Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần
Chương 11
2024-11-18 00:48:23
Vị mỹ nhân đêm qua câu dẫn Lục Nhưỡng cũng bởi vì không hài lòng với Lục Nhưỡng đẹp chứ không xài được, cho nên một lần nữa về tới trong ôm ấp của huấn luyện viên tập thể hình.
Bởi vì ghi hận trong lòng, cho nên mỹ nhân còn lén lút ám chỉ Lục Nhưỡng muốn làm chuyện bậy bạ với cô.
Quân tử thà chết không chịu nhục, ánh mắt huấn luyện viên tập thể hình nhìn về phía Lục Nhưỡng mang lên tia lửa.
Mọi người lên đường một ngày, ở trước khi màn đêm buông xuống tìm được một trường học trống không.
Mọi người dọn bàn ghế ra tới, thay thế giường đệm.
Giờ phút này, huấn luyện viên tập thể hình Vương Miện liền ngồi trên cái bàn lớn nhất chỉ huy Lục Nhưỡng.
"Nghe nói lính gác có thể cách không lấy được đồ, tôi nói Tiểu Lục, anh biểu diễn một cái cho chúng tôi xem đi.” Vương Miện tay trái ôm mỹ nhân, ở nơi đó chỉ điểm giang sơn. Tầm mắt xẹt qua trên mặt Tô Vi, mang theo một chút hứng thú.
Ở trong một đám người xám xịt, Tô Vi được Lục Nhưỡng xử lý thực sạch sẽ.
Cô giống như là một cái bình hoa nhỏ bằng sứ được Lục Nhưỡng ôm ở trong ngực, mỗi ngày tỉ mỉ chà lau, giống như bảo bối.
Mỹ nhân nhìn thấy tầm mắt Vương Miện nhìn về phía Tô Vi, hận đến ngứa răng.
Lục Nhưỡng mỉm cười nói: "Tinh thần lực của lính gác đều có hạn độ, không thể tùy tiện loạn dùng, bằng không khi gặp được Trùng tộc liền sẽ phiền toái.”
Vương Miện hừ lạnh một tiếng, "Chỉ nghe thấy anh nói, anh nói chính mình là lính gác, thì anh chính là lính gác sao?”
Âm thanh nghi ngờ của Vương Miện rơi xuống trong lòng mọi người, mọi người cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thật của Lục Nhưỡng.
"Nếu mấy người cho rằng không phải, vậy thì không phải.” Lục Nhưỡng bình tĩnh nói.
"Anh rốt cuộc đã thừa nhận!” Vương Miện đột nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra hưng phấn ngu xuẩn.
Hắn đột nhiên từ trong túi móc ra một khẩu súng.
Cách thời điểm động trùng bắt đầu xuất hiện đã một năm, ban đầu chính quyền còn cấm súng, nhưng sau một năm, trật tự xã hội lung tung, lệnh cấm súng đã sớm không còn tồn tại nữa.
Người có thể bắt được súng chiếm cứ quyền lên tiếng.
Trước đó, Vương Miện kiêng kị thân phận lính gác của Lục Nhưỡng, không dám dễ dàng lấy ra vũ khí bí mật cuối cùng của chính mình.
Nhưng vừa rồi hắn nghe được Lục Nhưỡng nói, cũng đã có thể kết luận, Lục Nhưỡng không phải lính gác.
Hắn đã từng gặp qua lính gác, kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, đâu có ai giống như Lục Nhưỡng!
Đôi vợ chồng ác độc nhìn thấy súng ống, trên mặt cũng lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ biết thân phận lính gác của Lục Nhưỡng là thật, nhưng lính gác có thể nhanh hơn súng sao?
Quan trọng nhất chính là, đôi vợ chồng ác độc đột nhiên bắt đầu thông minh hơn.
Tuy rằng ban đầu là bọn họ ngốc nghếch tìm Lục Nhưỡng xin giúp đỡ, nhưng trải qua mấy ngày này, Lục Nhưỡng không hề quan tâm bọn họ, bọn họ cho rằng Lục Nhưỡng là có ý định trả thù.
Rốt cuộc bọn họ trước đây cũng nháo đến không thoải mái.
Tuy rằng là đôi vợ chồng ác độc gọi Lục Nhưỡng tới, nhưng bọn họ lại sợ hãi thực lực lính gác của Lục Nhưỡng, hậu tri hậu giác sợ Lục Nhưỡng ở lúc nửa đêm giết chết bọn họ.
Bởi vậy, đôi vợ chồng ác độc quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Dựa theo cốt truyện đời trước, Lục Nhưỡng là một đại thánh mẫu, đối với đôi vợ chồng ác độc khẳng định là thiệt tình trợ giúp.
Dù cho đôi vợ chồng này nghi ngờ hắn, hắn cũng không muốn cãi lại, chỉ cảm thấy mọi người bình an là tốt rồi.
Nhưng hiện tại, đối mặt với đại ma vương Lục Nhưỡng, ý tưởng này của đôi vợ chồng ác độc không khác gì tự đẩy bản thân bọn họ lên con đường chết.
Nếu bọn họ vẫn luôn an an phận phận, nói không chừng Lục Nhưỡng còn lười động thủ, có thể cho bọn họ toàn thây.
-
Trận doanh thực rõ ràng.
Lục Nhưỡng nơi này chỉ có một mình Tô Vi, tuy rằng đôi vợ chồng ác độc còn đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, nhưng rõ ràng đã đứng núi này trông núi nọ.
Bởi vì ghi hận trong lòng, cho nên mỹ nhân còn lén lút ám chỉ Lục Nhưỡng muốn làm chuyện bậy bạ với cô.
Quân tử thà chết không chịu nhục, ánh mắt huấn luyện viên tập thể hình nhìn về phía Lục Nhưỡng mang lên tia lửa.
Mọi người lên đường một ngày, ở trước khi màn đêm buông xuống tìm được một trường học trống không.
Mọi người dọn bàn ghế ra tới, thay thế giường đệm.
Giờ phút này, huấn luyện viên tập thể hình Vương Miện liền ngồi trên cái bàn lớn nhất chỉ huy Lục Nhưỡng.
"Nghe nói lính gác có thể cách không lấy được đồ, tôi nói Tiểu Lục, anh biểu diễn một cái cho chúng tôi xem đi.” Vương Miện tay trái ôm mỹ nhân, ở nơi đó chỉ điểm giang sơn. Tầm mắt xẹt qua trên mặt Tô Vi, mang theo một chút hứng thú.
Ở trong một đám người xám xịt, Tô Vi được Lục Nhưỡng xử lý thực sạch sẽ.
Cô giống như là một cái bình hoa nhỏ bằng sứ được Lục Nhưỡng ôm ở trong ngực, mỗi ngày tỉ mỉ chà lau, giống như bảo bối.
Mỹ nhân nhìn thấy tầm mắt Vương Miện nhìn về phía Tô Vi, hận đến ngứa răng.
Lục Nhưỡng mỉm cười nói: "Tinh thần lực của lính gác đều có hạn độ, không thể tùy tiện loạn dùng, bằng không khi gặp được Trùng tộc liền sẽ phiền toái.”
Vương Miện hừ lạnh một tiếng, "Chỉ nghe thấy anh nói, anh nói chính mình là lính gác, thì anh chính là lính gác sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh nghi ngờ của Vương Miện rơi xuống trong lòng mọi người, mọi người cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thật của Lục Nhưỡng.
"Nếu mấy người cho rằng không phải, vậy thì không phải.” Lục Nhưỡng bình tĩnh nói.
"Anh rốt cuộc đã thừa nhận!” Vương Miện đột nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra hưng phấn ngu xuẩn.
Hắn đột nhiên từ trong túi móc ra một khẩu súng.
Cách thời điểm động trùng bắt đầu xuất hiện đã một năm, ban đầu chính quyền còn cấm súng, nhưng sau một năm, trật tự xã hội lung tung, lệnh cấm súng đã sớm không còn tồn tại nữa.
Người có thể bắt được súng chiếm cứ quyền lên tiếng.
Trước đó, Vương Miện kiêng kị thân phận lính gác của Lục Nhưỡng, không dám dễ dàng lấy ra vũ khí bí mật cuối cùng của chính mình.
Nhưng vừa rồi hắn nghe được Lục Nhưỡng nói, cũng đã có thể kết luận, Lục Nhưỡng không phải lính gác.
Hắn đã từng gặp qua lính gác, kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, đâu có ai giống như Lục Nhưỡng!
Đôi vợ chồng ác độc nhìn thấy súng ống, trên mặt cũng lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Tuy rằng bọn họ biết thân phận lính gác của Lục Nhưỡng là thật, nhưng lính gác có thể nhanh hơn súng sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng nhất chính là, đôi vợ chồng ác độc đột nhiên bắt đầu thông minh hơn.
Tuy rằng ban đầu là bọn họ ngốc nghếch tìm Lục Nhưỡng xin giúp đỡ, nhưng trải qua mấy ngày này, Lục Nhưỡng không hề quan tâm bọn họ, bọn họ cho rằng Lục Nhưỡng là có ý định trả thù.
Rốt cuộc bọn họ trước đây cũng nháo đến không thoải mái.
Tuy rằng là đôi vợ chồng ác độc gọi Lục Nhưỡng tới, nhưng bọn họ lại sợ hãi thực lực lính gác của Lục Nhưỡng, hậu tri hậu giác sợ Lục Nhưỡng ở lúc nửa đêm giết chết bọn họ.
Bởi vậy, đôi vợ chồng ác độc quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Dựa theo cốt truyện đời trước, Lục Nhưỡng là một đại thánh mẫu, đối với đôi vợ chồng ác độc khẳng định là thiệt tình trợ giúp.
Dù cho đôi vợ chồng này nghi ngờ hắn, hắn cũng không muốn cãi lại, chỉ cảm thấy mọi người bình an là tốt rồi.
Nhưng hiện tại, đối mặt với đại ma vương Lục Nhưỡng, ý tưởng này của đôi vợ chồng ác độc không khác gì tự đẩy bản thân bọn họ lên con đường chết.
Nếu bọn họ vẫn luôn an an phận phận, nói không chừng Lục Nhưỡng còn lười động thủ, có thể cho bọn họ toàn thây.
-
Trận doanh thực rõ ràng.
Lục Nhưỡng nơi này chỉ có một mình Tô Vi, tuy rằng đôi vợ chồng ác độc còn đứng ở phía sau Lục Nhưỡng, nhưng rõ ràng đã đứng núi này trông núi nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro