Thuật Tu Tiên
2024-12-04 00:03:06
Quách Tống giống như vùng vẫy giành lấy sự sống, leo đúng ba ngày, cuối cùng cũng lên đến trước đạo quán nằm trên núi Hương Sơn Tây Lộc, đây là một đạo quán nhỏ vô cùng tồi tàn, tổng cộng chỉ có năm gian phòng xây bằng bùn xấu, đằng sau đạo quán nhỏ là vách núi đá vạn trượng.
Phía trên một cánh cửa chùa sắp sập treo một tấm gỗ xiêu vẹo, bão táp mưa sa sớm đã khiến tấm gỗ phai sơn nhạt màu, phía trên bề mặt có thể lờ mờ nhận ra ba chữ: Thanh Hư Cung.
Quách Tống lặng đi hồi lâu, cho dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý từ quần áo lão đạo sĩ còn cũ nát hơn ăn mày, nhưng đạo quán cũ nát trước mắt vẫn làm hắn kinh hãi.
- Mau vào đi!
Lão đạo sĩ bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói:
- Con nghĩ rằng đây sẽ là nơi như thế nào, Đại Minh Cung chắc?
Quách Tống đành phải theo lão đạo sĩ đi vào đạo quán, bên trong chỉ là một mảnh sân nhỏ 50 đến 60 mét vuông, vài tên đạo sĩ đang gánh nước chẻ củi.
Thấy lão đạo sĩ đi vào, các đạo sĩ đều vây quanh cười nói:
- Sư phụ đã về!
Tổng cộng có bốn tên đạo sĩ, có người trung niên, có người trẻ tuổi, nhưng đạo đồng thì dường như không có.
Quách Tống đã biết lão đạo sĩ tên là Mộc Chân Nhân, tuy rằng bản thân đã bái lão làm thầy, nhưng vẫn chưa thể chính thức bái sư, trước mắt hắn chỉ là một tiểu đạo đồng, bắt buộc phải tròn mười tám tuổi sau khi thụ giới thành sư, mới có thể chính thức bái Mộc Chân Nhân làm sư phụ.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể gọi Mộc Chân Nhân là sư phụ, dẫu sao thì hắn cũng là đệ tử của Thanh Hư Quán.
Một tên đạo sĩ tuổi còn trẻ nhảy đến trước mặt Quách Tống, quan sát hắn một lượt, cười hì hì nói:
- Sư phụ, đây chính là tiểu sư đệ mà người tìm về sao? Thật là gầy yếu!
- Quách Tống, ta giới thiệu qua với con, đây là bốn vị sư huynh của con, lớn tuổi nhất là Cam Phong, béo nhất là Cam Lôi, vóc người cao nhất là Cam Vân, giống như con khỉ là Cam Vũ, con vẫn tên là Quách Tống, đợi con mười tám tuổi, sẽ đổi thành đạo danh là Cam Nguyệt.
Mộc Chân Nhân lại nói:
- Hôm nay hơi muộn rồi, Cam Phong, con đưa Quách Tống đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, ngày mai sắp xếp công việc sau.
- Vâng! Sư phụ.
Cam Phong hành một lễ, nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, đệ đi theo ta!
Quách Tống hành lễ với Mộc Chân Nhân và mấy vị sư huynh, đi theo Cam Phong đi sâu vào một gian phòng xây bằng bùn.
Cam Phong với một khuôn mặt khổ qua, làn da thô ráp, lông mày đen rậm hướng xuống phía dưới, mặt mày nhăn nhó, ước chừng y nhiều nhất khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng trời sinh già trước tuổi, làm cho người khác cảm giác như sắp năm mươi.
Cam Phong dáng người bậc trung, hành động có chút chậm chạp, y đưa Quách Tống vào phòng bếp, phòng bếp bị hun khói tối đen như mực, một cái nồi sắt mẻ đặt trên một cái lò đất, trên kệ bếp lò đặt mười mấy cái bát sứ to sứt góc mẻ cạnh.
Cam Phong mở vung nồi ra, múc từ trong nồi ra một bát gì đó đen sì sì, đưa cho Quách Tống:
- Ăn đi! Đều là đồ trên núi, chỗ chúng ta đây rất ít lương thực.
Quách Tống lần này thực sự rất đói rồi, hắn đón lấy bát, ăn như sói nhai hổ nuốt, thực ra cũng không tồi, là dùng củ mài, rễ cây dương xỉ và nấm khô nấu thành cháo, chỉ là rất nhạt, dường như không có muối.
Cam Phong lại múc một bát mang sang cho sư phụ.
Ăn xong bữa tối, đại sư huynh lại đưa Quách Tống vào chỗ ở, các huynh đệ đều ngủ cùng nhau, tứ sư huynh đã trải cho hắn một tấm giường nhỏ tứ sư huynh tự làm bằng ván gỗ, bên trên rải lên một lớp cỏ khô khá dày, chăn là một tấm da hươu.
- Tiểu sư đệ, đệ là người ở đâu?
Cam Vũ cười hì hì hỏi.
Quách Tống rất thích con người nhiệt tình của tứ sư huynh, hắn gãi gãi đầu nói:
- Đệ là người Linh Châu.
- Linh Châu là nơi đất tốt! Ở đó có nhiều dưa và trái cây, huynh thích nhất là ăn dưa và trái cây.
- Tứ sư huynh, huynh là người ở đâu?
Quách Tống lại hỏi.
- Ta à! Ta là người Ba Thục, quê ở Ích Châu, lúc sư phụ đi du đạo núi Thanh Thành đã đem ta về, tháng trước mới thụ giới bái sư.
- Huynh chính là người Tứ Xuyên!
Quách Tống bỗng nhiên thốt lên một câu tiếng Tứ Xuyên.
Cam Vũ cười ha ha:
- Ta đã không biết nói tiếng Ba Thục từ lâu rồi.
Y vỗ vỗ vai Quách Tống:
- Ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì để ngày mai nói sau!
Cam Vũ đi rồi, Quách Tống nằm trong lớp cỏ khô ấm áp.
Tuy rằng hắn vô cùng mệt mỏi, nhưng toàn thân đau dữ dội, làm sao cũng ngủ không say được.
Lúc này, hắn nghe thấy ngoài phòng có tiếng to nhỏ.
- Lão nhị, đệ nói xem tại sao sư phụ lại tìm về một đứa bé gầy ốm như vậy? Như vậy không phải là thêm gánh nặng cho chúng ta sao?
- Sư phụ có cách nghĩ của sư phụ, có gầy một chút đi nữa cũng không có gì phải sợ, có sư phụ ở đây, nhiều nhất không đến nửa năm, có thể nuôi hắn lớn cường tráng như con báo.
- Sư phụ nói sẽ tìm một đồ nhi có ngộ tính lên núi, đệ nghĩ hắn có ngộ tính?
- Bây giờ nhìn không ra, nhưng với mắt nhìn của sư phụ, đoán chừng đứa bé này sẽ có thiên phú đặc biệt.
Trong lúc hai sư huynh đang thảo luận, Quách Tống không chịu nổi sự tập kích của cơn buồn ngủ nữa, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, Quách Tống bỗng mở mắt, đây là bản năng hình thành trong ba năm nay, hắn mà ham ngủ đến nhà ăn trễ thì phải nhịn đói cả ngày.
Quách Tống thầm kêu một tiếng không xong rồi, lập tức ngồi dậy, ánh bình minh xám trắng rọi xuyên vào phòng, đã không còn hơn trăm người cùng nhau nằm ngủ ở đại đường, hắn mới sực nhớ ra, bản thân đã không còn ở tiếp dẫn đường rồi.
Quách Tống thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào tấm da hươu, hắn dường như nghĩ đến cái gì đó, liền quay đầu lại nhìn mấy vị sư huynh khác, lại một lần nữa ngẩn người ra.
Chỉ thấy bốn vị sư huynh đều ngồi xếp bằng ở trên ván giường, hai tay khép lại để ở vị trí đan điền, lưng ngồi thẳng, hô hấp bằng một tiết tấu rất kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, khi thì ngân nga uyển chuyển, khi thì dồn dập như sắp nổ, ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
Đây là đang làm gì vậy?
Quách Tống vô cùng tò mò, lẽ nào đây là luyện nội công trong truyền thuyết sao?
Hắn nhìn một lúc, không nhịn nổi nữa, đành phải nhẹ nhàng xuống giường, mở một cánh cửa chui ra ngoài.
Hắn đi ra khỏi phòng, một luồng khí lạnh lướt qua mặt, lạnh tới mức làm lỗ chân lông toàn thân đều co lại, mắt mở to, toàn bộ ngọn núi đều bị bao phủ bởi lớp sương trắng xóa.
Quách Tống không dám đi xa, đi tiểu ở phòng bên cạnh, nhưng lúc này, hắn không còn tâm trạng nào trở lại phòng ngủ nữa, sương mù dày đặc như tiên cảnh đã hấp dẫn hắn.
Hắn bám theo vách tường đi vào trong sân, chỉ trong chốc lát, tóc và quần áo hắn đều trở nên ướt sũng, những giọt nước đọng trên mặt theo cổ chảy xuống, sương mù vô cùng ẩm thấp.
Quách Tống rất nhanh chóng phát hiện mình đã bị lạc mất phương hướng, trong lớp sương mù dày đặc, phòng ốc đều biến mất, hắn đành phải cẩn thận từng tí lần mò tiến về phía trước.
- Con mà tiến thêm về phía trước, là rơi xuống vực đấy.
Phía sau bỗng vọng lại tiếng của Mộc Chân Nhân.
Quách Tống cả người kích động, dường như bị trúng thuật định thân, một cử động nhỏ cũng không dám động.
- Sư phụ, con không nhìn thấy gì cả!
- Con quay người lại đi thẳng!
Hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi men theo đường thẳng mà đi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của sư phụ.
- Đi theo ta!
Quách Tống theo sát hình bóng của Mộc Chân Nhân, rất nhanh đã đi vào trong một gian phòng.
Trong phòng vô cùng đơn sơ, nhưng vô cùng gọn gàng, góc tường có tòa gạch xây thành lò sưởi trong tường, bên trong đang đốt lửa, ánh lửa chiếu rọi cả gian phòng thành màu đỏ.
- Ngồi xuống sưởi ấm, chúng ta ở đây không thiếu nhất chính là củi gỗ.
Mộc chân nhân cười nhẹ, chỉ vào một cái cọc gỗ, Quách Tống ngồi xuống cọc gỗ, hơi thở ấm áp phả vào mặt, rất nhanh, cả người đều trở nên ấm áp.
- Mấy vị sư huynh đều thức dậy cả rồi chứ?
Mộc Chân Nhân ngồi một bên hỏi.
- Bọn họ đều đang ngồi, sư phụ, bọn họ…. đều đang luyện nội công sao?
Quách Tống cẩn thận thăm dò hỏi thử.
Mộc Chân Nhân mỉm cười:
- Bọn họ ngồi thiền quả thực có hiệu quả làm thân thể khỏe mạnh cường tráng, nhưng không phải là đang luyện công, mà là đang làm bài tập, mỗi ngày bắt đầu từ canh năm, tất cả đạo sĩ ở núi Không Động đều phải dậy làm bài tập buổi sáng là ngồi thiền, việc này giống như hòa thượng tụng kinh vậy, mỗi đạo sĩ đều đang cố gắng tu hành thuật phi thăng.
- Cụ thể… tu hành như thế nào?
- Mỗi nhà đều na ná như nhau, chính là đọc thầm kinh văn, vứt bỏ tạp niệm, tập trung hết tinh thần vào ý niệm phi thăng, một ngày nào đó con sẽ tự phát hiện ra bản thân sẽ tự thoát ly khỏi phàm thai thể xác, bay lên tiên cảnh tam thanh, khi đó việc tu hành của con đã thành.
Quách Tống không nói gì, thuật tu tiên thật là đơn giản.
- Ngồi thiền tụng kinh cũng có thể làm thân thể khỏe mạnh cường tráng?
- Chỉ ngồi thiền tụng kinh không được, bên trong vẫn phải có chút đạo, không thì làm sao các đạo sĩ trên núi Không Động lên núi xuống núi đều bước đi như bay?
Quách Tống nghĩ cũng đúng, sư phụ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào, tinh lực dồi dào, lên núi như giẫm trên đất bằng, sư phụ có biết võ công hay không thì hắn không biết, nhưng thân thể cường tráng thì là sự thật.
Đối với Quách Tống mà nói, khi mười tám tuổi luyện thành một thân thể cường tráng, đó cũng là một trong những mục đích mà hắn lên núi.
Hắn chợt nhớ tới cuộc nói chuyện của hai vị sư huynh, lưỡng lự một chút, liền cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, tại sao lại lựa chọn con?
Mộc Chân Nhân khẽ cười nói:
- Chính con cũng nghĩ không thông đúng không! Vừa gầy vừa yếu, đứa trẻ mà người khác đều không nhìn trúng, vì sao ta lại xem như là bảo bối?
Quách Tống gật gật đầu, hắn quả thật nghĩ không ra.
Mộc Chân Nhân thản nhiên nói:
- Thấy tình cảnh của con ta là biết gia cảnh con bần hàn, nhưng con lại có thể viết ra thư pháp ít nhất hai mươi năm công lực, với kiến thức phổ thông của ta, việc này là việc không thể tồn tại được, ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó, chỉ có thể suy đoán con có thiên phú hơn so với người thường.
Quách Tống im lặng, ánh mắt lão đạo sĩ này đúng thật là độc đáo.
- Sư phụ, con nên tu hành như thế nào?
Quách Tống chuyển hướng đề tài hỏi.
- Việc tu hành của con rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, con phụ trách mỗi ngày chẻ củi, sau đó ta sẽ truyền cho con thuật tu tiên ngồi thiền, một tháng sau phụ trách kiếm thức ăn và chẻ củi, tiếp đó qua vài năm sau con phải đi gánh nước đổi đồ, trong núi không có năm tháng, con cứ như thế mà sống bình bình an an đi.
Mộc Chân Nhân cũng không truy hỏi Quách Tống nguyên nhân biết thư pháp, trong lòng ông ấy sáng rõ như gương, ẩn trong người đồ đệ này của mình chắc chắn cất giấu bí mật mà không muốn người khác biết đến.
Phía trên một cánh cửa chùa sắp sập treo một tấm gỗ xiêu vẹo, bão táp mưa sa sớm đã khiến tấm gỗ phai sơn nhạt màu, phía trên bề mặt có thể lờ mờ nhận ra ba chữ: Thanh Hư Cung.
Quách Tống lặng đi hồi lâu, cho dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý từ quần áo lão đạo sĩ còn cũ nát hơn ăn mày, nhưng đạo quán cũ nát trước mắt vẫn làm hắn kinh hãi.
- Mau vào đi!
Lão đạo sĩ bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói:
- Con nghĩ rằng đây sẽ là nơi như thế nào, Đại Minh Cung chắc?
Quách Tống đành phải theo lão đạo sĩ đi vào đạo quán, bên trong chỉ là một mảnh sân nhỏ 50 đến 60 mét vuông, vài tên đạo sĩ đang gánh nước chẻ củi.
Thấy lão đạo sĩ đi vào, các đạo sĩ đều vây quanh cười nói:
- Sư phụ đã về!
Tổng cộng có bốn tên đạo sĩ, có người trung niên, có người trẻ tuổi, nhưng đạo đồng thì dường như không có.
Quách Tống đã biết lão đạo sĩ tên là Mộc Chân Nhân, tuy rằng bản thân đã bái lão làm thầy, nhưng vẫn chưa thể chính thức bái sư, trước mắt hắn chỉ là một tiểu đạo đồng, bắt buộc phải tròn mười tám tuổi sau khi thụ giới thành sư, mới có thể chính thức bái Mộc Chân Nhân làm sư phụ.
Đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể gọi Mộc Chân Nhân là sư phụ, dẫu sao thì hắn cũng là đệ tử của Thanh Hư Quán.
Một tên đạo sĩ tuổi còn trẻ nhảy đến trước mặt Quách Tống, quan sát hắn một lượt, cười hì hì nói:
- Sư phụ, đây chính là tiểu sư đệ mà người tìm về sao? Thật là gầy yếu!
- Quách Tống, ta giới thiệu qua với con, đây là bốn vị sư huynh của con, lớn tuổi nhất là Cam Phong, béo nhất là Cam Lôi, vóc người cao nhất là Cam Vân, giống như con khỉ là Cam Vũ, con vẫn tên là Quách Tống, đợi con mười tám tuổi, sẽ đổi thành đạo danh là Cam Nguyệt.
Mộc Chân Nhân lại nói:
- Hôm nay hơi muộn rồi, Cam Phong, con đưa Quách Tống đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, ngày mai sắp xếp công việc sau.
- Vâng! Sư phụ.
Cam Phong hành một lễ, nói với Quách Tống:
- Tiểu sư đệ, đệ đi theo ta!
Quách Tống hành lễ với Mộc Chân Nhân và mấy vị sư huynh, đi theo Cam Phong đi sâu vào một gian phòng xây bằng bùn.
Cam Phong với một khuôn mặt khổ qua, làn da thô ráp, lông mày đen rậm hướng xuống phía dưới, mặt mày nhăn nhó, ước chừng y nhiều nhất khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhưng trời sinh già trước tuổi, làm cho người khác cảm giác như sắp năm mươi.
Cam Phong dáng người bậc trung, hành động có chút chậm chạp, y đưa Quách Tống vào phòng bếp, phòng bếp bị hun khói tối đen như mực, một cái nồi sắt mẻ đặt trên một cái lò đất, trên kệ bếp lò đặt mười mấy cái bát sứ to sứt góc mẻ cạnh.
Cam Phong mở vung nồi ra, múc từ trong nồi ra một bát gì đó đen sì sì, đưa cho Quách Tống:
- Ăn đi! Đều là đồ trên núi, chỗ chúng ta đây rất ít lương thực.
Quách Tống lần này thực sự rất đói rồi, hắn đón lấy bát, ăn như sói nhai hổ nuốt, thực ra cũng không tồi, là dùng củ mài, rễ cây dương xỉ và nấm khô nấu thành cháo, chỉ là rất nhạt, dường như không có muối.
Cam Phong lại múc một bát mang sang cho sư phụ.
Ăn xong bữa tối, đại sư huynh lại đưa Quách Tống vào chỗ ở, các huynh đệ đều ngủ cùng nhau, tứ sư huynh đã trải cho hắn một tấm giường nhỏ tứ sư huynh tự làm bằng ván gỗ, bên trên rải lên một lớp cỏ khô khá dày, chăn là một tấm da hươu.
- Tiểu sư đệ, đệ là người ở đâu?
Cam Vũ cười hì hì hỏi.
Quách Tống rất thích con người nhiệt tình của tứ sư huynh, hắn gãi gãi đầu nói:
- Đệ là người Linh Châu.
- Linh Châu là nơi đất tốt! Ở đó có nhiều dưa và trái cây, huynh thích nhất là ăn dưa và trái cây.
- Tứ sư huynh, huynh là người ở đâu?
Quách Tống lại hỏi.
- Ta à! Ta là người Ba Thục, quê ở Ích Châu, lúc sư phụ đi du đạo núi Thanh Thành đã đem ta về, tháng trước mới thụ giới bái sư.
- Huynh chính là người Tứ Xuyên!
Quách Tống bỗng nhiên thốt lên một câu tiếng Tứ Xuyên.
Cam Vũ cười ha ha:
- Ta đã không biết nói tiếng Ba Thục từ lâu rồi.
Y vỗ vỗ vai Quách Tống:
- Ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì để ngày mai nói sau!
Cam Vũ đi rồi, Quách Tống nằm trong lớp cỏ khô ấm áp.
Tuy rằng hắn vô cùng mệt mỏi, nhưng toàn thân đau dữ dội, làm sao cũng ngủ không say được.
Lúc này, hắn nghe thấy ngoài phòng có tiếng to nhỏ.
- Lão nhị, đệ nói xem tại sao sư phụ lại tìm về một đứa bé gầy ốm như vậy? Như vậy không phải là thêm gánh nặng cho chúng ta sao?
- Sư phụ có cách nghĩ của sư phụ, có gầy một chút đi nữa cũng không có gì phải sợ, có sư phụ ở đây, nhiều nhất không đến nửa năm, có thể nuôi hắn lớn cường tráng như con báo.
- Sư phụ nói sẽ tìm một đồ nhi có ngộ tính lên núi, đệ nghĩ hắn có ngộ tính?
- Bây giờ nhìn không ra, nhưng với mắt nhìn của sư phụ, đoán chừng đứa bé này sẽ có thiên phú đặc biệt.
Trong lúc hai sư huynh đang thảo luận, Quách Tống không chịu nổi sự tập kích của cơn buồn ngủ nữa, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
***
Hôm sau trời còn chưa sáng, Quách Tống bỗng mở mắt, đây là bản năng hình thành trong ba năm nay, hắn mà ham ngủ đến nhà ăn trễ thì phải nhịn đói cả ngày.
Quách Tống thầm kêu một tiếng không xong rồi, lập tức ngồi dậy, ánh bình minh xám trắng rọi xuyên vào phòng, đã không còn hơn trăm người cùng nhau nằm ngủ ở đại đường, hắn mới sực nhớ ra, bản thân đã không còn ở tiếp dẫn đường rồi.
Quách Tống thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào tấm da hươu, hắn dường như nghĩ đến cái gì đó, liền quay đầu lại nhìn mấy vị sư huynh khác, lại một lần nữa ngẩn người ra.
Chỉ thấy bốn vị sư huynh đều ngồi xếp bằng ở trên ván giường, hai tay khép lại để ở vị trí đan điền, lưng ngồi thẳng, hô hấp bằng một tiết tấu rất kỳ lạ, lúc nhanh lúc chậm, khi thì ngân nga uyển chuyển, khi thì dồn dập như sắp nổ, ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
Đây là đang làm gì vậy?
Quách Tống vô cùng tò mò, lẽ nào đây là luyện nội công trong truyền thuyết sao?
Hắn nhìn một lúc, không nhịn nổi nữa, đành phải nhẹ nhàng xuống giường, mở một cánh cửa chui ra ngoài.
Hắn đi ra khỏi phòng, một luồng khí lạnh lướt qua mặt, lạnh tới mức làm lỗ chân lông toàn thân đều co lại, mắt mở to, toàn bộ ngọn núi đều bị bao phủ bởi lớp sương trắng xóa.
Quách Tống không dám đi xa, đi tiểu ở phòng bên cạnh, nhưng lúc này, hắn không còn tâm trạng nào trở lại phòng ngủ nữa, sương mù dày đặc như tiên cảnh đã hấp dẫn hắn.
Hắn bám theo vách tường đi vào trong sân, chỉ trong chốc lát, tóc và quần áo hắn đều trở nên ướt sũng, những giọt nước đọng trên mặt theo cổ chảy xuống, sương mù vô cùng ẩm thấp.
Quách Tống rất nhanh chóng phát hiện mình đã bị lạc mất phương hướng, trong lớp sương mù dày đặc, phòng ốc đều biến mất, hắn đành phải cẩn thận từng tí lần mò tiến về phía trước.
- Con mà tiến thêm về phía trước, là rơi xuống vực đấy.
Phía sau bỗng vọng lại tiếng của Mộc Chân Nhân.
Quách Tống cả người kích động, dường như bị trúng thuật định thân, một cử động nhỏ cũng không dám động.
- Sư phụ, con không nhìn thấy gì cả!
- Con quay người lại đi thẳng!
Hắn chậm rãi xoay người, chậm rãi men theo đường thẳng mà đi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của sư phụ.
- Đi theo ta!
Quách Tống theo sát hình bóng của Mộc Chân Nhân, rất nhanh đã đi vào trong một gian phòng.
Trong phòng vô cùng đơn sơ, nhưng vô cùng gọn gàng, góc tường có tòa gạch xây thành lò sưởi trong tường, bên trong đang đốt lửa, ánh lửa chiếu rọi cả gian phòng thành màu đỏ.
- Ngồi xuống sưởi ấm, chúng ta ở đây không thiếu nhất chính là củi gỗ.
Mộc chân nhân cười nhẹ, chỉ vào một cái cọc gỗ, Quách Tống ngồi xuống cọc gỗ, hơi thở ấm áp phả vào mặt, rất nhanh, cả người đều trở nên ấm áp.
- Mấy vị sư huynh đều thức dậy cả rồi chứ?
Mộc Chân Nhân ngồi một bên hỏi.
- Bọn họ đều đang ngồi, sư phụ, bọn họ…. đều đang luyện nội công sao?
Quách Tống cẩn thận thăm dò hỏi thử.
Mộc Chân Nhân mỉm cười:
- Bọn họ ngồi thiền quả thực có hiệu quả làm thân thể khỏe mạnh cường tráng, nhưng không phải là đang luyện công, mà là đang làm bài tập, mỗi ngày bắt đầu từ canh năm, tất cả đạo sĩ ở núi Không Động đều phải dậy làm bài tập buổi sáng là ngồi thiền, việc này giống như hòa thượng tụng kinh vậy, mỗi đạo sĩ đều đang cố gắng tu hành thuật phi thăng.
- Cụ thể… tu hành như thế nào?
- Mỗi nhà đều na ná như nhau, chính là đọc thầm kinh văn, vứt bỏ tạp niệm, tập trung hết tinh thần vào ý niệm phi thăng, một ngày nào đó con sẽ tự phát hiện ra bản thân sẽ tự thoát ly khỏi phàm thai thể xác, bay lên tiên cảnh tam thanh, khi đó việc tu hành của con đã thành.
Quách Tống không nói gì, thuật tu tiên thật là đơn giản.
- Ngồi thiền tụng kinh cũng có thể làm thân thể khỏe mạnh cường tráng?
- Chỉ ngồi thiền tụng kinh không được, bên trong vẫn phải có chút đạo, không thì làm sao các đạo sĩ trên núi Không Động lên núi xuống núi đều bước đi như bay?
Quách Tống nghĩ cũng đúng, sư phụ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, tóc bạc nhưng mặt vẫn hồng hào, tinh lực dồi dào, lên núi như giẫm trên đất bằng, sư phụ có biết võ công hay không thì hắn không biết, nhưng thân thể cường tráng thì là sự thật.
Đối với Quách Tống mà nói, khi mười tám tuổi luyện thành một thân thể cường tráng, đó cũng là một trong những mục đích mà hắn lên núi.
Hắn chợt nhớ tới cuộc nói chuyện của hai vị sư huynh, lưỡng lự một chút, liền cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, tại sao lại lựa chọn con?
Mộc Chân Nhân khẽ cười nói:
- Chính con cũng nghĩ không thông đúng không! Vừa gầy vừa yếu, đứa trẻ mà người khác đều không nhìn trúng, vì sao ta lại xem như là bảo bối?
Quách Tống gật gật đầu, hắn quả thật nghĩ không ra.
Mộc Chân Nhân thản nhiên nói:
- Thấy tình cảnh của con ta là biết gia cảnh con bần hàn, nhưng con lại có thể viết ra thư pháp ít nhất hai mươi năm công lực, với kiến thức phổ thông của ta, việc này là việc không thể tồn tại được, ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ nguyên nhân trong đó, chỉ có thể suy đoán con có thiên phú hơn so với người thường.
Quách Tống im lặng, ánh mắt lão đạo sĩ này đúng thật là độc đáo.
- Sư phụ, con nên tu hành như thế nào?
Quách Tống chuyển hướng đề tài hỏi.
- Việc tu hành của con rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, con phụ trách mỗi ngày chẻ củi, sau đó ta sẽ truyền cho con thuật tu tiên ngồi thiền, một tháng sau phụ trách kiếm thức ăn và chẻ củi, tiếp đó qua vài năm sau con phải đi gánh nước đổi đồ, trong núi không có năm tháng, con cứ như thế mà sống bình bình an an đi.
Mộc Chân Nhân cũng không truy hỏi Quách Tống nguyên nhân biết thư pháp, trong lòng ông ấy sáng rõ như gương, ẩn trong người đồ đệ này của mình chắc chắn cất giấu bí mật mà không muốn người khác biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro