Mạt Thế: Bạn Trai Tôi Là Lính Gác Cấp Thần
Chương 23
2024-11-18 00:48:23
Tô Vi thở phào nhẹ nhõm, vừa mới rút ngón tay của chính mình từ trong miệng nam nhân ra, sau đó muốn đứng dậy rời đi, cái ót lại bị một bàn tay phủ lên, đè lại đầu cô, lại ấn cô trở về.
“Ưm……”
Ưm???
“Thả…… ưm……”
Đôi tay Tô Vi giãy giụa, bị Lục Nhưỡng xoay người một cái áp tới dưới thân.
Hai tay cô bị Lục Nhưỡng giam cầm, nam nhân dán môi cô, cạy ra đôi môi, không lưu một tia khe hở đòi lấy.
“Vi Vi, ngoan một chút.” Ngữ khí nam nhân ôn nhu tới cực hạn, ánh mắt lại cũng âm u tới cực hạn.
Tiếp xúc thân mật rõ ràng so với dời đi đau đớn khiến người nhẹ nhàng, trầm mê hơn nhiều.
Nhưng cho dù có thoải mái, hắn không phải nên chán ghét cô đến hận không thể đem cô bầm thây vạn đoạn sao?
Chẳng lẽ tra tấn tinh thần lực của lính gác đã làm hắn ngay cả miệng của kẻ thù cũng có thể hôn xuống sao?
“Mở miệng ra.” Ngón tay Lục Nhưỡng tách môi Tô Vi ra.
Tô Vi một chút đã bị dọa khóc, cô cắn môi dùng sức lắc đầu, nỗ lực mở miệng nói chuyện, “Bởi vì anh…… Lớn lên xấu, cho nên rất có gánh nặng.”
-
Trong xe lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị.
Lục Nhưỡng trầm mặc, rốt cuộc mở miệng, “Sao?”
Tuy rằng chỉ nhảy nhót ra một âm, nhưng Tô Vi rõ ràng nhận thấy được cảm xúc của hắn không thoải mái, “Vừa rồi là Vi Vi chính mình hôn anh.”
Tô Vi nhỏ giọng nói: “Anh bị cảm, như vậy có thể lấy cảm mạo đi.”
Cô mới không cần cảm mạo đâu ô ô ô……
Trong nhà xe càng an tĩnh hơn, Tô Vi khẩn trương thấp đầu nhỏ, sợ lời nói dối của chính mình bị phát hiện.
Tầm mắt dừng ở đỉnh đầu thong thả dời đi, cỗ cảm giác bị lãnh xà âm u nhìn thẳng biến mất.
Lục Nhưỡng một lần nữa nằm trở về, không nói chuyện nữa.
Tô Vi trộm xem hắn, nam nhân nhắm hai mắt, gò má ửng đỏ, đại khái là lại nóng lên.
Lính gác đỉnh cấp tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng sinh ra rác rưởi tinh thần nhiều hơn so với lính gác khác. Bởi vậy, lính gác khác chỉ cần một dẫn đường là đủ rồi, lính gác đỉnh cấp một lần trị liệu đại khái cần năm sáu dẫn đường thay phiên ra trận.
Nghe nói chỉ có dẫn đường cấp Thần trong truyền thuyết mới có thể hoàn mỹ xứng đôi.
Nhưng đây là một quyển sách nam tần, vì làm hậu cung nam chủ giai lệ 3000, tác giả cũng không có thiết trí dẫn đường cấp Thần trong truyền thuyết, mà là làm nam chủ có hậu cung mười mấy dẫn đường tới tăng thêm cảm giác sảng.
Nhưng hiện tại nơi này không có hậu cung, chỉ có một nữ xứng ác độc chết sớm là cô.
Còn có một con gà suy dinh dưỡng.
-
“Vi Vi.” Lục Nhưỡng tỉnh.
Tô Vi nhanh chóng giấu cái gương của chính mình đi.
“Anh muốn uống nước.” Đại ma vương phân phó.
Tô Vi lập tức gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài tìm nước cho Lục Nhưỡng, sau đó động tác khựng lại, thật cẩn thận mà cọ trở về.
“Làm sao vậy?”
Tô Vi ngượng ngùng nói: “Em định đổi làn da.”
Lục Nhưỡng:……
Mười phút sau, Tô Vi rốt cuộc cũng cởi bộ váy trắng trên người xuống, mặc đồ thể dục của Lục Nhưỡng ra khỏi nhà xe.
Bởi vì quần quá lớn, cho nên cô tạm thời còn không mặc vừa.
Vừa to vừa rộng, cô giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
Áo khoác thể dục trực tiếp tới đầu gối Tô Vi, cô dẫm lên giày thể thao, loạn chuyển một lúc sau đó tìm được một lọ nước cho Lục Nhưỡng.
Trên đường trở về, Tô Vi tổng cảm thấy hô hấp không thuận.
Chẳng lẽ là đêm qua Lục Nhưỡng muốn bóp chết cô, không bóp chết được, ngược lại để lại di chứng!
Trong lòng Tô Vi chợt lạnh, nhất thời bất động.
Cô run run rẩy rẩy sờ lên cổ chính mình, chạm vào một đường cong hoa văn kỳ quái.
Hả?
A, là cô mặc quần áo ngược, lặc cổ.
“Tô Vi.” Một đạo âm thanh âm trắc trắc vang lên ở bên tai Tô Vi, Tô Vi quay đầu, nhìn thấy mợ đứng ở bên người chính mình.
“Lục Nhưỡng làm sao vậy?”
“Ưm……”
Ưm???
“Thả…… ưm……”
Đôi tay Tô Vi giãy giụa, bị Lục Nhưỡng xoay người một cái áp tới dưới thân.
Hai tay cô bị Lục Nhưỡng giam cầm, nam nhân dán môi cô, cạy ra đôi môi, không lưu một tia khe hở đòi lấy.
“Vi Vi, ngoan một chút.” Ngữ khí nam nhân ôn nhu tới cực hạn, ánh mắt lại cũng âm u tới cực hạn.
Tiếp xúc thân mật rõ ràng so với dời đi đau đớn khiến người nhẹ nhàng, trầm mê hơn nhiều.
Nhưng cho dù có thoải mái, hắn không phải nên chán ghét cô đến hận không thể đem cô bầm thây vạn đoạn sao?
Chẳng lẽ tra tấn tinh thần lực của lính gác đã làm hắn ngay cả miệng của kẻ thù cũng có thể hôn xuống sao?
“Mở miệng ra.” Ngón tay Lục Nhưỡng tách môi Tô Vi ra.
Tô Vi một chút đã bị dọa khóc, cô cắn môi dùng sức lắc đầu, nỗ lực mở miệng nói chuyện, “Bởi vì anh…… Lớn lên xấu, cho nên rất có gánh nặng.”
-
Trong xe lâm vào một trận yên tĩnh quỷ dị.
Lục Nhưỡng trầm mặc, rốt cuộc mở miệng, “Sao?”
Tuy rằng chỉ nhảy nhót ra một âm, nhưng Tô Vi rõ ràng nhận thấy được cảm xúc của hắn không thoải mái, “Vừa rồi là Vi Vi chính mình hôn anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vi nhỏ giọng nói: “Anh bị cảm, như vậy có thể lấy cảm mạo đi.”
Cô mới không cần cảm mạo đâu ô ô ô……
Trong nhà xe càng an tĩnh hơn, Tô Vi khẩn trương thấp đầu nhỏ, sợ lời nói dối của chính mình bị phát hiện.
Tầm mắt dừng ở đỉnh đầu thong thả dời đi, cỗ cảm giác bị lãnh xà âm u nhìn thẳng biến mất.
Lục Nhưỡng một lần nữa nằm trở về, không nói chuyện nữa.
Tô Vi trộm xem hắn, nam nhân nhắm hai mắt, gò má ửng đỏ, đại khái là lại nóng lên.
Lính gác đỉnh cấp tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng sinh ra rác rưởi tinh thần nhiều hơn so với lính gác khác. Bởi vậy, lính gác khác chỉ cần một dẫn đường là đủ rồi, lính gác đỉnh cấp một lần trị liệu đại khái cần năm sáu dẫn đường thay phiên ra trận.
Nghe nói chỉ có dẫn đường cấp Thần trong truyền thuyết mới có thể hoàn mỹ xứng đôi.
Nhưng đây là một quyển sách nam tần, vì làm hậu cung nam chủ giai lệ 3000, tác giả cũng không có thiết trí dẫn đường cấp Thần trong truyền thuyết, mà là làm nam chủ có hậu cung mười mấy dẫn đường tới tăng thêm cảm giác sảng.
Nhưng hiện tại nơi này không có hậu cung, chỉ có một nữ xứng ác độc chết sớm là cô.
Còn có một con gà suy dinh dưỡng.
-
“Vi Vi.” Lục Nhưỡng tỉnh.
Tô Vi nhanh chóng giấu cái gương của chính mình đi.
“Anh muốn uống nước.” Đại ma vương phân phó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vi lập tức gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài tìm nước cho Lục Nhưỡng, sau đó động tác khựng lại, thật cẩn thận mà cọ trở về.
“Làm sao vậy?”
Tô Vi ngượng ngùng nói: “Em định đổi làn da.”
Lục Nhưỡng:……
Mười phút sau, Tô Vi rốt cuộc cũng cởi bộ váy trắng trên người xuống, mặc đồ thể dục của Lục Nhưỡng ra khỏi nhà xe.
Bởi vì quần quá lớn, cho nên cô tạm thời còn không mặc vừa.
Vừa to vừa rộng, cô giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn.
Áo khoác thể dục trực tiếp tới đầu gối Tô Vi, cô dẫm lên giày thể thao, loạn chuyển một lúc sau đó tìm được một lọ nước cho Lục Nhưỡng.
Trên đường trở về, Tô Vi tổng cảm thấy hô hấp không thuận.
Chẳng lẽ là đêm qua Lục Nhưỡng muốn bóp chết cô, không bóp chết được, ngược lại để lại di chứng!
Trong lòng Tô Vi chợt lạnh, nhất thời bất động.
Cô run run rẩy rẩy sờ lên cổ chính mình, chạm vào một đường cong hoa văn kỳ quái.
Hả?
A, là cô mặc quần áo ngược, lặc cổ.
“Tô Vi.” Một đạo âm thanh âm trắc trắc vang lên ở bên tai Tô Vi, Tô Vi quay đầu, nhìn thấy mợ đứng ở bên người chính mình.
“Lục Nhưỡng làm sao vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro