Bỗng Nhận Tin D...
2024-12-04 00:03:06
- Sư phụ, chúng con đã trở về rồi!
Quách Tống và Cam Lôi đi vào cửa chính Thanh Hư Quán, chỉ thấy sư phụ Mục chân nhân đi qua đi lại trong sân, tay cầm một tấm thiệp, dường như có tâm sự nặng nề.
- Các con đã trở về rồi!
Mộc chân nhân tiến lên nhìn chiếc giỏ làm bằng trúc, cười nói:
- Nhiều cá vậy, xem ra hôm nay thu hoạch không tồi!
Cam Lôi gãi đầu nói:
- Sư phụ, nhiều cá như vậy chúng ta ăn không hết, cũng không có muối để ướp, không bằng chúng ta bán đi!
- Nói linh tinh!
Quách Tống trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Không phải còn có Tiểu Ưng sao? Bán cái gì mà bán!
- Đùa chứ! Đệ cũng không thể nuôi nó cả đời được!
- Ta tình nguyện, sao nào, số cá đó đều là ta bắt đấy.
- Được rồi! Được rồi! Các con đừng cãi nhau nữa.
Mộc chân nhân lắc đầu cười cười, nói với Cam Lôi:
- Hôm nay thu hoạch không tệ, chọn ra mười con cá lớn đưa đi Tĩnh Lạc Cung.
Cam Lôi có chút không vui:
- Sư phụ, bình thường cũng không thấy bọn họ đưa chúng ta thứ gì, vì sao chúng ta phải đưa cho bọn họ chứ?
- Ở đâu ra lắm lời thừa thế, bảo con đưa thì cứ đưa!
Cam Lôi không biết làm thế nào, chỉ đành lẩm bẩm đi vào phòng bếp, chọn lấy mười con cá nhỏ nhất, sau đó cầm theo sọt cá xuống núi đi đến Tĩnh Lạc Cung ở đỉnh núi phía Đông.
- Sư phụ, con đi nấu cơm.
Quách Tống vừa định đi, Mộc chân nhân lại gọi hắn:
- Để lão Tứ đi nấu cơm, ta có chuyện muốn nói với con.
Quách Tống dừng bước, cung kính đứng trước mặt sư phụ, Mộc chân nhân cầm tấm thiếp trong tay đưa cho hắn:
- Đây là thiệp Tử Tiêu Thiên Cung phái người đưa tới, về việc Võ Hội, đã sửa đổi quy tắc, con tự mình xem qua đi!
Quách Tống nhận lấy tấm thiếp, là thư mời của Võ Đạo Hội, thời gian vào mùng 8 tháng 4, cũng chính là 3 ngày nữa, địa điểm tại bãi luyện võ của Tử Tiêu Thiên Cung.
Điều kiện tham gia……
Quả nhiên độ tuổi tham gia đã sửa lại, từ 14 đến dưới 30 tuổi.
- Con đã biết rồi?
Mộc chân nhân thấy vẻ mặt Quách Tống bình thản, vô cùng tò mò hỏi.
Quách Tống gật gật đầu:
- Sư huynh nhìn thấy ở cáo thị dán bên ngoài Tử Tiêu Thiên Cung, nhưng đệ tử có chút không hiểu, chúng ta nhất định phải tham gia sao?
- Sao, con không muốn tham gia à?
Mộc chân nhân cười hỏi.
- Đệ tử…… Đệ tử cũng không biết.
Trong lòng Quách Tống quả thật có chút mâu thuẫn, từ trước đến nay hắn không thích thể hiện bản thân ở nơi đông người, đây là tính cách được lưu lại từ kiếp trước, nhưng nếu không đấu võ cùng người khác, hắn sẽ không biết võ nghệ mình đạt tới trình độ nào?
Mộc chân nhân khẽ cười nói:
- Lúc trước ta đã nói với con, Thanh Hư Quán nghiêm cấm ngông cuồng thi đấu với đạo sĩ Tử Tiêu Hệ, nhưng quyết đấu hợp pháp lại không nằm trong số đó, chẳng phải con sớm đã nhìn Huyền Hổ Cung không thuận mắt sao? Cơ hội giải quyết bọn họ tốt như vậy, lẽ nào con muốn từ bỏ?
Quách Tống lắc lắc đầu:
- Nếu chỉ vì việc này, đệ tử không muốn tham gia.
Mộc chân nhân lại tiếp tục bàn điều kiện với hắn:
- Nếu con có thể tiến lên hàng ngũ 5 người đứng đầu, trong vòng một năm chúng ta có thể không cần phải giao nộp thú săn, nếu con có thể tiến tới 3 hạng đầu thì trong vòng năm năm, chúng ta sẽ không phải nộp thú săn, mặt khác còn được thưởng đến 300 cân dầu cùng với 300 cân muối, không phải các con vẫn luôn chê ít muối quá, ăn cơm không có vị sao? 300 cân muối đủ cho các con ăn đấy.
Lúc này, lão Tứ Cam Vũ đi đến cười cười:
- Sư phụ, người nói cứ như là vị trí đứng đầu là dành cho chúng ta vậy.
Mộc chân nhân gõ vào đầu y một cái, cười mắng:
- Tên tiểu tử thối này, nếu ngươi chịu khổ chịu khó luyện võ, ngươi cũng có thể đứng đầu đấy.
Quách Tống nhặt lên hai gậy gỗ từ dưới mặt đất, đưa một cái cho Cam Vũ, cười:
- Tứ sư huynh, chúng ta đấu một trận đi.
Cam Vũ không tiếp lời, vẻ mặt đầy xem thường:
- Đệ thế mà dám đưa cho ta một cái gậy gỗ làm kiếm, ta mất giá đến thế sao?
Y cợt nhả nói với Mộc chân nhân:
- Sư phụ, cho con mượn đi!
- Được rồi! Cho các ngươi mượn đấy.
Cam Vũ hoan hô một tiếng, chạy như bay về phía sư phụ, cầm lấy hai thanh kiếm, một thanh là Thiết Mộc Kiếm chữ thập của sư phụ, thanh còn lại là một thanh Tấn Thiết Kiếm sắc bén.
Tấn Thiết Kiếm là kiếm của con trai Mộc chân nhân.
Lúc chuẩn bị đi, y để lại ở trên núi, Cam Vũ và Cam Lôi nhìn thấy thích vô cùng, đều có tâm tư riêng, ai cũng muốn được cầm lấy thanh Tấn Thiết Kiếm này.
Võ Đạo Hội sẽ dùng kiếm để thi đấu, mặc dù các đạo sĩ bình thường đều sử dụng kiếm gỗ hoặc những thanh không có mũi, nhưng ở Võ Đạo Hội lại sử dụng kiếm thật, mỗi lần Võ Đạo Hội đều có không ít người bị thương.
Cam Vũ ném Thiết Mộc Kiếm cho Quách Tống, thanh kiếm này nặng đến 30 cân, y không điều khiển nổi, sức lực của lão Tam Cam Vũ mặc dù đủ để sử dụng thanh kiếm này, nhưng tên mập này lại càng thích thấy người ta chịu thiệt hơn.
Quách Tống biết thanh kiếm này là do người Ba Tư chế tác, đã được dùng bởi Cao Tiên Chi tại trận chiến Đát La Tư, sau này tặng lại cho sư phụ Mộc chân nhân, trên chuôi kiếm còn khắc một hàng chữ Ba Tư, chỉ là mọi người nhìn không hiểu.
Chuôi kiếm này kỳ thực Quách Tống cũng không quá ưa thích, quá nặng, nhưng sư phụ lại không có ý để Cam Vũ bỏ kiếm xuống, hắn chỉ có thể nhận thanh kiếm này.
- Bắt đầu đi!
Mộc chân nhân lùi về sau vài bước, có chút cao hứng nhìn Quách Tống.
Sáu năm trước ông truyền thụ cho Quách Tống một chiêu kiếm pháp Chung Quỳ Bắt Quỷ, sau ông lại tiếp tục truyền cho hắn tám chiêu kiếm pháp, mỗi ngày chỉ bất động luyện một chiêu, nhưng chín chiêu kiếm pháp này kết hợp lại, lại chính là Kiếm Khí Cửu Thức mà Kiếm Thánh Bùi Mân đã khổ tâm sáng tạo ra.
Bộ Kiếm Khí Cửu Thức này, Kiếm Thánh Bùi Mân truyền thụ cho Công Tôn đại nương và Vương Trung Tự trong hoàng cung năm đó, cũng chính là Mộc chân nhân bây giờ.
Chín chiêu kiếm pháp này vô cùng đơn giản, chính là phong, đâm, xuyên, vòng, bổ, xoắn, kéo, đè, lau, nếu có thể hiểu được toàn bộ, kiếm pháp có thể thiên biến vạn hoá, hơn nữa bất luận binh khí gì đều có thể dùng được.
Nhưng muốn hiểu được tinh tuý của Kiếm Khí Cửu Thức, không chỉ phải khổ luyện quanh năm suốt tháng, quan trọng hơn là thiên phú và ngộ tính.
Bốn đồ đệ của Mộc chân nhân đều đã học qua chín chiêu kiếm pháp, nhưng cách luyện của mỗi người lại không giống nhau, Quách Tống là từ nhỏ đã lặng lẽ luyện, những thứ hắn lĩnh ngộ được đều khác biệt vô cùng.
Tuy rằng mỗi ngày hắn đều lặng lẽ luyện một chiêu kiếm pháp, nhưng một khi bước vào thực chiến, hắn liền quên đi chín chiêu kiếm pháp, xuất kiếm một cách tuỳ tiện, nhưng mỗi chiêu đều mang trong đó những gì hắn lĩnh ngộ sâu sắc nhất từ Kiếm Khí Cửu Thức.
- Tiểu sư đệ coi chừng.
Cam Vũ vừa nhảy lên, liền bay giữa không trung ước chừng cao tám thước, lao xuống như kiếm đâm, thanh kiếm như tia chớp, nhanh chóng vô cùng, y dùng ưu thế khinh công của mình kết hợp với kiếm pháp, người kiếm hợp nhất, một chiêu kiếm linh hoạt, sắc bén phóng ra.
Quách Tống lại không chút hoang mang lùi sau một bước, chuyển tay một cái, Thiết Mộc Kiếm trên đỉnh đầu vẽ một đường tròn, chiêu kiếm này là từ Chung Quỳ Bắt Quỷ, là Phong Thức của Kiếm Khí Cửu Thức, nhưng nó cũng không phải là Chung Quỳ Bắt Quỷ, mà là Vân Kiếm trong Thái Cực Kiếm.
“Đ…Ù…N…G…G!”
Tấn Thiết Kiếm đâm trúng lưng kiếm, Cam Vũ vừa định xoay người về sau, chỉ cảm thấy phần eo tê rần, cả người không còn chút lực, ngã xuống đất, Quách Tống thu kiếm, đứng cách đó một trượng cười cười.
Mộc chân nhân lắc đầu, kiếm pháp của lão Tam quá mức tưởng tượng rồi, đây cũng không phải ở trong rừng cây, cũng không phải ở vách núi vách đá, nhảy cao như vậy rồi mới xuất kiếm, thân thể bị lộ ra rất nhiều sơ hở.
Tuy nhiên, Cam Vũ xuất kiếm rất nhanh, bình thường đối thủ cũng chưa chắc có thể nắm được cơ hội, nhưng Mộc chân nhân càng ngạc nhiên, thán phục Quách Tống thân pháp cực nhanh, ngay cả mình cũng không thấy rõ, chợt loé nhanh như quỷ mị hư vô, hắn đã lướt ngang đến bốn thước, nhẹ nhàng phá giải một kiếm của lão Tứ.
- Thế này không thể tính là đệ thắng được!
Cam Vũ có chút thẹn quá hoá giận, nói:
- Tiểu tử ngươi biết điểm yếu của ta là phần eo, người khác không ai biết được.
- Tên ngu xuẩn này!
Mộc chân nhân tức giận đến đập một bao hạt dẻ lên đầu y, mắng:
- Người khác một kiếm có thể đâm xuyên người ngươi, còn cần tìm điểm yếu của ngươi sao!
- Nhưng…… Nhưng thế này cũng mất thể diện quá đi!
Cam Vũ ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu sư đệ một kiếm phế ta luôn đi, nhiều năm như vậy, ta đều học uổng phí rồi.
Qúach Tống ngồi xổm bên cạnh y, nắm tay bá vai Cam Vũ, an ủi y:
- Sư huynh, một chiêu này huynh dùng là của thích khách chuyên dụng, rất thích hợp để ám sát, vô cùng thực dụng, nhưng dùng ở võ trường thì không dùng được, huynh sử dụng nhầm rồi.
Lý tưởng cả đời của Cam Vũ chính là thích khách đệ nhất thiên hạ, võ nghệ y luyện tập đều là chiêu thích khách chuyên dùng, giống như một chiêu lao từ trên xuống đâm trực diện của y trên thực tế là chiêu ám sát từ trên cây lao xuống dưới.
Quách Tống nói một câu liền vạch trần chiêu trò của Cam Vũ.
Mộc chân nhân đương nhiên hiểu được tâm đồ của Tứ đồ đệ, một lòng muốn làm kiếm khách, ông trầm ngâm chốc lát nói:
- Lão Tứ, nếu con muốn đi theo con đường ẩn thân đó, vậy lần Võ Đạo Hội này, con đừng tham gia nữa.
Cam Vũ lặng yên gật đầu, đứng lên khom người nói:
- Đồ nhi tuân lệnh!
- Vậy còn con?
Ánh mắt Mộc chân nhân lại dừng ở Quách Tống hỏi:
- Con muốn tham gia Võ Đạo Hội không?
Trong mắt Quách Tống không chút do dự:
- Đệ tử tham gia!
Lúc này, Cam Lôi bỗng nhiên vọt vào từ cửa chính, giọng điệu gấp gáp nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, Hàn Tiểu Ngũ xảy ra chuyện rồi.
Quách Tống cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Y đã xảy ra chuyện gì?
- Đệ mau đi theo ta!
Quách Tống quay đầu lại thoáng nhìn qua sư phụ, Mộc chân nhân gật gật đầu:
- Đi đi!
Quách Tống vội vàng đi theo Cam Lôi chạy ra ngoài núi. “Vù!”, Tiểu Ưng cũng bay lên trời, bay xung quanh đầu Quách Tống, theo thật sát hắn.
- Sư huynh, Hàn Tiểu Ngũ đã xảy ra chuyện gì?
Quách Tống truy hỏi.
- Hình như y bị rơi xuống vực khi đang lấy nước.
Lập tức toàn bộ gan ruột của Quách Tống như nứt ra, không nói nên lời mà chạy đi như kẻ điên, qua đầm nước, chỉ thấy phía trước trên cầu một đám đạo sĩ đang đứng, đều là đạo sĩ Tĩnh Lạc Cung, đang chỉ xuống phía dưới nói gì đó?
Thăng Tiên Kiều là một con đường nguy hiểm dài ước chừng năm mươi bước, chiều rộng chỉ có năm thước, hai bên đều là vách núi vách đá, vô cùng nguy hiểm, nhất định phải đi từng bước từng bước, thoạt nhìn tựa như một cây cầu dài treo lơ lửng trên không trung, cho nên có tên là “Thăng Tiên Kiều”.
- Ngươi chính là Quách Tống sư đệ à?
Một gã đạo sĩ trẻ tuổi hỏi.
- Chính là ta, Hàn Tiểu Ngũ…… Y?
Đạo sĩ trẻ tuổi ảm đạm, chỉ xuống phía dưới:
- Y đi gánh nước rồi không thấy về, bọn ta liền đi ra tìm y, ở đây phát hiện một thùng nước, rất có thể y đã rơi xuống vực.
Quách Tống thăm dò nhìn xuống dưới, tìm được vài sợi dây cầu bị đứt đoạn, hắn bỗng nhiên tung người nhảy xuống, đạo sĩ xung quanh kinh ngạc kêu lên.
Quách Tống và Cam Lôi đi vào cửa chính Thanh Hư Quán, chỉ thấy sư phụ Mục chân nhân đi qua đi lại trong sân, tay cầm một tấm thiệp, dường như có tâm sự nặng nề.
- Các con đã trở về rồi!
Mộc chân nhân tiến lên nhìn chiếc giỏ làm bằng trúc, cười nói:
- Nhiều cá vậy, xem ra hôm nay thu hoạch không tồi!
Cam Lôi gãi đầu nói:
- Sư phụ, nhiều cá như vậy chúng ta ăn không hết, cũng không có muối để ướp, không bằng chúng ta bán đi!
- Nói linh tinh!
Quách Tống trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Không phải còn có Tiểu Ưng sao? Bán cái gì mà bán!
- Đùa chứ! Đệ cũng không thể nuôi nó cả đời được!
- Ta tình nguyện, sao nào, số cá đó đều là ta bắt đấy.
- Được rồi! Được rồi! Các con đừng cãi nhau nữa.
Mộc chân nhân lắc đầu cười cười, nói với Cam Lôi:
- Hôm nay thu hoạch không tệ, chọn ra mười con cá lớn đưa đi Tĩnh Lạc Cung.
Cam Lôi có chút không vui:
- Sư phụ, bình thường cũng không thấy bọn họ đưa chúng ta thứ gì, vì sao chúng ta phải đưa cho bọn họ chứ?
- Ở đâu ra lắm lời thừa thế, bảo con đưa thì cứ đưa!
Cam Lôi không biết làm thế nào, chỉ đành lẩm bẩm đi vào phòng bếp, chọn lấy mười con cá nhỏ nhất, sau đó cầm theo sọt cá xuống núi đi đến Tĩnh Lạc Cung ở đỉnh núi phía Đông.
- Sư phụ, con đi nấu cơm.
Quách Tống vừa định đi, Mộc chân nhân lại gọi hắn:
- Để lão Tứ đi nấu cơm, ta có chuyện muốn nói với con.
Quách Tống dừng bước, cung kính đứng trước mặt sư phụ, Mộc chân nhân cầm tấm thiếp trong tay đưa cho hắn:
- Đây là thiệp Tử Tiêu Thiên Cung phái người đưa tới, về việc Võ Hội, đã sửa đổi quy tắc, con tự mình xem qua đi!
Quách Tống nhận lấy tấm thiếp, là thư mời của Võ Đạo Hội, thời gian vào mùng 8 tháng 4, cũng chính là 3 ngày nữa, địa điểm tại bãi luyện võ của Tử Tiêu Thiên Cung.
Điều kiện tham gia……
Quả nhiên độ tuổi tham gia đã sửa lại, từ 14 đến dưới 30 tuổi.
- Con đã biết rồi?
Mộc chân nhân thấy vẻ mặt Quách Tống bình thản, vô cùng tò mò hỏi.
Quách Tống gật gật đầu:
- Sư huynh nhìn thấy ở cáo thị dán bên ngoài Tử Tiêu Thiên Cung, nhưng đệ tử có chút không hiểu, chúng ta nhất định phải tham gia sao?
- Sao, con không muốn tham gia à?
Mộc chân nhân cười hỏi.
- Đệ tử…… Đệ tử cũng không biết.
Trong lòng Quách Tống quả thật có chút mâu thuẫn, từ trước đến nay hắn không thích thể hiện bản thân ở nơi đông người, đây là tính cách được lưu lại từ kiếp trước, nhưng nếu không đấu võ cùng người khác, hắn sẽ không biết võ nghệ mình đạt tới trình độ nào?
Mộc chân nhân khẽ cười nói:
- Lúc trước ta đã nói với con, Thanh Hư Quán nghiêm cấm ngông cuồng thi đấu với đạo sĩ Tử Tiêu Hệ, nhưng quyết đấu hợp pháp lại không nằm trong số đó, chẳng phải con sớm đã nhìn Huyền Hổ Cung không thuận mắt sao? Cơ hội giải quyết bọn họ tốt như vậy, lẽ nào con muốn từ bỏ?
Quách Tống lắc lắc đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu chỉ vì việc này, đệ tử không muốn tham gia.
Mộc chân nhân lại tiếp tục bàn điều kiện với hắn:
- Nếu con có thể tiến lên hàng ngũ 5 người đứng đầu, trong vòng một năm chúng ta có thể không cần phải giao nộp thú săn, nếu con có thể tiến tới 3 hạng đầu thì trong vòng năm năm, chúng ta sẽ không phải nộp thú săn, mặt khác còn được thưởng đến 300 cân dầu cùng với 300 cân muối, không phải các con vẫn luôn chê ít muối quá, ăn cơm không có vị sao? 300 cân muối đủ cho các con ăn đấy.
Lúc này, lão Tứ Cam Vũ đi đến cười cười:
- Sư phụ, người nói cứ như là vị trí đứng đầu là dành cho chúng ta vậy.
Mộc chân nhân gõ vào đầu y một cái, cười mắng:
- Tên tiểu tử thối này, nếu ngươi chịu khổ chịu khó luyện võ, ngươi cũng có thể đứng đầu đấy.
Quách Tống nhặt lên hai gậy gỗ từ dưới mặt đất, đưa một cái cho Cam Vũ, cười:
- Tứ sư huynh, chúng ta đấu một trận đi.
Cam Vũ không tiếp lời, vẻ mặt đầy xem thường:
- Đệ thế mà dám đưa cho ta một cái gậy gỗ làm kiếm, ta mất giá đến thế sao?
Y cợt nhả nói với Mộc chân nhân:
- Sư phụ, cho con mượn đi!
- Được rồi! Cho các ngươi mượn đấy.
Cam Vũ hoan hô một tiếng, chạy như bay về phía sư phụ, cầm lấy hai thanh kiếm, một thanh là Thiết Mộc Kiếm chữ thập của sư phụ, thanh còn lại là một thanh Tấn Thiết Kiếm sắc bén.
Tấn Thiết Kiếm là kiếm của con trai Mộc chân nhân.
Lúc chuẩn bị đi, y để lại ở trên núi, Cam Vũ và Cam Lôi nhìn thấy thích vô cùng, đều có tâm tư riêng, ai cũng muốn được cầm lấy thanh Tấn Thiết Kiếm này.
Võ Đạo Hội sẽ dùng kiếm để thi đấu, mặc dù các đạo sĩ bình thường đều sử dụng kiếm gỗ hoặc những thanh không có mũi, nhưng ở Võ Đạo Hội lại sử dụng kiếm thật, mỗi lần Võ Đạo Hội đều có không ít người bị thương.
Cam Vũ ném Thiết Mộc Kiếm cho Quách Tống, thanh kiếm này nặng đến 30 cân, y không điều khiển nổi, sức lực của lão Tam Cam Vũ mặc dù đủ để sử dụng thanh kiếm này, nhưng tên mập này lại càng thích thấy người ta chịu thiệt hơn.
Quách Tống biết thanh kiếm này là do người Ba Tư chế tác, đã được dùng bởi Cao Tiên Chi tại trận chiến Đát La Tư, sau này tặng lại cho sư phụ Mộc chân nhân, trên chuôi kiếm còn khắc một hàng chữ Ba Tư, chỉ là mọi người nhìn không hiểu.
Chuôi kiếm này kỳ thực Quách Tống cũng không quá ưa thích, quá nặng, nhưng sư phụ lại không có ý để Cam Vũ bỏ kiếm xuống, hắn chỉ có thể nhận thanh kiếm này.
- Bắt đầu đi!
Mộc chân nhân lùi về sau vài bước, có chút cao hứng nhìn Quách Tống.
Sáu năm trước ông truyền thụ cho Quách Tống một chiêu kiếm pháp Chung Quỳ Bắt Quỷ, sau ông lại tiếp tục truyền cho hắn tám chiêu kiếm pháp, mỗi ngày chỉ bất động luyện một chiêu, nhưng chín chiêu kiếm pháp này kết hợp lại, lại chính là Kiếm Khí Cửu Thức mà Kiếm Thánh Bùi Mân đã khổ tâm sáng tạo ra.
Bộ Kiếm Khí Cửu Thức này, Kiếm Thánh Bùi Mân truyền thụ cho Công Tôn đại nương và Vương Trung Tự trong hoàng cung năm đó, cũng chính là Mộc chân nhân bây giờ.
Chín chiêu kiếm pháp này vô cùng đơn giản, chính là phong, đâm, xuyên, vòng, bổ, xoắn, kéo, đè, lau, nếu có thể hiểu được toàn bộ, kiếm pháp có thể thiên biến vạn hoá, hơn nữa bất luận binh khí gì đều có thể dùng được.
Nhưng muốn hiểu được tinh tuý của Kiếm Khí Cửu Thức, không chỉ phải khổ luyện quanh năm suốt tháng, quan trọng hơn là thiên phú và ngộ tính.
Bốn đồ đệ của Mộc chân nhân đều đã học qua chín chiêu kiếm pháp, nhưng cách luyện của mỗi người lại không giống nhau, Quách Tống là từ nhỏ đã lặng lẽ luyện, những thứ hắn lĩnh ngộ được đều khác biệt vô cùng.
Tuy rằng mỗi ngày hắn đều lặng lẽ luyện một chiêu kiếm pháp, nhưng một khi bước vào thực chiến, hắn liền quên đi chín chiêu kiếm pháp, xuất kiếm một cách tuỳ tiện, nhưng mỗi chiêu đều mang trong đó những gì hắn lĩnh ngộ sâu sắc nhất từ Kiếm Khí Cửu Thức.
- Tiểu sư đệ coi chừng.
Cam Vũ vừa nhảy lên, liền bay giữa không trung ước chừng cao tám thước, lao xuống như kiếm đâm, thanh kiếm như tia chớp, nhanh chóng vô cùng, y dùng ưu thế khinh công của mình kết hợp với kiếm pháp, người kiếm hợp nhất, một chiêu kiếm linh hoạt, sắc bén phóng ra.
Quách Tống lại không chút hoang mang lùi sau một bước, chuyển tay một cái, Thiết Mộc Kiếm trên đỉnh đầu vẽ một đường tròn, chiêu kiếm này là từ Chung Quỳ Bắt Quỷ, là Phong Thức của Kiếm Khí Cửu Thức, nhưng nó cũng không phải là Chung Quỳ Bắt Quỷ, mà là Vân Kiếm trong Thái Cực Kiếm.
“Đ…Ù…N…G…G!”
Tấn Thiết Kiếm đâm trúng lưng kiếm, Cam Vũ vừa định xoay người về sau, chỉ cảm thấy phần eo tê rần, cả người không còn chút lực, ngã xuống đất, Quách Tống thu kiếm, đứng cách đó một trượng cười cười.
Mộc chân nhân lắc đầu, kiếm pháp của lão Tam quá mức tưởng tượng rồi, đây cũng không phải ở trong rừng cây, cũng không phải ở vách núi vách đá, nhảy cao như vậy rồi mới xuất kiếm, thân thể bị lộ ra rất nhiều sơ hở.
Tuy nhiên, Cam Vũ xuất kiếm rất nhanh, bình thường đối thủ cũng chưa chắc có thể nắm được cơ hội, nhưng Mộc chân nhân càng ngạc nhiên, thán phục Quách Tống thân pháp cực nhanh, ngay cả mình cũng không thấy rõ, chợt loé nhanh như quỷ mị hư vô, hắn đã lướt ngang đến bốn thước, nhẹ nhàng phá giải một kiếm của lão Tứ.
- Thế này không thể tính là đệ thắng được!
Cam Vũ có chút thẹn quá hoá giận, nói:
- Tiểu tử ngươi biết điểm yếu của ta là phần eo, người khác không ai biết được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tên ngu xuẩn này!
Mộc chân nhân tức giận đến đập một bao hạt dẻ lên đầu y, mắng:
- Người khác một kiếm có thể đâm xuyên người ngươi, còn cần tìm điểm yếu của ngươi sao!
- Nhưng…… Nhưng thế này cũng mất thể diện quá đi!
Cam Vũ ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu sư đệ một kiếm phế ta luôn đi, nhiều năm như vậy, ta đều học uổng phí rồi.
Qúach Tống ngồi xổm bên cạnh y, nắm tay bá vai Cam Vũ, an ủi y:
- Sư huynh, một chiêu này huynh dùng là của thích khách chuyên dụng, rất thích hợp để ám sát, vô cùng thực dụng, nhưng dùng ở võ trường thì không dùng được, huynh sử dụng nhầm rồi.
Lý tưởng cả đời của Cam Vũ chính là thích khách đệ nhất thiên hạ, võ nghệ y luyện tập đều là chiêu thích khách chuyên dùng, giống như một chiêu lao từ trên xuống đâm trực diện của y trên thực tế là chiêu ám sát từ trên cây lao xuống dưới.
Quách Tống nói một câu liền vạch trần chiêu trò của Cam Vũ.
Mộc chân nhân đương nhiên hiểu được tâm đồ của Tứ đồ đệ, một lòng muốn làm kiếm khách, ông trầm ngâm chốc lát nói:
- Lão Tứ, nếu con muốn đi theo con đường ẩn thân đó, vậy lần Võ Đạo Hội này, con đừng tham gia nữa.
Cam Vũ lặng yên gật đầu, đứng lên khom người nói:
- Đồ nhi tuân lệnh!
- Vậy còn con?
Ánh mắt Mộc chân nhân lại dừng ở Quách Tống hỏi:
- Con muốn tham gia Võ Đạo Hội không?
Trong mắt Quách Tống không chút do dự:
- Đệ tử tham gia!
Lúc này, Cam Lôi bỗng nhiên vọt vào từ cửa chính, giọng điệu gấp gáp nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, Hàn Tiểu Ngũ xảy ra chuyện rồi.
Quách Tống cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Y đã xảy ra chuyện gì?
- Đệ mau đi theo ta!
Quách Tống quay đầu lại thoáng nhìn qua sư phụ, Mộc chân nhân gật gật đầu:
- Đi đi!
Quách Tống vội vàng đi theo Cam Lôi chạy ra ngoài núi. “Vù!”, Tiểu Ưng cũng bay lên trời, bay xung quanh đầu Quách Tống, theo thật sát hắn.
- Sư huynh, Hàn Tiểu Ngũ đã xảy ra chuyện gì?
Quách Tống truy hỏi.
- Hình như y bị rơi xuống vực khi đang lấy nước.
Lập tức toàn bộ gan ruột của Quách Tống như nứt ra, không nói nên lời mà chạy đi như kẻ điên, qua đầm nước, chỉ thấy phía trước trên cầu một đám đạo sĩ đang đứng, đều là đạo sĩ Tĩnh Lạc Cung, đang chỉ xuống phía dưới nói gì đó?
Thăng Tiên Kiều là một con đường nguy hiểm dài ước chừng năm mươi bước, chiều rộng chỉ có năm thước, hai bên đều là vách núi vách đá, vô cùng nguy hiểm, nhất định phải đi từng bước từng bước, thoạt nhìn tựa như một cây cầu dài treo lơ lửng trên không trung, cho nên có tên là “Thăng Tiên Kiều”.
- Ngươi chính là Quách Tống sư đệ à?
Một gã đạo sĩ trẻ tuổi hỏi.
- Chính là ta, Hàn Tiểu Ngũ…… Y?
Đạo sĩ trẻ tuổi ảm đạm, chỉ xuống phía dưới:
- Y đi gánh nước rồi không thấy về, bọn ta liền đi ra tìm y, ở đây phát hiện một thùng nước, rất có thể y đã rơi xuống vực.
Quách Tống thăm dò nhìn xuống dưới, tìm được vài sợi dây cầu bị đứt đoạn, hắn bỗng nhiên tung người nhảy xuống, đạo sĩ xung quanh kinh ngạc kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro