một hạt bụi trần.
Dung mạo dù chưa đạt đến độ xinh đẹp, nhưng nhìn từng khuôn mặt trắng nõn này, giữa nơi mà giống đực trải rộng như Không Động Sơn này thì các nàng có quyền được kiêu ngạo, trong mắt đạo sĩ các nàng, các nàng chính là tiên thảo Không Động Sơn này, đến ngay cả Tây Thi, Điêu Thuyền cũng không trân quý bằng các nàng.
Quách Tống có chút ngây ngẩn cả người, Không Động Sơn lại có cả nữ đạo sĩ sao? Hắn sống ở Không Động Sơn cũng sáu năm rồi, không ngờ lại không hề hay biết.
Mấy nữ đạo sĩ này đều mang vẻ mặt ngạo mạn, nhưng có một nữ đạo sĩ hơi thấp híp đôi mắt hạnh lại trợn ngược lên, vẻ mặt tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Cái tên mập mạp chết bầm này, giày ta đi năm đó bị mất hóa ra là ngươi trộm đi!
Cam Lôi ánh mắt sáng lên, vội vàng cười ha hả:
- Hóa ra là các vị sư tỷ của Hoàng Hạc Quan, tiểu đệ Cam Lôi này thất lễ rồi.
Y lặng lẽ kéo Quách Tống một phen, Quách Tống không đáp lại y, y bèn tự mình nuốt nước miếng khom người hành lễ.
Quách Tống thế mới biết, hoá ra Hoàng Hạc Quan là đạo quán mà nữ đạo sĩ tu hành, chẳng lẽ Viện Tiếp Dẫn năm ấy còn có tiểu nương tử hay sao? Hắn quả thật nghĩ không ra.
“Loong coong!”
Nữ đạo sĩ rút trường kiếm ra, thanh kiếm chói lọi chĩa thẳng vào ngực của Cam Lôi, nàng tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái tên vô sỉ hạ lưu khốn khiếp này, dám trộm giày của ta, một kiếm của ta sẽ kết liễu ngươi.
Cam Lôi lập tức kêu toáng lên đụng đến trời xanh:
- Ta không phải là tự nói chính mình, ta là đang nói về Tứ sư đệ của ta, gã đã làm ra không ít vụ trộm gà cắp chó, sư phụ thế mà lại không hề hay biết, vừa rồi là ta đang giáo dục tiểu sư đệ, làm người phải thẳng thắn vô tư, đừng giống Tứ sư huynh của hắn chỉ biết giả bộ ra vẻ đạo mạo, bộ dạng của ta thành thật như vậy, làm sao có thể lẻn lấy giày của tỷ được?
Quách Tống nghe mà hàm răng cũng muốn ngứa ngáy, liền hận không thể một cước đá dập mông cái tên mập này.
- Tứ sư đệ của ngươi đang ở chỗ nào?
Hận ý trong mắt nữ đọa sĩ vẫn chưa tiêu tan, nhưng giọng điệu đã có chút nhẹ nhàng hơn.
- Gã hoàn tục rời đi rồi, hôm nay chúng ta chính là đi đưa tiễn gã, nếu như gã còn ở đây, ta cũng đâu dám vạch trần gốc gác của gã.
- Sư muội, đừng để ý đến y nữa, chúng ta đi thôi!
Nữ đạo sĩ có dáng người cao nhất hừ lạnh một tiếng, mắt cũng không nhìn qua Cam Lôi mà xoay người rời đi, nữ đạo sĩ thu kiếm, liếc mắt trừng Cam Lôi một cái:
- Mập mạp chết bầm, đừng nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi!
Một đám đạo sĩ nữ hiếm thấy mới xuống núi một chuyến, mua gì đó rất nhiều, thu mua đến đầy hai gánh hòm xiểng, Cam Lôi bình thường làm việc có thể trốn thì trốn, thế mà lúc này y lại rất chuyên cần.
Cam Lôi tay mắt lanh lẹ, vội vàng giành lấy trọng trách bê đồ lên giúp các nàng, vỗ ngực một cái, vẻ mặt khí thế nói:
- Sư đệ của ta làm chuyện có lỗi với Hoàng Hạc Quan, ta thay gã tạ tội, gánh nặng này ta giúp các vị tiên cô mang lên núi.
Mấy nữ đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đạo sĩ Không Động Sơn bình thường gặp các nàng, đều sợ tới mức trốn qua một bên, xem các nàng như là một đàn hổ, chỉ dám đứng xa xa trộm nhìn các nàng, cái tên mập mạp này lại không giống bình thường, các nàng chưa từng thấy qua tên đạo sĩ nào da mặt dày như y.
Y muốn làm khuân vác cũng tốt, đỡ cho các nàng tốn mất mười đồng mướn người.
Các nàng cũng không phản đối, một đám tiên nữ giống hệt nhau nhẹ nhàng bay đi.
Cam Lôi nắm lấy gánh đồ, đắc ý nháy mắt với Quách Tống mấy cái, vội vội vàng vàng theo ngay phía sau các nàng.
Quách Tống nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, rõ là nói cùng hắn đi xem kiếm, còn nói thay hắn trộm thanh kiếm về? Cái tên trọng sắc khinh bạn này, thật không biết phải nói gã như thế nào đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
- Các người mau đến mà nhìn xem, thật đúng là kỳ quan thiên hạ, một tên ăn mày mà đòi xôi gấc.
Ở cửa vào của tiệm kiếm, gã đạo sĩ áo bào đen trẻ tuổi hô lên một tiếng, lập tức từ trong cửa tiệm, một đám đạo sĩ trẻ tuổi cũng mặc áo đen chạy ra, nhìn cách ăn mặc của bọn họ rõ ràng đều là đạo đồng áo bào đen của hệ Tử Tiêu.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, tiểu đạo sĩ ở chỗ này Quách Tống ít nhất cũng biết được một nửa, chính là đám ác đồng năm đó ở Viện Tiếp Dẫn ức hiếp tiền thân của hắn, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi.
Trong đó cái người có bộ dạng cao nhất cường tráng nhất, không phải là Trương Thanh Hổ hai ngày trước mới gặp ở bên hồ hay sao? Chính là tên đầu sỏ đánh gãy chân Hàn Tiểu Ngũ, làm cho y bị rơi xuống vách đá bỏ mình.
- Tên mập mạp chết bầm kia ta biết, cũng cùng một đạo quán với cái tên tiểu tạp chủng kia đấy.
Trương Thanh Hổ vừa mới nói xong, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Quách Tống.
Ánh mắt gã sáng lên, hét lớn:
- Trùng hợp thế! Tiểu tạp chủng cũng ở ngay chỗ này.
Hơn mười tên ác đạo trẻ tuổi xung quanh đều nhận ra Quách Tống, đều rút kiếm ra, từ tứ phía bao vây Quách Tống, hôm nay không thể để hắn chạy mất như năm đó.
Trương Thanh Hổ rút kiếm ra dữ tợn cười một tiếng, nói:
- Hôm nay ta muốn chặt đứt hai chân của ngươi, báo mối thù năm đó.
Quách Tống tuy rằng tay không tấc sắt, lại hết sức bình tĩnh nói:
- Vậy ngươi cứ thử xem!
Trương Thanh Hổ hét lớn một tiếng, lao vào Quách Tống.
Đúng lúc này, từ bên trong tiệm kiếm có một người đạo sĩ trung niên đi ra, ông ta thấy thế hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đang làm cái gì thế?
Người này Quách Tống cũng biết, chính là người năm đó tới Viện Tiếp Dẫn tuyển người cho Huyền Hổ Cung - Vũ Diệu chân nhân.
Trương Thanh Hổ và một đám thiếu niên ác đạo đều vô cùng sợ hãi Vũ Diệu chân nhân, hơn nữa Vũ Diệu chân nhân còn là sư phụ của Trương Thanh Hổ.
Bọn chúng chỉ đành hậm hực tránh ra, Trương Thanh Hổ tiến lên nói với Vũ Diệu chân nhân:
- Sư phụ, chính là cái tên tiểu khốn khiếp năm đó đã đập nát mũi đệ tử, đệ tử không báo thù này không được.
Vũ Diệu chân nhân vô cùng bênh vực người của mình, ông ta lập tức hung trợn trừng mắt nhìn Quách Tống, nhưng dù sao ông ta cũng là người có danh dự có uy tín ở Huyền Hổ Cung, thấy dân chúng trấn trên vây quanh xem không ít, ông ta cũng không muốn bị làm mất thanh danh của mình ở trấn trên.
Vũ Diệu chân nhân liền lạnh lùng nói với Trương Thanh Hổ:
- Sự việc của Không Động Sơn, thì về Không Động Sơn giải quyết, không nên xằng bậy ở chỗ này.
Trương Thanh Hổ khẩn trương:
- Nhưng sư phụ...
Vũ Diệu chân nhân khoát tay ngăn gã lại:
- Hội võ đạo sắp đến rồi, còn còn sợ không có cơ hội sao?
Trương Thanh Hổ liền hiểu ra, gã đi tới bên cạnh Quách Tống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử, có gan thì đi tham gia hội võ đạo, xem Hổ gia ta dùng võ đạo lột sạch da mặt của ngươi như thế nào!
Quách Tống âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn như trước không chút biểu tình, thản nhiên nói:
- Ta sẽ tham gia hội võ đạo, nhưng không phải là bởi vì ngươi, bộ dạng tay chân lèo khèo này của ngươi, vốn không xứng giao đấu với ta.
Nói xong, Quách Tống liền xoay người nghênh ngang rời đi.
Trương Thanh Hổ hận đến nghiến răng nghiến lợ, hàm răng vang lên ken két, gã hung hăng dậm chân, hô lớn:
- Quách Tống, Trương Thanh Hổ ta không giết được ngươi thề không làm người!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro