Trong Núi Có Bí...
2024-12-04 00:03:06
Chương 4: Trong núi có bí mật
Chớp mắt. Quách Tống đã ở Thanh Hư Quán được nửa tháng.
Cuộc sống của hắn trôi qua rất bình thản. Mỗi ngày canh năm hắn rời giường cùng các sư huynh ngồi thiền. Dùng cách hô hấp đặc biệt Mộc chân nhân đã dạy cho, tức là hoán đổi ngay lúc hơi thở đang dồn dập, kéo dài. Khẩu quyết do 70 nhịp dài và 70 nhịp ngắn tạo thành, thời gian dài ngắn vô cùng phức tạp.
Tuy nhiên Quách Tống phát hiện bản thân hắn rất có thiên phú. “Huyền Môn Nhật Tụng Tảo Đàn Công Khóa Kinh”, hắn chỉ đọc hai lần đã không còn mắc lỗi sai nữa.
Về phần khẩu quyết hô hấp, không ngờ hắn chỉ nghe một lần đã có thể nhớ kỹ, ba ngày sau có thể cùng các sư huynh ngồi thiền tụng kinh, hoàn toàn tự thực hiện việc hô hấp.
Ngày đầu tiên, khi hắn chẻ được 10 cây củi đã thở không ra hơi, chẻ xong 50 cây liền mệt đến nỗi ngã ra đất, không có ai giúp đỡ, mỗi ngày phải chẻ đủ 300 cây mới được đi ngủ.
Nhưng 10 ngày sau đó, chỉ dùng một hơi hắn có thể chẻ cả 30 cây củi, mỗi ngày có thể chẻ cả 500 cây củi.
Ngày thứ 15, Quách Tống phát hiện tay và chân cũng trở nên thô hơn, thịt trên người cũng nhiều hơn, xương sườn trước ngực không lộ rõ nữa.
Sáng hôm nay, tứ sư huynh Cam Vũ đứng cạnh nhìn Quách Tống chẻ củi.
Y nghe lão nhị nói tên tiểu tử này khá có thiên phú nên lòng y cũng rất tò mò.
Quách Tống liếc mắt nhìn sư huynh hỏi:
- Sư huynh, vài ngày rồi đệ không gặp sư phụ.
- Sư phụ sao! Đã đi Linh Tịch Động rồi.
Cam Vũ thuận miệng trả lời.
- Lão Tứ!
Đại sư huynh Cam Phong từ cửa sổ phòng bếp ló đầu ra nghiêm nghị trừng mắt nhìn y.
- Đã dạy đệ như thế nào, không được nói bừa.
Cam Vũ lè lưỡi, không dám lên tiếng nữa.
Quách Tống không hỏi nhiều, ngay cả người thích tranh cãi như tứ sư huynh cũng đã im miệng thì hắn cho rằng bí mật này tương đối quan trọng, không phải chuyện bản thân mình có thể biết được. Hắn tiếp tục chẻ củi, xem như chưa thấy gì.
- Tiểu sư đệ, đệ chẻ 4 cây củi này đi.
Cam Vũ xếp 4 cây củi thành một hàng trên mặt đất, cười nói:
- Đệ phải dùng tốc độ nhanh nhất để làm, lúc cây củi trong tay ta rơi tới đất thì đệ phải dừng lại.
Cam Vũ tiện tay nhặt lên một cây củi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Quách Tống gật đầu, Cam Vũ cầm cây củi trong tay đồng thời ném lên cao:
- Bắt đầu.
Quách Tống bước lên trên, một đao chẻ xuống, chém cây thứ nhất thành hai khúc sau đó cây thứ hai cũng thế. Ngay lúc cây củi trên trời rơi xuống đất cũng là lúc hắn chẻ đứt cây củi thứ ba.
- Rất tốt. Rất tốt.
Cam Vũ vỗ tay khen ngợi.
- Khó trách sư phụ lại tìm đệ lên núi, quả nhiên rất có tư chất.
Quách Tống hơi ngượng ngùng gãi đầu.
- Sư huynh, tốc độ ta rất nhanh sao?
- Nói thừa, năm đó ta mất cả ba tháng tốc độ mới giống đệ bây giờ, còn đệ chỉ cần có nửa tháng.
- Vậy có thể nhanh hơn một chút không?
Cam Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó nhìn xung quanh:
- Ta dạy đệ một chiêu bộ pháp và thủ pháp, đệ đừng nói cho sư phụ biết.
- Đa tạ sư huynh.
***
Lên núi được 30 ngày, Quách Tống chẻ củi như nước chảy mây trôi, chỉ cần một hơi có thể chẻ cả trăm cây, một canh giờ có thể chẻ được năm trăm cây củi. Hắn phát hiện mình tăng năm cân, hai má hóp lại cũng trở nên đầy đặn.
So với lúc gầy yếu khi vừa lên núi, hắn càng ngày càng cường tráng.
Nhưng Quách Tống khá trầm mặc, ngoại trừ làm việc và luyện công, thời gian còn lại hắn đều ngồi trên vách đá nhìn về phương xa, nhớ về người thân của hắn. Đó là nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của hắn, sao có thể quên được, nhất là con gái và người vợ đang ở một thế giới khác của hắn.
Trưa hôm nay, Quách Tống tìm được đại sư huynh Cam Phong.
Bốn vị sư huynh phân chia công việc rõ ràng, đại sư huynh và tứ sư huynh phụ trách chặt cây đốn củi trên núi, nhị sư huynh và tam sư huynh phụ trách tìm thức ăn.
Mặt khác đại sư huynh cũng phụ trách nấu ăn, còn nhiệm vụ gánh nước thì thay phiên nhau làm.
Đại sư huynh là người chất phác.
Dường như đầu óc không nhanh nhạy lắm, làm việc gì cũng phải suy nghĩ rất lâu. Nghe tứ sư huynh nói lúc đại sư huynh còn nhỏ mắc bệnh nặng, sau khi được sư phụ chữa trị thì nhận làm đồ đệ.
Về sư phụ Mộc chân nhân, lúc nào cũng giống như thần long, thấy đầu không thấy đuôi, phần lớn thời gian hắn đều không thấy sư phụ. Hắn có hỏi qua một vài sư huynh nhưng người nào cũng nói không biết sư phụ ở đâu. Ông ấy mỗi lần đi đều mất cả mười mấy ngày, mọi người đều đã quen với việc đó rồi.
- Đại sư huynh, phòng củi đã đầy, có cần chẻ nữa không?
Quách Tống chỉ phòng củi nói.
Cam Phong nắm chặt lấy ngón tay hồi lâu mới nói:
- Đệ bảo tứ đệ đem củi đi bán đi.
Lúc này hắn mới biết, hóa ra mỗi ngày củi do hắn chẻ đều được đem đi bán.
Nhìn tứ sư huynh bó củi thành bó rồi vác trên lưng, Quách Tống trở nên ngây dại. Đống củi này nặng ít nhất 150 cân, cao gấp đôi dáng người của huynh ấy nhưng không ngờ huynh ấy lại có thể dễ dàng vác trên lưng.
- Tiểu sư đệ có muốn cùng ta đi bán củi không?
Cam Vũ cười hì hì nói.
Quách Tống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng gật đầu nói:
- Đệ đi với huynh.
Hắn vác đao sau lưng, đi theo tứ sư huynh xuống núi.
Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Quách Tống xuống núi. So với lúc gian nan lên núi hồi tháng trước, bước chân của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng, miễn cưỡng có thể theo kịp tốc độ của tứ sư huynh.
- Tứ sư huynh, huynh có luyện võ sao?
Quách Tống nhìn Cam Vũ hỏi.
Cam Vũ lấy làm lạ liếc nhìn Quách Tống:
- Ngày nào chúng ta chẳng luyện võ, đệ không biết sao?
Quách Tống lắc đầu:
- Đệ chỉ cùng mọi người ngồi thiền, lúc khác đều không thấy ai luyện võ cả.
- Làm việc chính là một cách luyện công, giống như lúc đệ chẻ củi như đang luyện thân pháp và đao pháp. Một canh giờ đệ có thể chẻ hết năm trăm cây củi, đệ không cảm thấy thân thể cường tráng hơn hoặc là tay mình nhanh hơn sao?
Quách Tống mờ mịt, chẻ củi chính là chẻ củi, sao có thể nghĩ là thân pháp và đao pháp.
- Đệ đúng là không để tâm, ngày đó không phải ta có dạy đệ làm thế nào để chẻ củi sao? Hai chiêu thủ pháp và bộ pháp đó đệ cho rằng là gì?
Hắn vốn đã nghi ngờ chiêu thức sư huynh dạy mình là một loại võ nghệ, bây giờ mới dám tin là sự thật.
- Chẳng lẽ là đao pháp?
Cam Vũ ha hả cười:
- Ta chỉ đùa với đệ thôi, thật ra đệ vẫn chưa bắt đầu luyện võ, rất nhanh thuốc của sư phụ cũng sắp hái đủ rồi.
- Sư huynh, Linh Tịch Động là gì?
Quách Tống thuận miệng hỏi. Bí mật nghe được nửa tháng trước vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
Cam Vũ trầm ngâm một chút nói:
- Vì là sư đệ nên ta có thể nói cho đệ biết nhưng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không Thanh Hư Quán sẽ không còn được yên tĩnh.
- Sư huynh yên tâm, đệ sẽ không nói lung tung.
Trong lòng Quách Tống tràn ngập tò mò. Người luôn luôn cười đùa nay trở nên nghiêm túc khi nhắc đến nó, đây rốt cuộc là nơi nào?
- Linh Tịch động là bí mật lớn nhất của Không Động Sơn. Nghe nói bên trong có dấu vết của người xưa nên được gọi là Thăng Thiên Đài, là giấc mộng của những người tu đạo.
- Linh Tịch Động này ở đâu?
Cam Vũ lắc đầu nói:
- Không ai biết cả. Ba vị thiên sư của Tử Tiêu Thiên Cung đã tìm kiếm suốt hai mươi năm nhưng cũng không tìm ra.
Trầm mặc một lát, Quách Tống nhỏ giọng hỏi:
- Có phải sư phụ đã tìm được?
Cam Vũ cười khổ nói:
- Thật ra bọn ta cũng chỉ đoán thế. Sư phụ không nói nên chúng ta chỉ đoán có phải là người đã tìm thấy Linh Tịch Động nên ở đó tu hành, bắng không một người già làm sao cả mười ngày đều không cần ăn uống, rõ ràng người đang luyện Tích Cốc thuật.
- Sư phụ luyện Tích Cốc thuật có liên quan gì đến Linh Tịch Động?
- Đương nhiên có liên quan.
Vẻ mặt Cam Vũ trở nên nghiêm túc, y nói với Quách Tống:
- Nữ đệ tử của tiên đạo Cát Hồng ở triều Tấn từng ở Không Động Sơn tu luyện Tích Cốc Thuật. Trong quyển Tam Chích Kinh có ghi chép lại, Không Động có tiên động tên Linh Tịch, động sâu không biết bao nhiêu, tiên cơ dồi dào, người đắc đạo rất nhiều.
- Ngụy Hoa Tồn tu luyện Tích Cốc thuật, hồ ma tán và linh hoàn đều chế thành ở Linh Tịch Động. Chúng ta cho rằng, sư phụ nhất định ở Linh Tịch Động tìm được dấu tích của Ngụy Hoa Tồn nên mới luyện được Tích Cốc thuật.
Quách Tống biết Ngụy Hoa Tồn, nữ sĩ nổi danh thời Đông Tấn sau khi tu luyện thành công Tích Cốc thuật thì được người đạo giáo tôn thành tông sư.
- Ngụy Hoa Tồn có lưu lại dấu ấn ở Không Động Sơn?
Quách Tống lại hỏi.
Cam Vũ trào phúng cười:
- Những lời này nếu để bọn đạo sĩ hệ Tử Tiêu nghe được, bọn họ đánh chết đệ cũng không chừng.
Quách Tống ngẩn ra:
- Hay là hệ Tử Tiêu, chính là bà ấy…
Cam Vũ gật gật đầu:
- Tử Tiêu Thiên Cung do một tay bà tạo ra. Năm Thái Tông bà ta đi La Phù Sơn nhưng không trở về cũng không để lại bất kì thứ gì liên quan đến Linh Tịch Động nên nơi đó trở thành nỗi nuối tiếc lớn nhất của Tử Tiêu Thiên Cung.
Quách Tống giờ mới hiểu được vì sao không thể nhắc đến Linh Tịch Động, nếu Tử Tiêu Thiên Cung biết được thì Thanh Hư Quán sẽ không có ngày yên tĩnh.
Hắn nhìn đám mây cao ngất, nhất thời nghĩ về…
***
TG: Xin nhắn lại, cần nói rõ với mọi người hai điểm:
Thứ nhất, cuốn sách không thay đổi lịch sử quá nhiều, có thể sẽ tập trung một vài nhân vật kiêu hùng, tỉ như Chu Thử, Lý Hi Liệt, Lý Sư Cổ, Lý Sư Đạo, Ngô Nguyên Tế, Lưu Tích,… chủ yếu do nội dung cuốn sách cần. Thứ hai, cuốn sách này không phải tiểu thuyết tu tiên, nhưng đạo sĩ trung cổ đúng là luôn lấy tu tiên làm mục tiêu theo đuổi cả đời, hoàn cảnh sống của nhân vật chính là như vậy, không thể tránh khỏi phải miêu tả đôi chút, nhưng nhân vật chính sẽ không xuất hiện tình tiết tu tiên, nhiệm vụ của nhân vật chính là luyện võ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro