Nhà Có Cháu Ngo...
2024-12-04 00:03:06
Quách Tống hỏi lại:
- Sư phụ làm sao biết rõ nơi này?
- Ngụy Tồn Hoa trước khi đi La Phù Sơn đã đem "Tam Kinh Chú" quyển hạ giao cho Tôn tiên nhân, Tôn tiên nhân vốn muốn giao cho Tử Tiêu Thiên Cung, lại phát hiện bọn họ hứng thú với công danh, lợi lộc, lại đang vào lúc thoát xác thành tiên, nên trước tiên mang "Tam Kinh Chú" quyển hạ truyền cho ta, ta cũng vì vậy mà đến Không Động Sơn xuất gia.
Tôn tiên nhân chính là Tôn Tư Mạc, Quách Tống biết rằng, sư phụ xuất gia chính là nhờ nhận được sự chỉ điểm của Tôn Tư Mạc.
- Bên trong "Tam Kinh Chú" quyển hạ ghi lại vị trí cụ thể tới Linh Tịch Động?
Mộc chân nhân gật đầu:
- Chẳng những có vị trí chính xác đến Linh Tịch Động, còn có cách tu luyện Tích Cốc thuật và thuật tu tiên. Ngoài ra, phương thuốc các con sử dụng cũng là của "Tam Kinh Chú".
- Bọn họ là ai? - Quách Tống nhìn hai bên hang đá hỏi.
- Trước nay bọn họ đều là người Ngụy Tấn, phần lớn là đạo sĩ vô danh chấp nhất với tu tiên. Trong thời kì Đại Nghiệp, duy nhất một người đến từ Tùy, ông ta ở trong động một mình tu hành ít nhất ba mươi năm, ta không biết bọn họ làm sao tìm tới nơi này được, cũng không biết làm thế nào vào đến đây?
- Chỉ có thể nói bọn họ chân chính là người tu tiên, có trí tuệ cùng nghị lực phi thường. Ta vô cùng sùng kính bọn họ, có thể thành công giống như bọn họ là vinh hạnh cả đời của ta.
- Nhưng... Đệ tử phá vách tường mà vào.
- Đây là ý trời, không ai trách con, con về đi! Ta sẽ lấp vách tường lại như cũ.
- Vậy sư phụ thì sao?
Mộc Chân Tử chỉ chỉ phía dưới:
- Phía dưới cái đáy hồ sâu này là sông ngầm liên tiếp nhau, rất nhiều nhánh nhỏ, trong đó có một đoạn eo sông thông tới đáy nước. Ta sẽ từ nơi ấy đi ra.
Quách Tống thình lình nhận ra vì sao sư phụ bắt mình luyện tập nhảy núi, nếu không nhờ như vậy, hắn tuyệt nhiên không thể từ đáy Linh Tịch Động đi lên, càng không cách nào quay về.
Dừng một chút, Mộc chân nhân lại nói:
- Trong động tuy rằng phần lớn là di vật, nhưng chúng ta nhất định không thể lấy đi bất kì món gì, vừa là bất kính với tiền bối, hơn nữa không biết mang đến hậu họa gì về sau.
Quách Tống yên lặng gật đầu, nếu để đám người Tử Tiêu Thiên Cung ham công danh lợi lộc kia phát hiện ra nơi này, vậy thì đúng là sự sỉ nhục lớn lao đối với người tu đạo.
Hắn nhẹ nhàng buông thanh kiếm, ôm quyền thi lễ:
- Đồ nhi đi đây, xin sư phụ bảo trọng.
Hắn cũng không bám vào sợi dây thừng, mà bám vào vách đá, nhanh chóng từ tổ ưng ra ngoài.
***
Quách Tống kiếp trước và kiếp này đều không tin vào đạo, nhưng niên đại kiếp trước hắn sinh sống kia, cũng có không ít người buông bỏ nơi phồn hoa và gia đình, cam tâm tình nguyện ở trong Chung Nam Sơn lặng lẽ tu hành.
Thế gian đến tột cùng có tiên đạo hay không, Quách Tống không biết, nhưng bất kể như thế nào hắn rất kính trọng và ngưỡng mộ những người tu đạo đầy nghị lực tồn tại ở Linh Tịch Động này.
Tuy nhiên chỉ có điều làm cho trong lòng Quách Tống rất nghi hoặc, Tử Tiêu Thiên Cung đã tìm kiếm Linh Tịch Động hai mươi năm, ưng động rõ ràng như vậy trên vách núi chẳng lẽ bọn họ lại bỏ qua?
Nếu bọn họ đi tìm, vậy tại sao bọn họ không thấy chuôi kiếm đó? Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể thấy thanh kiếm kia cắm ở trên vách đá, Quách Tống không tin Tử Tiêu Thiên Cung bọn họ sẽ phạm phải một sự sơ sẩy đơn giản như vậy.
Hẳn là không thể nào sơ sẩy, bọn họ chỉ cần tìm hang ưng, nhất định sẽ phát hiện kiếm, vậy tại sao bọn họ không phát hiện ra, lại bị hắn phát hiện.
Quách Tống suy nghĩ đủ loại khả năng, cũng đều tự mình phủ định, tỷ như sư phụ cố tình dùng hòn đá linh tinh giấu thanh kiếm đi, vậy còn không bằng trực tiếp rút thanh kiếm ra.
Suy nghĩ một lúc lâu, đáp án dường như chỉ có một, đó chính là ưng động về sau mới xuất hiện tại đấy, cái khe trên vách đá cũng dường như không phải đã có vài năm, chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao Tử Tiêu Thiên Cung không thể phát hiện thanh kiếm trong vách đá.
Nhưng nếu thật như vậy, Linh Tịch Động chẳng phải là rất nguy hiểm, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào sao?
Quách Tống bỗng nhiên mỉm cười, thay vì tự mình nghĩ ngợi lo lắng vớ vẩn, chi bằng hỏi Tứ sư huynh một chút hẳn là sẽ biết, y cũng từng luyện qua nhảy núi.
Quách Tống khiêng tổ ưng về trở lại sân, chỉ thấy ưng non đập cái cánh núc ních bay vù từ cửa sổ tới, sau đó nghe thấy tam sư huynh tức giận hổn hển mắng:
- Dám cắn ông nội đây, xem ông đây xử lý ngươi thế nào.
Tiểu Ưng vô cùng có linh tính.
Thoáng cái nhảy lên làm tổ trên bả vai Quách Tống, tức khắc liền an tĩnh trở lại.
Cam Lôi chạy vọt đến, lại thấy Quách Tống, y không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Sư đệ đã trở lại rồi, ban nãy ta đang giúp đệ nuôi con chim này đây! Ranh con này rất ngang ngược, cư nhiên lại mổ tay ta, may mắn ca ca ta da dày đó.
- Tứ sư huynh đâu?
- Ta ở chỗ này đây!
Một người mặt âm trầm từ rừng trúc vừa đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Mới ban nãy người nào đó gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu chạy tới, nói đồng cây cải củ bị lợn rừng ủi rồi, làm hại ta chạy muốn chết, kết quả có xảy ra chuyện quái gì đâu.
- Có thể là ta lầm, lão Tứ, đệ cũng biết ta thường xuyên mơ mơ hồ hồ mà, ngại quá đi ha ha! Ta đi nấu cơm.
Cam Lôi cười gượng hai tiếng, nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng bếp.
- Tứ sư huynh, thôi được rồi, Bàn Tử kỳ thật cũng không có ác ý, y chỉ là yêu thích ưng non, tiếc rằng ưng non không có duyên nợ với y.
Cam Vũ bất đắc dĩ, đành nuốt cục tức xuống, Quách Tống bắt lấy cơ hội này, lơ đãng hỏi han:
- Sư huynh, hang ưng trên vách đá vẫn luôn ở đấy à?
Cam Vũ lắc đầu:
- Trước kia không có, chính là hai năm trước khi đệ tới, có một trận mưa to, sau đó hang ưng này liền xuất hiện. Lúc ấy, chúng ta cũng chẳng để ý tới, sau đấy mới phát hiện. Ta đoán chừng có liên quan với trận mưa to. Lúc đầu, khe đất rất nhỏ, sau lại dần lớn lên, sư phụ liền không cho chúng ta quấy rầy Mãnh Tử.
Quả nhiên bản thân đoán đúng, Quách Tống có chút lo lắng hỏi:
- Vậy ngọn núi có thể sụp xuống hay không?
- Đệ quả thực là lo bò trắng răng!
Cam Vũ lười giải thích cho hắn, tiến lên nhìn ưng non, lại phát hiện ưng non cư nhiên đang thiếp đi trong tổ.
Cam Vũ rất kinh ngạc:
- Lão ngũ, ta phát hiện nó thực sự tín nhiệm đệ, đây là tại sao?
- Có lẽ là mỗi ngày ta đều vào vách đá, nó có thể cảm giác được sự hiện hữu của ta, cũng có thể là tại thời điểm ta cứu nó lên, nó ở ngay trong ngực ta, rất an tĩnh.
- Lão ngũ, nó và đệ hữu duyên, đệ đặt tên cho nó đi.
- Nó tên là Bàn Tử! - Cam Lôi từ phòng bếp trườn cái cổ dài ra hô lớn.
Quách Tống mặc kệ y, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cứ tiếp tục gọi nó là Mãnh Tử đi! ưng non Mãnh Tử, tên dễ nghe.
- Vậy nhũ danh là Bàn Tử! - Cam Lôi không cam lòng rên lên một tiếng.
Cam Vũ cười hắc hắc:
- Lão Tam, mai đây ta chuẩn bị cho huynh con heo nhỏ được rồi, gọi nó là Bàn Tử mới chuẩn.
- Tiên sư! Cứ việc diễu cợt ông đây béo mập đi, tiểu tử ngươi sớm muộn cũng có lúc phải cầu xin ta.
***
Quách Tống mang tổ ưng đặt trên cây đại thụ trong sân. Từ nay về sau, ở Thanh Hư Quán lại nhiều thêm một tiểu sư đệ, cả ngày vuốt cánh chạy loạn khắp nơi. Ba sư huynh mệt mỏi chạy theo xung quanh nó, chỉ sợ không cẩn thận là nó rớt xuống vách đá.
Về sau, mọi người phát hiện đã nghĩ nhiều rồi, tên tiểu tử này biết nhận ra nguy hiểm, mỗi lần đến bên bờ vực sẽ chạy về, căn bản không có hứng thú nhảy xuống.
Một tháng sau, tất cả lông chim trên cái đuôi và cánh tiểu tử kia dài ra, cánh càng thêm có lực, cư nhiên có thể tự bay lên cây, trở về tổ.
Tiểu tử kia, nôn nóng nhất chính là gọi mấy vị sư huynh rời giường. Vào canh bốn mỗi ngày, nó liền phá cửa sổ xông vào, làm mấy sư huynh giật nảy cả mình, có một lần Cam Lôi không chịu tỉnh, nó đơn giản để lại trên mặt Cam Lôi một bãi phân.
Từ đó, Cam Lôi liền cùng nó đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, mỗi lần thấy nó liền xanh mặt quở mắng.
Tiểu ưng thời điểm này sẽ nhảy đến trên đầu Quách Tống, đắc ý nhìn Cam Lôi líu lo: "Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!"
- Ta nói cho mà nghe, hắn là cữu cữu ngươi, vậy thì thế nào, ngươi còn dám đi ị trên mặt lão tử, xem ra ta không hầm ngươi lên không được.
Quách Tống lập tức kéo dài mặt:
- Sư huynh, huynh nói xem sau khi hầm ưng non, vậy tiểu đệ liền đành ngượng ngùng mang bình rượu huynh giấu dưới chân giường hiếu kính sư phụ rồi.
Cam Lôi lập tức biến sắc, khẩn trương nhìn thoáng qua phòng sư phụ, hạ giọng hỏi:
- Chớ nói nhảm, ta lấy đâu ra rượu? Vừa rồi ta nói hầm cải củ, ưng non, tối nay chúng ta ăn củ cải hầm được không?
Tiểu ưng nghiêng đầu nhìn y, dùng móng vuốt gãi gãi tóc của Quách Tống, xoay người vỗ cánh phành phạch bay về tổ của chính mình, ở mép tổ hướng lên bầu trời "chiêm chiếp" thở dài hai tiếng, liền nằm xuống ngủ.
Tiểu ưng từ sau khi lông cánh dài ra, về sau có thể tự mình bay vào trù phòng, không cần Quách Tống cho nó ăn nữa, nó sẽ tự bắt cá khô trong phòng bếp làm món ngon. Việc Quách Tống cần làm mỗi ngày chính là đi một chuyến ra sông bắt cá, sau đó mang cá giắt ở phòng bếp.
Nhưng sau đó vài ngày, Quách Tống liền phát giác ra sức ăn của ưng non hình như càng ngày càng phi thường. Cái dạ dày nhỏ kia không ngờ ăn không ngừng một lúc tám cân cá.
Mãi đến một ngày Quách Tống ở phòng bếp bắt tại trận một người mập mạp đang ăn vụng cá khô, khi đó chân tướng mới rõ ràng.
Nhưng duyên phận chính là duyên phận, mặc kệ Cam Lôi lén lút lấy lòng ưng non như thế nào, hứa hẹn tìm cho nó một nàng dâu tốt, ưng non cũng vẫn đối với Cam Lôi thật xa cách, chưa bao giờ chịu nhảy lên bờ vai của Cam Lôi hoặc đỉnh đầu của y. Có lẽ, nó chỉ nhận Quách Tống, mẹ của nó chết rồi, nó thực sự coi Quách Tống làm cữu cữu nó, hoặc đúng hơn là phụ thân nó.
Mỗi ngày nó chỉ chịu dừng trên đầu Quách Tống, chải đầu cho hắn thay lược, bả vai đạo bào của Quách Tống cũng phải may thêm hai miếng da lợn rừng. Nếu không như vậy, đạo bào của hắn hẳn sớm đã bị móng sắc của ưng non xé rách tươm rồi.
Lại qua thêm một tháng, tới tháng tư, lông ưng non cũng đủ dài, cuối cùng cũng đã tới thời khắc nó giương cánh bay cao.
Sớm tinh mơ hôm nay, Quách Tống đứng bên bờ vực, ưng non thì đậu trên đỉnh đầu hắn, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
- Mãnh Tử, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta sắp nhảy đây.
Quách Tống hít sâu một hơi, hướng vách núi tung người nhảy xuống. Ưng non thoáng một phát cũng không còn nắm chặt tóc của Quách Tống, nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa trời, liều mạng vỗ cánh, nhưng thân thể lại như khối đá nặng thi nhau rơi xuống phía dưới.
Quách Tống dừng lại trên vách đá ba mươi trượng, đã thấy ưng non giống như một viên đạn pháo rơi xuống vách núi, chớp mắt một cái đã biến mất trong màn sương mù dày đặc.
- Mãnh Tử!
Quách Tống cảm thấy giống như bị một đao đâm mạnh vào tim, lòng hắn đau đến mức chỉ kịp hô to một tiếng, liền buông tay đánh tới hướng dưới vách núi.
Đến khi rơi được sáu mươi trượng, bỗng nhiên một cái bóng đen chợt vượt qua trước mắt hắn, “Vù”.
Quách Tống quơ một phát bắt được dây mây xanh, ngửa đầu nhìn lại lên bầu trời, chỉ thấy ưng non đang giương cánh bay lượn trên trời. Quách Tống nhất thời hưng phấn vạn phần, hung hăng nện một quyền trên vách đá, lúc này trong lòng của hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.
- Sư phụ làm sao biết rõ nơi này?
- Ngụy Tồn Hoa trước khi đi La Phù Sơn đã đem "Tam Kinh Chú" quyển hạ giao cho Tôn tiên nhân, Tôn tiên nhân vốn muốn giao cho Tử Tiêu Thiên Cung, lại phát hiện bọn họ hứng thú với công danh, lợi lộc, lại đang vào lúc thoát xác thành tiên, nên trước tiên mang "Tam Kinh Chú" quyển hạ truyền cho ta, ta cũng vì vậy mà đến Không Động Sơn xuất gia.
Tôn tiên nhân chính là Tôn Tư Mạc, Quách Tống biết rằng, sư phụ xuất gia chính là nhờ nhận được sự chỉ điểm của Tôn Tư Mạc.
- Bên trong "Tam Kinh Chú" quyển hạ ghi lại vị trí cụ thể tới Linh Tịch Động?
Mộc chân nhân gật đầu:
- Chẳng những có vị trí chính xác đến Linh Tịch Động, còn có cách tu luyện Tích Cốc thuật và thuật tu tiên. Ngoài ra, phương thuốc các con sử dụng cũng là của "Tam Kinh Chú".
- Bọn họ là ai? - Quách Tống nhìn hai bên hang đá hỏi.
- Trước nay bọn họ đều là người Ngụy Tấn, phần lớn là đạo sĩ vô danh chấp nhất với tu tiên. Trong thời kì Đại Nghiệp, duy nhất một người đến từ Tùy, ông ta ở trong động một mình tu hành ít nhất ba mươi năm, ta không biết bọn họ làm sao tìm tới nơi này được, cũng không biết làm thế nào vào đến đây?
- Chỉ có thể nói bọn họ chân chính là người tu tiên, có trí tuệ cùng nghị lực phi thường. Ta vô cùng sùng kính bọn họ, có thể thành công giống như bọn họ là vinh hạnh cả đời của ta.
- Nhưng... Đệ tử phá vách tường mà vào.
- Đây là ý trời, không ai trách con, con về đi! Ta sẽ lấp vách tường lại như cũ.
- Vậy sư phụ thì sao?
Mộc Chân Tử chỉ chỉ phía dưới:
- Phía dưới cái đáy hồ sâu này là sông ngầm liên tiếp nhau, rất nhiều nhánh nhỏ, trong đó có một đoạn eo sông thông tới đáy nước. Ta sẽ từ nơi ấy đi ra.
Quách Tống thình lình nhận ra vì sao sư phụ bắt mình luyện tập nhảy núi, nếu không nhờ như vậy, hắn tuyệt nhiên không thể từ đáy Linh Tịch Động đi lên, càng không cách nào quay về.
Dừng một chút, Mộc chân nhân lại nói:
- Trong động tuy rằng phần lớn là di vật, nhưng chúng ta nhất định không thể lấy đi bất kì món gì, vừa là bất kính với tiền bối, hơn nữa không biết mang đến hậu họa gì về sau.
Quách Tống yên lặng gật đầu, nếu để đám người Tử Tiêu Thiên Cung ham công danh lợi lộc kia phát hiện ra nơi này, vậy thì đúng là sự sỉ nhục lớn lao đối với người tu đạo.
Hắn nhẹ nhàng buông thanh kiếm, ôm quyền thi lễ:
- Đồ nhi đi đây, xin sư phụ bảo trọng.
Hắn cũng không bám vào sợi dây thừng, mà bám vào vách đá, nhanh chóng từ tổ ưng ra ngoài.
***
Quách Tống kiếp trước và kiếp này đều không tin vào đạo, nhưng niên đại kiếp trước hắn sinh sống kia, cũng có không ít người buông bỏ nơi phồn hoa và gia đình, cam tâm tình nguyện ở trong Chung Nam Sơn lặng lẽ tu hành.
Thế gian đến tột cùng có tiên đạo hay không, Quách Tống không biết, nhưng bất kể như thế nào hắn rất kính trọng và ngưỡng mộ những người tu đạo đầy nghị lực tồn tại ở Linh Tịch Động này.
Tuy nhiên chỉ có điều làm cho trong lòng Quách Tống rất nghi hoặc, Tử Tiêu Thiên Cung đã tìm kiếm Linh Tịch Động hai mươi năm, ưng động rõ ràng như vậy trên vách núi chẳng lẽ bọn họ lại bỏ qua?
Nếu bọn họ đi tìm, vậy tại sao bọn họ không thấy chuôi kiếm đó? Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể thấy thanh kiếm kia cắm ở trên vách đá, Quách Tống không tin Tử Tiêu Thiên Cung bọn họ sẽ phạm phải một sự sơ sẩy đơn giản như vậy.
Hẳn là không thể nào sơ sẩy, bọn họ chỉ cần tìm hang ưng, nhất định sẽ phát hiện kiếm, vậy tại sao bọn họ không phát hiện ra, lại bị hắn phát hiện.
Quách Tống suy nghĩ đủ loại khả năng, cũng đều tự mình phủ định, tỷ như sư phụ cố tình dùng hòn đá linh tinh giấu thanh kiếm đi, vậy còn không bằng trực tiếp rút thanh kiếm ra.
Suy nghĩ một lúc lâu, đáp án dường như chỉ có một, đó chính là ưng động về sau mới xuất hiện tại đấy, cái khe trên vách đá cũng dường như không phải đã có vài năm, chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao Tử Tiêu Thiên Cung không thể phát hiện thanh kiếm trong vách đá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu thật như vậy, Linh Tịch Động chẳng phải là rất nguy hiểm, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào sao?
Quách Tống bỗng nhiên mỉm cười, thay vì tự mình nghĩ ngợi lo lắng vớ vẩn, chi bằng hỏi Tứ sư huynh một chút hẳn là sẽ biết, y cũng từng luyện qua nhảy núi.
Quách Tống khiêng tổ ưng về trở lại sân, chỉ thấy ưng non đập cái cánh núc ních bay vù từ cửa sổ tới, sau đó nghe thấy tam sư huynh tức giận hổn hển mắng:
- Dám cắn ông nội đây, xem ông đây xử lý ngươi thế nào.
Tiểu Ưng vô cùng có linh tính.
Thoáng cái nhảy lên làm tổ trên bả vai Quách Tống, tức khắc liền an tĩnh trở lại.
Cam Lôi chạy vọt đến, lại thấy Quách Tống, y không khỏi ngượng ngùng cười nói:
- Sư đệ đã trở lại rồi, ban nãy ta đang giúp đệ nuôi con chim này đây! Ranh con này rất ngang ngược, cư nhiên lại mổ tay ta, may mắn ca ca ta da dày đó.
- Tứ sư huynh đâu?
- Ta ở chỗ này đây!
Một người mặt âm trầm từ rừng trúc vừa đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn Cam Lôi:
- Mới ban nãy người nào đó gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu chạy tới, nói đồng cây cải củ bị lợn rừng ủi rồi, làm hại ta chạy muốn chết, kết quả có xảy ra chuyện quái gì đâu.
- Có thể là ta lầm, lão Tứ, đệ cũng biết ta thường xuyên mơ mơ hồ hồ mà, ngại quá đi ha ha! Ta đi nấu cơm.
Cam Lôi cười gượng hai tiếng, nhanh như chớp bỏ chạy vào phòng bếp.
- Tứ sư huynh, thôi được rồi, Bàn Tử kỳ thật cũng không có ác ý, y chỉ là yêu thích ưng non, tiếc rằng ưng non không có duyên nợ với y.
Cam Vũ bất đắc dĩ, đành nuốt cục tức xuống, Quách Tống bắt lấy cơ hội này, lơ đãng hỏi han:
- Sư huynh, hang ưng trên vách đá vẫn luôn ở đấy à?
Cam Vũ lắc đầu:
- Trước kia không có, chính là hai năm trước khi đệ tới, có một trận mưa to, sau đó hang ưng này liền xuất hiện. Lúc ấy, chúng ta cũng chẳng để ý tới, sau đấy mới phát hiện. Ta đoán chừng có liên quan với trận mưa to. Lúc đầu, khe đất rất nhỏ, sau lại dần lớn lên, sư phụ liền không cho chúng ta quấy rầy Mãnh Tử.
Quả nhiên bản thân đoán đúng, Quách Tống có chút lo lắng hỏi:
- Vậy ngọn núi có thể sụp xuống hay không?
- Đệ quả thực là lo bò trắng răng!
Cam Vũ lười giải thích cho hắn, tiến lên nhìn ưng non, lại phát hiện ưng non cư nhiên đang thiếp đi trong tổ.
Cam Vũ rất kinh ngạc:
- Lão ngũ, ta phát hiện nó thực sự tín nhiệm đệ, đây là tại sao?
- Có lẽ là mỗi ngày ta đều vào vách đá, nó có thể cảm giác được sự hiện hữu của ta, cũng có thể là tại thời điểm ta cứu nó lên, nó ở ngay trong ngực ta, rất an tĩnh.
- Lão ngũ, nó và đệ hữu duyên, đệ đặt tên cho nó đi.
- Nó tên là Bàn Tử! - Cam Lôi từ phòng bếp trườn cái cổ dài ra hô lớn.
Quách Tống mặc kệ y, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cứ tiếp tục gọi nó là Mãnh Tử đi! ưng non Mãnh Tử, tên dễ nghe.
- Vậy nhũ danh là Bàn Tử! - Cam Lôi không cam lòng rên lên một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cam Vũ cười hắc hắc:
- Lão Tam, mai đây ta chuẩn bị cho huynh con heo nhỏ được rồi, gọi nó là Bàn Tử mới chuẩn.
- Tiên sư! Cứ việc diễu cợt ông đây béo mập đi, tiểu tử ngươi sớm muộn cũng có lúc phải cầu xin ta.
***
Quách Tống mang tổ ưng đặt trên cây đại thụ trong sân. Từ nay về sau, ở Thanh Hư Quán lại nhiều thêm một tiểu sư đệ, cả ngày vuốt cánh chạy loạn khắp nơi. Ba sư huynh mệt mỏi chạy theo xung quanh nó, chỉ sợ không cẩn thận là nó rớt xuống vách đá.
Về sau, mọi người phát hiện đã nghĩ nhiều rồi, tên tiểu tử này biết nhận ra nguy hiểm, mỗi lần đến bên bờ vực sẽ chạy về, căn bản không có hứng thú nhảy xuống.
Một tháng sau, tất cả lông chim trên cái đuôi và cánh tiểu tử kia dài ra, cánh càng thêm có lực, cư nhiên có thể tự bay lên cây, trở về tổ.
Tiểu tử kia, nôn nóng nhất chính là gọi mấy vị sư huynh rời giường. Vào canh bốn mỗi ngày, nó liền phá cửa sổ xông vào, làm mấy sư huynh giật nảy cả mình, có một lần Cam Lôi không chịu tỉnh, nó đơn giản để lại trên mặt Cam Lôi một bãi phân.
Từ đó, Cam Lôi liền cùng nó đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, mỗi lần thấy nó liền xanh mặt quở mắng.
Tiểu ưng thời điểm này sẽ nhảy đến trên đầu Quách Tống, đắc ý nhìn Cam Lôi líu lo: "Chiêm chiếp! Chiêm chiếp!"
- Ta nói cho mà nghe, hắn là cữu cữu ngươi, vậy thì thế nào, ngươi còn dám đi ị trên mặt lão tử, xem ra ta không hầm ngươi lên không được.
Quách Tống lập tức kéo dài mặt:
- Sư huynh, huynh nói xem sau khi hầm ưng non, vậy tiểu đệ liền đành ngượng ngùng mang bình rượu huynh giấu dưới chân giường hiếu kính sư phụ rồi.
Cam Lôi lập tức biến sắc, khẩn trương nhìn thoáng qua phòng sư phụ, hạ giọng hỏi:
- Chớ nói nhảm, ta lấy đâu ra rượu? Vừa rồi ta nói hầm cải củ, ưng non, tối nay chúng ta ăn củ cải hầm được không?
Tiểu ưng nghiêng đầu nhìn y, dùng móng vuốt gãi gãi tóc của Quách Tống, xoay người vỗ cánh phành phạch bay về tổ của chính mình, ở mép tổ hướng lên bầu trời "chiêm chiếp" thở dài hai tiếng, liền nằm xuống ngủ.
Tiểu ưng từ sau khi lông cánh dài ra, về sau có thể tự mình bay vào trù phòng, không cần Quách Tống cho nó ăn nữa, nó sẽ tự bắt cá khô trong phòng bếp làm món ngon. Việc Quách Tống cần làm mỗi ngày chính là đi một chuyến ra sông bắt cá, sau đó mang cá giắt ở phòng bếp.
Nhưng sau đó vài ngày, Quách Tống liền phát giác ra sức ăn của ưng non hình như càng ngày càng phi thường. Cái dạ dày nhỏ kia không ngờ ăn không ngừng một lúc tám cân cá.
Mãi đến một ngày Quách Tống ở phòng bếp bắt tại trận một người mập mạp đang ăn vụng cá khô, khi đó chân tướng mới rõ ràng.
Nhưng duyên phận chính là duyên phận, mặc kệ Cam Lôi lén lút lấy lòng ưng non như thế nào, hứa hẹn tìm cho nó một nàng dâu tốt, ưng non cũng vẫn đối với Cam Lôi thật xa cách, chưa bao giờ chịu nhảy lên bờ vai của Cam Lôi hoặc đỉnh đầu của y. Có lẽ, nó chỉ nhận Quách Tống, mẹ của nó chết rồi, nó thực sự coi Quách Tống làm cữu cữu nó, hoặc đúng hơn là phụ thân nó.
Mỗi ngày nó chỉ chịu dừng trên đầu Quách Tống, chải đầu cho hắn thay lược, bả vai đạo bào của Quách Tống cũng phải may thêm hai miếng da lợn rừng. Nếu không như vậy, đạo bào của hắn hẳn sớm đã bị móng sắc của ưng non xé rách tươm rồi.
Lại qua thêm một tháng, tới tháng tư, lông ưng non cũng đủ dài, cuối cùng cũng đã tới thời khắc nó giương cánh bay cao.
Sớm tinh mơ hôm nay, Quách Tống đứng bên bờ vực, ưng non thì đậu trên đỉnh đầu hắn, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.
- Mãnh Tử, ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta sắp nhảy đây.
Quách Tống hít sâu một hơi, hướng vách núi tung người nhảy xuống. Ưng non thoáng một phát cũng không còn nắm chặt tóc của Quách Tống, nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa trời, liều mạng vỗ cánh, nhưng thân thể lại như khối đá nặng thi nhau rơi xuống phía dưới.
Quách Tống dừng lại trên vách đá ba mươi trượng, đã thấy ưng non giống như một viên đạn pháo rơi xuống vách núi, chớp mắt một cái đã biến mất trong màn sương mù dày đặc.
- Mãnh Tử!
Quách Tống cảm thấy giống như bị một đao đâm mạnh vào tim, lòng hắn đau đến mức chỉ kịp hô to một tiếng, liền buông tay đánh tới hướng dưới vách núi.
Đến khi rơi được sáu mươi trượng, bỗng nhiên một cái bóng đen chợt vượt qua trước mắt hắn, “Vù”.
Quách Tống quơ một phát bắt được dây mây xanh, ngửa đầu nhìn lại lên bầu trời, chỉ thấy ưng non đang giương cánh bay lượn trên trời. Quách Tống nhất thời hưng phấn vạn phần, hung hăng nện một quyền trên vách đá, lúc này trong lòng của hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro