Cam Vũ Xuống Nú...
2024-12-04 00:03:06
Một lúc lâu sau, Quách Tống từ dưới vách núi bò lên, sắc mặt một đám đạo sĩ trẻ tuổi Tĩnh Lạc Cung nhìn hắn cũng thay đổi, không ngờ từ trên vách đá trực tiếp nhảy xuống, còn có thể bò lên, trên Không Động Sơn không ngờ cất giấu một cao thủ như vậy.
Đại sư huynh của Hàn Tiểu Ngũ Trương Minh Xuân không có biểu lộ ra kinh ngạc, y càng quan tâm tình hình của Hàn Tiểu Ngũ hơn, vội vàng tiến lên hỏi:
- Quách Tống sư đệ, tìm được tung tích của y không?
Quách Tống lắc đầu, chán nản nói:
- Ta thấy được mảnh vỡ một cái thùng gỗ khác, còn có một bãi máu lớn, nhưng không tìm được thi thể.
Hắn từ trong lòng lấy ra một cái giày:
- Còn tìm được chiếc giày này.
Tất cả mọi người khổ sở cúi đầu, không cần phải nói bọn họ cũng có thể đoán được, thi thể Hàn Tiểu Ngũ bị dã thú cắp đi rồi, chỉ có một khả năng này.
- Đồ chó hoang Huyền Hổ Cung!
Một gã đạo sĩ không kìm nổi mắng to:
- Nếu không phải là bọn hắn hung tàn, Tiểu Ngũ làm sao có thể bị gãy chân, sao lại rớt xuống vách núi?
- Minh Đông, đủ rồi!
Trương Xuân Minh hung hăng trừng mắt nhìn người đạo sĩ trẻ tuổi này một cái, lại nói với Quách Tống:
- Hàn Tiểu Ngũ còn có vài đồ vật từ quê nhà mang đến, ta cảm thấy có thể xây dựng một ngôi mộ y quan, đệ xem xây ở Không Động Sơn, hay là ở quê nhà y?
Quách Tống trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
- Thế xây dựng ở Không Động Sơn đi! Y không muốn rời khỏi nơi này.
... ... .
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, Hàn Tiểu Ngũ chết, Quách Tống không rơi lệ, cũng không có biểu hiện ra bi thương quá độ, hắn bình tĩnh giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đêm đã khuya, Quách Tống gối lên hai tay, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà hỏi:
- Sư huynh, lần võ đạo trước đã chết bao nhiêu người?
Cam Lôi cũng nằm ở trên giường mình, vểnh một chân lên giống như chân voi, y ồm ồm nói:
- Đã chết bốn, bị thương ba mươi mốt người, tuy nhiên đều là dã đạo, đạo sĩ Tử Tiêu Hệ không bị thương lấy một người, bọn họ xuống tay rất độc, đệ cũng đừng khách khí với bọn họ.
- Sẽ có bao nhiêu người tham gia?
- Đại khái hơn hai ngàn người! Ta là nghe Hỏa sư bá của Tĩnh Lạc Cung nói, ông nói năm nay tuổi tác mở rộng, nhân số tham dự ít nhất có thể gia tăng bốn phần mười.
- Phương diện này ít nhất một nửa đều là Tử Tiêu hệ đi!
- Khoảng đó, võ đạo lúc ban đầu chính là luận võ nội bộ Tử Tiêu hệ, sau đó cung chủ đời thứ tư của Tử Tiêu Thiên Cung Trương Thiên Sư muốn khống chế Không Động Sơn, mới mở rộng võ đạo hội, tuy nhiên đến nay, thành tích tốt nhất của dã đạo là xếp thứ mười, lão Nhị lần trước lọt vào hai mươi hạng đầu, cũng rất tốt.
- Sư huynh cũng đạt được thứ bậc đi à nha!
- Tám năm trước ta mới mười tám tuổi, đi theo nhị sư huynh tham gia võ đạo hội, kinh nghiệm không đủ, đợt thứ hai đã bị loại bỏ rồi.
Cam Lôi hơi không yên lòng, vừa nói, một bên liếc hướng cửa chính, trong lòng hắn có một loại dự cảm bất thường.
Hai người đang nói, cửa 'Két kẹt' một tiếng mở ra, lão tứ Cam Vũ lặng lẽ đi đến, nằm ở trên giường ngẩn người.
- Hầu tử, sư phụ gọi đệ đi làm cái gì thế?
Cam Lôi xoay người ngồi dậy truy vấn Cam Vũ, vẻ mặt y cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cam Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Ta cũng chưa muốn đi đâu! Nhưng lệnh thầy không thể trái, lão Tam, khả năng. . . . Khả năng ngày mai ta sẽ xuống núi!
Tin tức này tới quá đột ngột, Quách Tống lập tức ngồi dậy:
- Sư huynh, huynh muốn xuống núi là có ý gì?
- Đệch mợ! Ta biết ngay mà.
Cái từ “đệch mợ” này là học được từ Quách Tống, hiện tại đã thành câu cửa miệng của Cam Lôi.
Cam Lôi phẫn nộ đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Vì sao không phải ta? Rõ ràng ta là lão Tam, như thế nào lại bảo lão tứ đi trước? Sư phụ làm như vậy không công bằng.
- Tam ca, nếu không phải hôm nay ta cùng lão ngũ so kiếm, sư phụ chưa chắc sẽ để cho ta đi?
- Vì sao?
Ánh mắt Cam Lôi chuyển hướng sang Quách Tống.
Ánh mắt Quách Tống vô cùng ảm đạm, tứ sư huynh giao tình sâu đậm với mình cũng sắp đi, trong lòng hắn có một nỗi thương cảm không lí giải được, lại có cái chết của Hàn Tiểu Ngũ hồi sáng, cảm xúc của hắn trong lúc nhất thời trở nên rất tệ.
- Lão ngũ, ta còn đang hỏi đệ!
Cam Lôi nắm tay gõ ván giường…
Cấp bách khó nhịn nổi thúc giục nói:
- Rốt cuộc là cái duyên cớ gì khiến sư phụ bất công với lão tứ?
Quách Tống biết rằng tứ sư huynh không tìm được lý do giải thích, liền tự mình gánh, bất đắc dĩ, hắn đành phải giải thích lung tung:
- Hôm nay tứ sư huynh sử xuất ra kiếm thuật thích khách, bị ta nói toạc ra, sư phụ liền quyết định để tứ sư huynh xuống núi, hẳn là nguyên nhân này.
- Ta vẫn không rõ!
Cam Lôi tỏ vẻ hồ đồ.
- Huynh không rõ thì cũng bỏ đi.
Cam Vũ từ tốn nói:
- Vốn ta định giả vờ mặt mày nhăn nhó, lòng không tình nguyện trước mặt huynh, an ủi tên mập huynh một chút, bây giờ suy nghĩ lại cũng không cần thiết, dù sao huynh cũng không chịu thiệt thòi, ít nhất Tân Thiết Kiếm này thuộc về huynh rồi, sư phụ cho ta một cây đoản kiếm, kiếm của thích khách, từ nay về sau đại gia Cam Vũ ta đây sẽ sống theo ý mình.
Cam Lôi ôm đầu rên rỉ một tiếng, cuộn mình sang bên đau khổ.
Cam Vũ liếc qua Quách Tống, lại cười hì hì nói:
- Lão ngũ, vụ đầu tiên của ta làm ăn với đệ nhé! Ta thay đệ xử lý Trương Hổ Nhi, giá cả năm trăm lượng bạc, trước cho đệ thiếu, về sau này trả ta là được.
- Sư huynh, ta cũng không thật sự hận Trương Hổ Nhi.
- Vì sao?
Cam Vũ khó hiểu nói:
- Không phải gã đánh Hàn Tiểu Ngũ gãy chân đó à? Không ngờ đệ không hận gã?
- Sư huynh hiểu lầm ý tứ của ta.
Quách Tống bình tĩnh mà giải thích nói:
- Ta không hận gã, là bởi vì gã không xứng để cho ta hận, tương lai ta nhất định sẽ tự tay giết gã, lấy lại công bằng cho Hàn Tiểu Ngũ, nhưng muốn nói hận gã, cũng không tránh khỏi quá đề cao Trương Hổ Nhi, gã thì tính là cái gì vậy, trong mắt ta, gã chỉ là một kẻ hèn mọn đáng thương mà thôi.
Cam Vũ gật gật đầu:
- Ta hiểu được, mục tiêu đệ thù hận không phải Trương Hổ Nhi, mà là Tử Tiêu Thiên Cung, ta nói không sai chứ!
Quách Tống không trả lời, mà trầm mặc.
... . . . .
Ngày kế vào sáng sớm, Cam Lôi bị sư phụ mắng to một trận, chạy trối chết trốn về.
Mộc Chân Nhân chỉ vào bóng dáng y mà chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, nổi giận nói:
- Ngươi cho là mình rất mạnh có phải hay không, mấy cái bản lĩnh mèo ba chân này của ngươi đi làm hộ vệ cũng không đủ tư cách, vốn nghĩ muốn cho ngươi nhiều thời gian luyện võ một chút, ngươi đã muốn xuống núi như vậy, bây giờ ngươi cút luôn cho ta, lăn đi cùng lão tứ, về sau đừng đến gặp ta nữa.
Cam Vũ nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt vô tội, cái gì gọi là lăn đi cùng mình, lão tam bị coi thường, liên quan quái gì đến mình chứ?
Cam Lôi giống như con chuột bị dọa mất gan, trốn trong phòng đến rắm cũng không dám thả.
Cam Vũ tiến lên quỳ xuống, nức nở nói:
- Sư phụ, đệ tử xuống núi, không thể hầu hạ lão nhân gia người nữa, về sau người phải tự mình bảo trọng.
- Được rồi! Được rồi! Con muốn khóc thì xuống núi khóc một mình đi, đừng ở chỗ này làm cho ta tâm phiền ý loạn, đi nhanh đi!
- Sư phụ, người vẫn chưa… cho con kiếm!
Mộc Chân Nhân liếc mắt, trở về phòng lấy ra bọc nhỏ ném cho y:
- Cút nhanh lên! Đừng ảnh hưởng ta tu đạo thành tiên.
Quách Tống tiến lên phía trước nói:
- Sư phụ, con muốn đi đưa tiễn sư huynh.
Mộc Chân Nhân trừng mắt:
- Nó phải xuống núi mắc mớ gì tới ngươi, ngươi không luyện võ hả?
- Sư phụ, con...
- Muốn đi thì đi đi!
Mộc Chân Nhân không kiên nhẫn phất tay, tựa như đuổi đi một con ruồi:
- Một đám đa sầu đa cảm, sao ta lại gặp phải một đám đồ đệ vô dụng như vậy!
Cam Vũ không có cách nào khác, chỉ đành hướng sư phụ dập đầu ba cái, đứng dậy nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi!
Quách Tống yên lặng gật đầu, đi theo Cam Vũ xuống núi, đi đến đầm nước, Cam Vũ vừa quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, đang đứng ở trên sườn núi ngơ ngác nhìn mình.
Hắn lập tức ngã quỵ xuống đất, quỳ phục trên đất thất thanh khóc rống lên:
- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng ngài sống quãng đời còn lại!
Trong lòng Quách Tống thương cảm, sư phụ coi bọn hắn như con, làm sao đành lòng để bọn họ rời đi, chỉ có điều không muốn làm cho bọn họ khổ sở tự trách, mới giả vờ như không có việc gì.
Hắn thấy sư phụ bóng dáng đã biến mất, liền nâng Cam Vũ dậy:
- Sư huynh, đi thôi!
Cam Vũ vừa gạt lệ, vừakhóc thút thít, vừa khóc vừa với Quách Tống đi xuống dưới chân núi, y khổ sở trong lòng, mình và sư phụ lần này từ biệt, chỉ sợ sẽ là vĩnh biệt.
- Các đệ chờ ta một chút!
Đằng sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Cam Lôi.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng giống con ngỗng mập từ trên núi vội vàng chạy tới.
Một lát, Cam Lôi thở hồng hộc chạy đến trước mặt bọn họ.
Quách Tống cười hỏi:
- Sư huynh sao lại nhẫn tâm đến đây?
- Nói gì vậy?
Cam Lôi trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Ta cùng lão tứ ở cùng nhau hai mươi năm, tình như cha con, ta sao có thể không đến tiễn y?
Cam Vũ tức giận đá y một cước:
- Chỉ biết huynh miệng chó không mọc được ngà voi, mau cút về, ta không cần huynh đưa.
Cam Lôi cợt nhả ôm vai y:
- Đều do tiểu tử thối kia khiến cho ta phân tâm, ta là nói chúng ta tình như huynh đệ, cùng nhau đốn củi, cùng nhau luyện võ, cùng nhau ăn cơm với ngủ, cùng nhau chơi gái...
Cam Vũ đẩy y ra:
- Chớ nói nhảm, ta không có làm chuyện như thế.
Cam Lôi gãi đầu:
- Đó là khát khao đối với cuộc sống tương lai tốt đẹp của chúng ta, trước kia không có, không có nghĩa là tương lai không có.
Quách Tống bên cạnh cười hì hì nói:
- Sư huynh khóc lóc kêu la muốn xuống núi, có phải để sớm thực hiện mộng xuân mỗi đêm hay không?
Cam Lôi mặt đỏ lên, bĩu môi nói:
- Thằng nhóc thối tha, chưa đủ lông đủ cánh, ngươi có biết chúng ta đang nói cái gì không? Chuyện của người lớn ngươi chớ xen mồm!
Quách Tống âm thầm buồn cười, đoán chừng là bị mình nói trúng tâm sự đây mà.
Bị Cam Lôi quấy rối, cảm xúc thương cảm đã bớt đi khá nhiều, sư huynh đệ ba người cười cười nói nói đi lên trấn Không Động.
Đại sư huynh của Hàn Tiểu Ngũ Trương Minh Xuân không có biểu lộ ra kinh ngạc, y càng quan tâm tình hình của Hàn Tiểu Ngũ hơn, vội vàng tiến lên hỏi:
- Quách Tống sư đệ, tìm được tung tích của y không?
Quách Tống lắc đầu, chán nản nói:
- Ta thấy được mảnh vỡ một cái thùng gỗ khác, còn có một bãi máu lớn, nhưng không tìm được thi thể.
Hắn từ trong lòng lấy ra một cái giày:
- Còn tìm được chiếc giày này.
Tất cả mọi người khổ sở cúi đầu, không cần phải nói bọn họ cũng có thể đoán được, thi thể Hàn Tiểu Ngũ bị dã thú cắp đi rồi, chỉ có một khả năng này.
- Đồ chó hoang Huyền Hổ Cung!
Một gã đạo sĩ không kìm nổi mắng to:
- Nếu không phải là bọn hắn hung tàn, Tiểu Ngũ làm sao có thể bị gãy chân, sao lại rớt xuống vách núi?
- Minh Đông, đủ rồi!
Trương Xuân Minh hung hăng trừng mắt nhìn người đạo sĩ trẻ tuổi này một cái, lại nói với Quách Tống:
- Hàn Tiểu Ngũ còn có vài đồ vật từ quê nhà mang đến, ta cảm thấy có thể xây dựng một ngôi mộ y quan, đệ xem xây ở Không Động Sơn, hay là ở quê nhà y?
Quách Tống trầm mặc một lát, bình tĩnh nói:
- Thế xây dựng ở Không Động Sơn đi! Y không muốn rời khỏi nơi này.
... ... .
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, Hàn Tiểu Ngũ chết, Quách Tống không rơi lệ, cũng không có biểu hiện ra bi thương quá độ, hắn bình tĩnh giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đêm đã khuya, Quách Tống gối lên hai tay, nằm ở trên giường nhìn nóc nhà hỏi:
- Sư huynh, lần võ đạo trước đã chết bao nhiêu người?
Cam Lôi cũng nằm ở trên giường mình, vểnh một chân lên giống như chân voi, y ồm ồm nói:
- Đã chết bốn, bị thương ba mươi mốt người, tuy nhiên đều là dã đạo, đạo sĩ Tử Tiêu Hệ không bị thương lấy một người, bọn họ xuống tay rất độc, đệ cũng đừng khách khí với bọn họ.
- Sẽ có bao nhiêu người tham gia?
- Đại khái hơn hai ngàn người! Ta là nghe Hỏa sư bá của Tĩnh Lạc Cung nói, ông nói năm nay tuổi tác mở rộng, nhân số tham dự ít nhất có thể gia tăng bốn phần mười.
- Phương diện này ít nhất một nửa đều là Tử Tiêu hệ đi!
- Khoảng đó, võ đạo lúc ban đầu chính là luận võ nội bộ Tử Tiêu hệ, sau đó cung chủ đời thứ tư của Tử Tiêu Thiên Cung Trương Thiên Sư muốn khống chế Không Động Sơn, mới mở rộng võ đạo hội, tuy nhiên đến nay, thành tích tốt nhất của dã đạo là xếp thứ mười, lão Nhị lần trước lọt vào hai mươi hạng đầu, cũng rất tốt.
- Sư huynh cũng đạt được thứ bậc đi à nha!
- Tám năm trước ta mới mười tám tuổi, đi theo nhị sư huynh tham gia võ đạo hội, kinh nghiệm không đủ, đợt thứ hai đã bị loại bỏ rồi.
Cam Lôi hơi không yên lòng, vừa nói, một bên liếc hướng cửa chính, trong lòng hắn có một loại dự cảm bất thường.
Hai người đang nói, cửa 'Két kẹt' một tiếng mở ra, lão tứ Cam Vũ lặng lẽ đi đến, nằm ở trên giường ngẩn người.
- Hầu tử, sư phụ gọi đệ đi làm cái gì thế?
Cam Lôi xoay người ngồi dậy truy vấn Cam Vũ, vẻ mặt y cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cam Vũ nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Ta cũng chưa muốn đi đâu! Nhưng lệnh thầy không thể trái, lão Tam, khả năng. . . . Khả năng ngày mai ta sẽ xuống núi!
Tin tức này tới quá đột ngột, Quách Tống lập tức ngồi dậy:
- Sư huynh, huynh muốn xuống núi là có ý gì?
- Đệch mợ! Ta biết ngay mà.
Cái từ “đệch mợ” này là học được từ Quách Tống, hiện tại đã thành câu cửa miệng của Cam Lôi.
Cam Lôi phẫn nộ đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Vì sao không phải ta? Rõ ràng ta là lão Tam, như thế nào lại bảo lão tứ đi trước? Sư phụ làm như vậy không công bằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tam ca, nếu không phải hôm nay ta cùng lão ngũ so kiếm, sư phụ chưa chắc sẽ để cho ta đi?
- Vì sao?
Ánh mắt Cam Lôi chuyển hướng sang Quách Tống.
Ánh mắt Quách Tống vô cùng ảm đạm, tứ sư huynh giao tình sâu đậm với mình cũng sắp đi, trong lòng hắn có một nỗi thương cảm không lí giải được, lại có cái chết của Hàn Tiểu Ngũ hồi sáng, cảm xúc của hắn trong lúc nhất thời trở nên rất tệ.
- Lão ngũ, ta còn đang hỏi đệ!
Cam Lôi nắm tay gõ ván giường…
Cấp bách khó nhịn nổi thúc giục nói:
- Rốt cuộc là cái duyên cớ gì khiến sư phụ bất công với lão tứ?
Quách Tống biết rằng tứ sư huynh không tìm được lý do giải thích, liền tự mình gánh, bất đắc dĩ, hắn đành phải giải thích lung tung:
- Hôm nay tứ sư huynh sử xuất ra kiếm thuật thích khách, bị ta nói toạc ra, sư phụ liền quyết định để tứ sư huynh xuống núi, hẳn là nguyên nhân này.
- Ta vẫn không rõ!
Cam Lôi tỏ vẻ hồ đồ.
- Huynh không rõ thì cũng bỏ đi.
Cam Vũ từ tốn nói:
- Vốn ta định giả vờ mặt mày nhăn nhó, lòng không tình nguyện trước mặt huynh, an ủi tên mập huynh một chút, bây giờ suy nghĩ lại cũng không cần thiết, dù sao huynh cũng không chịu thiệt thòi, ít nhất Tân Thiết Kiếm này thuộc về huynh rồi, sư phụ cho ta một cây đoản kiếm, kiếm của thích khách, từ nay về sau đại gia Cam Vũ ta đây sẽ sống theo ý mình.
Cam Lôi ôm đầu rên rỉ một tiếng, cuộn mình sang bên đau khổ.
Cam Vũ liếc qua Quách Tống, lại cười hì hì nói:
- Lão ngũ, vụ đầu tiên của ta làm ăn với đệ nhé! Ta thay đệ xử lý Trương Hổ Nhi, giá cả năm trăm lượng bạc, trước cho đệ thiếu, về sau này trả ta là được.
- Sư huynh, ta cũng không thật sự hận Trương Hổ Nhi.
- Vì sao?
Cam Vũ khó hiểu nói:
- Không phải gã đánh Hàn Tiểu Ngũ gãy chân đó à? Không ngờ đệ không hận gã?
- Sư huynh hiểu lầm ý tứ của ta.
Quách Tống bình tĩnh mà giải thích nói:
- Ta không hận gã, là bởi vì gã không xứng để cho ta hận, tương lai ta nhất định sẽ tự tay giết gã, lấy lại công bằng cho Hàn Tiểu Ngũ, nhưng muốn nói hận gã, cũng không tránh khỏi quá đề cao Trương Hổ Nhi, gã thì tính là cái gì vậy, trong mắt ta, gã chỉ là một kẻ hèn mọn đáng thương mà thôi.
Cam Vũ gật gật đầu:
- Ta hiểu được, mục tiêu đệ thù hận không phải Trương Hổ Nhi, mà là Tử Tiêu Thiên Cung, ta nói không sai chứ!
Quách Tống không trả lời, mà trầm mặc.
... . . . .
Ngày kế vào sáng sớm, Cam Lôi bị sư phụ mắng to một trận, chạy trối chết trốn về.
Mộc Chân Nhân chỉ vào bóng dáng y mà chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, nổi giận nói:
- Ngươi cho là mình rất mạnh có phải hay không, mấy cái bản lĩnh mèo ba chân này của ngươi đi làm hộ vệ cũng không đủ tư cách, vốn nghĩ muốn cho ngươi nhiều thời gian luyện võ một chút, ngươi đã muốn xuống núi như vậy, bây giờ ngươi cút luôn cho ta, lăn đi cùng lão tứ, về sau đừng đến gặp ta nữa.
Cam Vũ nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt vô tội, cái gì gọi là lăn đi cùng mình, lão tam bị coi thường, liên quan quái gì đến mình chứ?
Cam Lôi giống như con chuột bị dọa mất gan, trốn trong phòng đến rắm cũng không dám thả.
Cam Vũ tiến lên quỳ xuống, nức nở nói:
- Sư phụ, đệ tử xuống núi, không thể hầu hạ lão nhân gia người nữa, về sau người phải tự mình bảo trọng.
- Được rồi! Được rồi! Con muốn khóc thì xuống núi khóc một mình đi, đừng ở chỗ này làm cho ta tâm phiền ý loạn, đi nhanh đi!
- Sư phụ, người vẫn chưa… cho con kiếm!
Mộc Chân Nhân liếc mắt, trở về phòng lấy ra bọc nhỏ ném cho y:
- Cút nhanh lên! Đừng ảnh hưởng ta tu đạo thành tiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Tống tiến lên phía trước nói:
- Sư phụ, con muốn đi đưa tiễn sư huynh.
Mộc Chân Nhân trừng mắt:
- Nó phải xuống núi mắc mớ gì tới ngươi, ngươi không luyện võ hả?
- Sư phụ, con...
- Muốn đi thì đi đi!
Mộc Chân Nhân không kiên nhẫn phất tay, tựa như đuổi đi một con ruồi:
- Một đám đa sầu đa cảm, sao ta lại gặp phải một đám đồ đệ vô dụng như vậy!
Cam Vũ không có cách nào khác, chỉ đành hướng sư phụ dập đầu ba cái, đứng dậy nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi!
Quách Tống yên lặng gật đầu, đi theo Cam Vũ xuống núi, đi đến đầm nước, Cam Vũ vừa quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, đang đứng ở trên sườn núi ngơ ngác nhìn mình.
Hắn lập tức ngã quỵ xuống đất, quỳ phục trên đất thất thanh khóc rống lên:
- Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng ngài sống quãng đời còn lại!
Trong lòng Quách Tống thương cảm, sư phụ coi bọn hắn như con, làm sao đành lòng để bọn họ rời đi, chỉ có điều không muốn làm cho bọn họ khổ sở tự trách, mới giả vờ như không có việc gì.
Hắn thấy sư phụ bóng dáng đã biến mất, liền nâng Cam Vũ dậy:
- Sư huynh, đi thôi!
Cam Vũ vừa gạt lệ, vừakhóc thút thít, vừa khóc vừa với Quách Tống đi xuống dưới chân núi, y khổ sở trong lòng, mình và sư phụ lần này từ biệt, chỉ sợ sẽ là vĩnh biệt.
- Các đệ chờ ta một chút!
Đằng sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Cam Lôi.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng giống con ngỗng mập từ trên núi vội vàng chạy tới.
Một lát, Cam Lôi thở hồng hộc chạy đến trước mặt bọn họ.
Quách Tống cười hỏi:
- Sư huynh sao lại nhẫn tâm đến đây?
- Nói gì vậy?
Cam Lôi trừng mắt nhìn Quách Tống:
- Ta cùng lão tứ ở cùng nhau hai mươi năm, tình như cha con, ta sao có thể không đến tiễn y?
Cam Vũ tức giận đá y một cước:
- Chỉ biết huynh miệng chó không mọc được ngà voi, mau cút về, ta không cần huynh đưa.
Cam Lôi cợt nhả ôm vai y:
- Đều do tiểu tử thối kia khiến cho ta phân tâm, ta là nói chúng ta tình như huynh đệ, cùng nhau đốn củi, cùng nhau luyện võ, cùng nhau ăn cơm với ngủ, cùng nhau chơi gái...
Cam Vũ đẩy y ra:
- Chớ nói nhảm, ta không có làm chuyện như thế.
Cam Lôi gãi đầu:
- Đó là khát khao đối với cuộc sống tương lai tốt đẹp của chúng ta, trước kia không có, không có nghĩa là tương lai không có.
Quách Tống bên cạnh cười hì hì nói:
- Sư huynh khóc lóc kêu la muốn xuống núi, có phải để sớm thực hiện mộng xuân mỗi đêm hay không?
Cam Lôi mặt đỏ lên, bĩu môi nói:
- Thằng nhóc thối tha, chưa đủ lông đủ cánh, ngươi có biết chúng ta đang nói cái gì không? Chuyện của người lớn ngươi chớ xen mồm!
Quách Tống âm thầm buồn cười, đoán chừng là bị mình nói trúng tâm sự đây mà.
Bị Cam Lôi quấy rối, cảm xúc thương cảm đã bớt đi khá nhiều, sư huynh đệ ba người cười cười nói nói đi lên trấn Không Động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro