Tin Tức Luận Võ
2024-12-04 00:03:06
Mặc dù ưng nhỏ đã bay được nhưng nó cũng không định bỏ đi, vẫn như cũ nương nhờ ở Thanh Hư Quán, trông cậy vào cậu của nó nuôi dưỡng.
Sáng nay, Cam Vũ từ rừng trúc bên kia nổi giận đi tới, chỉ lên cây mắng Tiểu Ưng:
- Ngươi tên tiểu tử ngu ngốc này, ổ chim cút trong rừng trúc kia bị ngươi đạp hư thành dạng nào rồi?
Con ưng nhỏ thò đầu từ trong tổ ra, kêu chiêm chiếp.
- Được thôi! Ta đi tìm cậu ngươi tính sổ.
Cam Vũ bước nhanh về phía nhà bếp.
Trong phòng bếp, Quách Tống đang bận bịu sắp xếp một số sơn dược trên mặt đất, đúng lúc Cam Vũ đi tới, chắp tay nói:
- Lão Ngũ, đệ xem này!
Quách Tống quay đầu lại, chỉ thấy trên tay Cam Vũ là một con chim cút đã chết, Quách Tống sững sờ:
- Đây là… chim cút trong rừng trúc?
Bọn họ nuôi hơn mười ổ chim cút trong rừng cây, hàng năm cung cấp cho bọn họ không ít trứng chim cút, hiện tại không ngờ chim cút chết rồi.
- Là ai làm?
Quách Tống bỗng nhìn lên cây đại thụ trong sân, chỉ thấy Tiểu Ưng trong tổ đang lấy móng vuốt vồ thứ gì đó, không ngừng có đám lông mềm của chim cút bay xuống.
Không cần phải nói, Tiểu Ưng đang hưởng dụng món ngon tự nó săn bắt được.
- Chuyện tốt nè!
Quách Tống hưng phấn nói:
- Sư huynh, Tiểu Ưng tự săn mồi được rồi.
Cam Vũ tức giận nói: - Nó đã sớm vồ được rồi, trước kia nơi này của chúng ta đều là chim hót líu lo, hiện tại thì khác, chim đều bị mất hết, chỉ còn lại một con chim mỗi ngày kêu to, đệ cho là có chuyện gì xảy ra?
- Sư huynh, trước kia chẳng phải mẹ nó cũng vồ gà của chúng ta nuôi đó sao? Cũng không thấy huynh tức giận gì, chẳng qua là mấy ổ chim cút thôi, nó vẫn chỉ là đứa nhỏ mà!
Cam Vũ vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đợi nó trưởng thành rồi, nó sẽ càng không an phận.
Quách Tống cười hì hì nói:
- Không an phận thì không an phận! Có sao đâu, đợi lát nữa ta đi cùng lão Tam bắt cá, về rồi sẽ khao món ngon cho nó.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Cam Lôi:
- Ta nói lão Ngũ, Mập ca đi tới hồ Đạn Tranh chờ đệ đây!
Sư huynh mập Cam Lôi hô một tiếng, liền lưng cõng hai cái giỏ làm bằng trúc và hai cây trúc mâu phẫn nộ đi xuống núi, y không có bản lĩnh như Quách Tống đạp vách núi đi xuống, đành phải ngoan ngoãn đi dọc theo sơn đạo xuống núi.
Quách Tống rửa tay, đi ra khỏi phòng bếp phất tay về phía tiểu Ưng:
- Mãnh Tử, chúng ta nhảy núi đi!
Một bóng đen từ trong tổ ưng vút thẳng lên trời, giang rộng cánh bay lượn vòng bên vách núi.
Khi Quách Tống vừa tung người nhảy xuống vách núi, nó cũng vừa lúc thu cánh, hạ cánh về hướng vách núi.
***
Lúc Quách Tống tìm được Cam Lôi thì đã sắp đến giữa trưa, tiểu Ưng chưa tới, giữa trưa nó phải ngủ trưa, không biết từ lúc nào đã dưỡng thành tật xấu.
Chỉ thấy Cam Lôi ngồi trên một tảng đá lớn sau lưng, nhánh cây mắc năm sáu con cá, đang bận bịu nướng cá!
- Sư huynh, huynh sẽ không đến mức đến trưa rồi mà mới bắt được mấy con cá bọ như vậy chứ! Quách Tống liếc qua giỏ trúc trống rỗng cười nói.
- Phí lời, ta đâu có nhảy núi y hệt con khỉ như đệ chứ? Đi bộ tốn rất nhiều thời gian có hiểu không? Ta ở đây còn chưa tới nửa canh giờ đâu!
Cam Lôi đưa hai xiên cá nướng cho hắn:
- Ăn đi! Ăn no rồi đệ phụ trách đi bắt cá, tối qua ta ngủ không ngon, phải phơi nắng ngủ một lát.
Quách Tống biết đây là tật xấu của sư huynh, chỉ cần có cơ hội là sẽ lén lười biếng một lúc.
Hắn cũng không khách sáo, nhận lấy cá nướng rồi gặm lấy gặm để.
- Lão Ngũ,ta nói cho đệ biết một việc.
Cam Lôi ăn được một nửa thì chợt nhớ tới một chuyện, nói với Quách Tống:
- Tháng sau có hội võ đạo Tử Tiêu, đệ biết chứ!
Hội võ đạo Tử Tiêu là ngày hội luận võ lớn của các đạo quán trong Không Động Sơn, mỗi bốn năm cử hành một lần, bốn năm trước bởi vì Thiên Tử băng hà, hội võ đạo liền tạm thời hủy bỏ.
Năm nay là lần thi thứ mười một, đạo sĩ từ mười tám tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống có thể tham gia, đương nhiên là do Tử Tiêu Thiên Cung chủ trì.
Nói đến sự kiện này, trong lòng Quách Tống có chút mất mát, hắn khẽ gật đầu:
- Ta biết, hôm qua lão Tứ đã nói với ta, chỉ huynh và huynh ấy được tham gia, ta không đủ tuổi.
Cam Lôi cười ha hả:
- Đấy chính là chuyện ta muốn nói với đệ, bởi vì lần trước không tổ chức, nên năm nay quy tắc sửa lại, đạo đồng mười bốn tuổi trở lên cũng có thể tham gia.
Quách Tống ngẩn ra:
- Thật sao?
- Ta lừa đệ làm gì, ta xuống núi đúng lúc Tử Tiêu Thiên Cung dán bố cáo lớn ngoài cửa đây! May mắn Mập gia ta còn biết vài chữ, bằng không là mất thể diện rồi!
Quách Tống bĩu môi:
- Nói cứ như thể đệ muốn tham gia lắm ấy, các huynh đi là được rồi, đệ không hứng thú tẹo nào!
- Sĩ diện!
Cam Lôi nhảy dựng lên chỉ vào mũi Quách Tống la ầm lên:
- Chớ giả bộ trước mặt ta, chút tâm tư nho nhỏ của đệ sao mà qua mặt được ca ca ta, nằm mơ cũng khóc hô phải đi tham gia luận võ, lúc này lại giả vờ làm Quách chân nhân mới ghê chứ.
Quách Tống lấy hai tay che mặt cười nói:
- Sư huynh, ta phải đi tìm ô, nước bọt của huynh sắp làm ta chết đuối mất rồi.
- Tiểu tử thối đừng có tổ lái, rốt cuộc ngươi có muốn đi hay không?
Cam Lôi giơ tay phải véo tai hắn, Quách Tống vội vàng chống đỡ:
- Ta sợ huynh rồi, ta muốn đi còn không được sao?
- Một chút thành ý cũng không có!
Cam Lôi khẽ hừ một tiếng ngồi phịch xuống.
Quách Tống cười nói:
- Sư huynh, chúng ta là đạo sĩ xuất gia, hẳn là không sát sinh mới đúng, chúng ta ở đây bắt cá, bị người trên trấn nhìn thấy thì nói sao đây?
- Có thể nói thế nào, nhất định hô “Ế này! Tiểu đạo sĩ, cá bán thế nào?”
Cam Lôi bắt chước giống như đúc, hai người cùng cười phá lên.
Cam Lôi lại ăn một con cá nướng nữa, ợ một cái, vỗ vỗ bụng cười nói:
- Ta chợp mắt một chút, ai ôi!!!! Ối mẹ ơi, đi đến mức đau lưng mỏi gối chùn chân rồi.
Cam Lôi thoải mái nằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, một lát đã ngáy như sấm.
Quách Tống ăn hết cá, cầm trúc mâu lên tuần tra ven bờ, tốc độ ra tay của hắn nhanh như chớp, mỗi mâu đâm xuống chính là một con cá lớn, chưa tới một canh giờ đã bắt được năm mươi con cá lớn.
Lúc này, mấy tên đạo sĩ thiếu niên từ trên núi cười cười nói nói đi tới, Quách Tống nhướng mắt lên, bỗng nhiên nhìn hướng vào tên đạo sĩ cao lớn nhất, dù cho sáu năm không gặp nhưng Quách Tống chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra gã, khuôn mặt dài dữ tợn đó, dù thế nào hắn cũng không thể quên được.
Sáu năm trôi qua, thù hận của Quách Tống hồi nhỏ đã phai nhạt đi ít nhiều, nhưng hắn vừa nghĩ tới Hàn Tiểu Ngũ vô tội bị đánh gãy chân, hận ý trong lòng Quách Tống không thể áp chế được, cứ thế dâng lên.
Đạo sĩ cao lớn đi tuốt phía trước chính là Trương Hổ Nhi, gã đã đổi tên thành Trương Thanh Hổ, đây là đạo danh của gã, trước giờ gã là người nổi bật của Thanh Tự Bối, hệ Tử Tiêu. Bọn họ phụng mệnh đi tới các đạo quán đưa võ thiếp, thông báo thời gian địa điểm sẽ cử hành Tử Tiêu võ hội cùng với điều kiện báo danh. Trương Thanh Hổ dừng chân, gã cũng nhìn thấy Quách Tống.
Hơi hơi sửng sốt, rồi gã cũng dần nhận ra.
- Ô! Đây không phải là Quách Thảo Quách đại hiệp sao? Nhiều năm không gặp rồi.
Trương Thanh Hổ nhe răng cười độc ác đi tới:
- Chúng ta đều nghe nói ngươi bị chó hoang ăn, vừa rồi ta còn tưởng xác chết của ngươi vùng dậy ấy chứ.
Quách Tống lạnh lùng liếc mắt nhìn, không để ý đến gã.
Trương Thanh Hổ cảm giác được ý lạnh trong mắt Quách Tống, trong lòng gã hơi chột dạ, tên khốn này, từ khi nào ánh mắt trở nên sắc bén như vậy?
Nhưng gã cũng không coi Quách Tống ra gì, gã là truyền nhân của cao thủ bậc nhất trong Thanh Tự Bối, không ít môn đệ có b ối phận cao hơn cũng bại trong tay gã. Trương Thanh Hổ bật cười ha hả, lại đánh giá Quách Tống rồi nói:
- Không biết là lão tạp mao nào nhặt mày về, nuôi mày cũng tốt phết nhỉ!
Gã vừa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một thanh phi đao thoáng chốc bắn tới trước mặt gã “két” một tiếng, mũ đạo sĩ của gã bị phân thành hai đoạn, tóc dài rớt xuống vai.
Trương Thanh Hổ sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, liền lùi lại vài bước.
Cam Lôi ngồi dậy, hung ác nói:
- Lại là tên khốn kiếp nhà mày, sáu năm trước bố nên làm thịt mày rồi mới phải, lại dám làm nhục sư phụ ta.
Trương Thanh Hổ cũng nhận ra Cam Lôi, sáu năm trước tên béo này hành hung gã một trận ở trấn trên, đến nay ký ức trong gã vẫn còn mới mẻ, trong lòng gã sợ hãi, chỉ vào Cam Lôi hô to một tiếng:
- Tên mập mạp chết bầm nhà ngươi chờ đi, trở về ta sẽ xử lý ngươi.
Cam Lôi rút ra một thanh phi đao khác, Trương Thanh Hổ sợ tới mức vừa lăn vừa bò, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên trên núi, mấy tên đồng đạo cũng theo gã chạy trốn.
Cam Lôi duỗi dài cái lưng, đứng dậy nhặt phi đao về, nói với Quách Tống:
- Cái dạng ấy nhục mạ đệ, đệ lại có thể nhịn được à?
Quách Tống thản nhiên nói:
- Trong mắt ta gã đã là người chết, để gã sống lâu thêm vài năm có làm sao?
- Đừng nói thâm sâu như vậy, mập gia ta ít đọc sách, nghe không hiểu, nói một câu thôi! Có phải đệ đợi tới ngày xuống núi mới giết gã không?
Quách Tống không để ý đến câu hỏi của y, trúc mâu vung lên, lại một con cá lớn tới tay.
- Hàaa...! Không ngờ bắt được nhiều như vậy, vậy là đủ rồi, chúng ta mau đi về thôi! Đệ chẻ củi, ta còn phải nấu cơm.
Sư huynh đệ hai người mỗi người cõng một giỏ cá lên, bước nhanh lên núi.
Sáng nay, Cam Vũ từ rừng trúc bên kia nổi giận đi tới, chỉ lên cây mắng Tiểu Ưng:
- Ngươi tên tiểu tử ngu ngốc này, ổ chim cút trong rừng trúc kia bị ngươi đạp hư thành dạng nào rồi?
Con ưng nhỏ thò đầu từ trong tổ ra, kêu chiêm chiếp.
- Được thôi! Ta đi tìm cậu ngươi tính sổ.
Cam Vũ bước nhanh về phía nhà bếp.
Trong phòng bếp, Quách Tống đang bận bịu sắp xếp một số sơn dược trên mặt đất, đúng lúc Cam Vũ đi tới, chắp tay nói:
- Lão Ngũ, đệ xem này!
Quách Tống quay đầu lại, chỉ thấy trên tay Cam Vũ là một con chim cút đã chết, Quách Tống sững sờ:
- Đây là… chim cút trong rừng trúc?
Bọn họ nuôi hơn mười ổ chim cút trong rừng cây, hàng năm cung cấp cho bọn họ không ít trứng chim cút, hiện tại không ngờ chim cút chết rồi.
- Là ai làm?
Quách Tống bỗng nhìn lên cây đại thụ trong sân, chỉ thấy Tiểu Ưng trong tổ đang lấy móng vuốt vồ thứ gì đó, không ngừng có đám lông mềm của chim cút bay xuống.
Không cần phải nói, Tiểu Ưng đang hưởng dụng món ngon tự nó săn bắt được.
- Chuyện tốt nè!
Quách Tống hưng phấn nói:
- Sư huynh, Tiểu Ưng tự săn mồi được rồi.
Cam Vũ tức giận nói: - Nó đã sớm vồ được rồi, trước kia nơi này của chúng ta đều là chim hót líu lo, hiện tại thì khác, chim đều bị mất hết, chỉ còn lại một con chim mỗi ngày kêu to, đệ cho là có chuyện gì xảy ra?
- Sư huynh, trước kia chẳng phải mẹ nó cũng vồ gà của chúng ta nuôi đó sao? Cũng không thấy huynh tức giận gì, chẳng qua là mấy ổ chim cút thôi, nó vẫn chỉ là đứa nhỏ mà!
Cam Vũ vừa bực mình vừa buồn cười:
- Đợi nó trưởng thành rồi, nó sẽ càng không an phận.
Quách Tống cười hì hì nói:
- Không an phận thì không an phận! Có sao đâu, đợi lát nữa ta đi cùng lão Tam bắt cá, về rồi sẽ khao món ngon cho nó.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Cam Lôi:
- Ta nói lão Ngũ, Mập ca đi tới hồ Đạn Tranh chờ đệ đây!
Sư huynh mập Cam Lôi hô một tiếng, liền lưng cõng hai cái giỏ làm bằng trúc và hai cây trúc mâu phẫn nộ đi xuống núi, y không có bản lĩnh như Quách Tống đạp vách núi đi xuống, đành phải ngoan ngoãn đi dọc theo sơn đạo xuống núi.
Quách Tống rửa tay, đi ra khỏi phòng bếp phất tay về phía tiểu Ưng:
- Mãnh Tử, chúng ta nhảy núi đi!
Một bóng đen từ trong tổ ưng vút thẳng lên trời, giang rộng cánh bay lượn vòng bên vách núi.
Khi Quách Tống vừa tung người nhảy xuống vách núi, nó cũng vừa lúc thu cánh, hạ cánh về hướng vách núi.
***
Lúc Quách Tống tìm được Cam Lôi thì đã sắp đến giữa trưa, tiểu Ưng chưa tới, giữa trưa nó phải ngủ trưa, không biết từ lúc nào đã dưỡng thành tật xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy Cam Lôi ngồi trên một tảng đá lớn sau lưng, nhánh cây mắc năm sáu con cá, đang bận bịu nướng cá!
- Sư huynh, huynh sẽ không đến mức đến trưa rồi mà mới bắt được mấy con cá bọ như vậy chứ! Quách Tống liếc qua giỏ trúc trống rỗng cười nói.
- Phí lời, ta đâu có nhảy núi y hệt con khỉ như đệ chứ? Đi bộ tốn rất nhiều thời gian có hiểu không? Ta ở đây còn chưa tới nửa canh giờ đâu!
Cam Lôi đưa hai xiên cá nướng cho hắn:
- Ăn đi! Ăn no rồi đệ phụ trách đi bắt cá, tối qua ta ngủ không ngon, phải phơi nắng ngủ một lát.
Quách Tống biết đây là tật xấu của sư huynh, chỉ cần có cơ hội là sẽ lén lười biếng một lúc.
Hắn cũng không khách sáo, nhận lấy cá nướng rồi gặm lấy gặm để.
- Lão Ngũ,ta nói cho đệ biết một việc.
Cam Lôi ăn được một nửa thì chợt nhớ tới một chuyện, nói với Quách Tống:
- Tháng sau có hội võ đạo Tử Tiêu, đệ biết chứ!
Hội võ đạo Tử Tiêu là ngày hội luận võ lớn của các đạo quán trong Không Động Sơn, mỗi bốn năm cử hành một lần, bốn năm trước bởi vì Thiên Tử băng hà, hội võ đạo liền tạm thời hủy bỏ.
Năm nay là lần thi thứ mười một, đạo sĩ từ mười tám tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống có thể tham gia, đương nhiên là do Tử Tiêu Thiên Cung chủ trì.
Nói đến sự kiện này, trong lòng Quách Tống có chút mất mát, hắn khẽ gật đầu:
- Ta biết, hôm qua lão Tứ đã nói với ta, chỉ huynh và huynh ấy được tham gia, ta không đủ tuổi.
Cam Lôi cười ha hả:
- Đấy chính là chuyện ta muốn nói với đệ, bởi vì lần trước không tổ chức, nên năm nay quy tắc sửa lại, đạo đồng mười bốn tuổi trở lên cũng có thể tham gia.
Quách Tống ngẩn ra:
- Thật sao?
- Ta lừa đệ làm gì, ta xuống núi đúng lúc Tử Tiêu Thiên Cung dán bố cáo lớn ngoài cửa đây! May mắn Mập gia ta còn biết vài chữ, bằng không là mất thể diện rồi!
Quách Tống bĩu môi:
- Nói cứ như thể đệ muốn tham gia lắm ấy, các huynh đi là được rồi, đệ không hứng thú tẹo nào!
- Sĩ diện!
Cam Lôi nhảy dựng lên chỉ vào mũi Quách Tống la ầm lên:
- Chớ giả bộ trước mặt ta, chút tâm tư nho nhỏ của đệ sao mà qua mặt được ca ca ta, nằm mơ cũng khóc hô phải đi tham gia luận võ, lúc này lại giả vờ làm Quách chân nhân mới ghê chứ.
Quách Tống lấy hai tay che mặt cười nói:
- Sư huynh, ta phải đi tìm ô, nước bọt của huynh sắp làm ta chết đuối mất rồi.
- Tiểu tử thối đừng có tổ lái, rốt cuộc ngươi có muốn đi hay không?
Cam Lôi giơ tay phải véo tai hắn, Quách Tống vội vàng chống đỡ:
- Ta sợ huynh rồi, ta muốn đi còn không được sao?
- Một chút thành ý cũng không có!
Cam Lôi khẽ hừ một tiếng ngồi phịch xuống.
Quách Tống cười nói:
- Sư huynh, chúng ta là đạo sĩ xuất gia, hẳn là không sát sinh mới đúng, chúng ta ở đây bắt cá, bị người trên trấn nhìn thấy thì nói sao đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có thể nói thế nào, nhất định hô “Ế này! Tiểu đạo sĩ, cá bán thế nào?”
Cam Lôi bắt chước giống như đúc, hai người cùng cười phá lên.
Cam Lôi lại ăn một con cá nướng nữa, ợ một cái, vỗ vỗ bụng cười nói:
- Ta chợp mắt một chút, ai ôi!!!! Ối mẹ ơi, đi đến mức đau lưng mỏi gối chùn chân rồi.
Cam Lôi thoải mái nằm trên một tảng đá lớn bằng phẳng, một lát đã ngáy như sấm.
Quách Tống ăn hết cá, cầm trúc mâu lên tuần tra ven bờ, tốc độ ra tay của hắn nhanh như chớp, mỗi mâu đâm xuống chính là một con cá lớn, chưa tới một canh giờ đã bắt được năm mươi con cá lớn.
Lúc này, mấy tên đạo sĩ thiếu niên từ trên núi cười cười nói nói đi tới, Quách Tống nhướng mắt lên, bỗng nhiên nhìn hướng vào tên đạo sĩ cao lớn nhất, dù cho sáu năm không gặp nhưng Quách Tống chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra gã, khuôn mặt dài dữ tợn đó, dù thế nào hắn cũng không thể quên được.
Sáu năm trôi qua, thù hận của Quách Tống hồi nhỏ đã phai nhạt đi ít nhiều, nhưng hắn vừa nghĩ tới Hàn Tiểu Ngũ vô tội bị đánh gãy chân, hận ý trong lòng Quách Tống không thể áp chế được, cứ thế dâng lên.
Đạo sĩ cao lớn đi tuốt phía trước chính là Trương Hổ Nhi, gã đã đổi tên thành Trương Thanh Hổ, đây là đạo danh của gã, trước giờ gã là người nổi bật của Thanh Tự Bối, hệ Tử Tiêu. Bọn họ phụng mệnh đi tới các đạo quán đưa võ thiếp, thông báo thời gian địa điểm sẽ cử hành Tử Tiêu võ hội cùng với điều kiện báo danh. Trương Thanh Hổ dừng chân, gã cũng nhìn thấy Quách Tống.
Hơi hơi sửng sốt, rồi gã cũng dần nhận ra.
- Ô! Đây không phải là Quách Thảo Quách đại hiệp sao? Nhiều năm không gặp rồi.
Trương Thanh Hổ nhe răng cười độc ác đi tới:
- Chúng ta đều nghe nói ngươi bị chó hoang ăn, vừa rồi ta còn tưởng xác chết của ngươi vùng dậy ấy chứ.
Quách Tống lạnh lùng liếc mắt nhìn, không để ý đến gã.
Trương Thanh Hổ cảm giác được ý lạnh trong mắt Quách Tống, trong lòng gã hơi chột dạ, tên khốn này, từ khi nào ánh mắt trở nên sắc bén như vậy?
Nhưng gã cũng không coi Quách Tống ra gì, gã là truyền nhân của cao thủ bậc nhất trong Thanh Tự Bối, không ít môn đệ có b ối phận cao hơn cũng bại trong tay gã. Trương Thanh Hổ bật cười ha hả, lại đánh giá Quách Tống rồi nói:
- Không biết là lão tạp mao nào nhặt mày về, nuôi mày cũng tốt phết nhỉ!
Gã vừa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một thanh phi đao thoáng chốc bắn tới trước mặt gã “két” một tiếng, mũ đạo sĩ của gã bị phân thành hai đoạn, tóc dài rớt xuống vai.
Trương Thanh Hổ sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, liền lùi lại vài bước.
Cam Lôi ngồi dậy, hung ác nói:
- Lại là tên khốn kiếp nhà mày, sáu năm trước bố nên làm thịt mày rồi mới phải, lại dám làm nhục sư phụ ta.
Trương Thanh Hổ cũng nhận ra Cam Lôi, sáu năm trước tên béo này hành hung gã một trận ở trấn trên, đến nay ký ức trong gã vẫn còn mới mẻ, trong lòng gã sợ hãi, chỉ vào Cam Lôi hô to một tiếng:
- Tên mập mạp chết bầm nhà ngươi chờ đi, trở về ta sẽ xử lý ngươi.
Cam Lôi rút ra một thanh phi đao khác, Trương Thanh Hổ sợ tới mức vừa lăn vừa bò, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên trên núi, mấy tên đồng đạo cũng theo gã chạy trốn.
Cam Lôi duỗi dài cái lưng, đứng dậy nhặt phi đao về, nói với Quách Tống:
- Cái dạng ấy nhục mạ đệ, đệ lại có thể nhịn được à?
Quách Tống thản nhiên nói:
- Trong mắt ta gã đã là người chết, để gã sống lâu thêm vài năm có làm sao?
- Đừng nói thâm sâu như vậy, mập gia ta ít đọc sách, nghe không hiểu, nói một câu thôi! Có phải đệ đợi tới ngày xuống núi mới giết gã không?
Quách Tống không để ý đến câu hỏi của y, trúc mâu vung lên, lại một con cá lớn tới tay.
- Hàaa...! Không ngờ bắt được nhiều như vậy, vậy là đủ rồi, chúng ta mau đi về thôi! Đệ chẻ củi, ta còn phải nấu cơm.
Sư huynh đệ hai người mỗi người cõng một giỏ cá lên, bước nhanh lên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro