Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Mạt Thế Bắt Đầu...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Người bị cảm nhiễm đột ngột tử vong hàng loạt đánh vỡ hy vọng của tất cả mọi người trên thế giới.
Trước đó mặc dù virus hoành hành và lây lan rất dữ dội, nhưng vì chưa có trường hợp tử vong, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy còn hy vọng.
Chỉ cần người còn sống, đồng thời nghiên cứu ra thuốc điều trị thì tất cả mọi thứ đều sẽ ổn.
Nhưng giờ phút này, hiện thực lại cho bọn họ một một kích rất trầm trọng, chỉ trong vòng nửa giờ, tất cả những người bị nhiễm trên toàn cầu đều chết, không có trường hợp ngoại lệ.
Trên TV lại không có bất kỳ tin tức nào, vì chính phủ ngay cả tinh lực đăng tin cũng chẳng có, nhìn thi thể chồng chất như núi, không khí bi thương khiến người khác không nói nên lời.
Đêm đó, toàn bộ thế giới đều tràn ngập tiếng khóc thút thít.
Đám người Sở Hoài ngồi trong nhà, nghe tiếng gào thét khóc lóc từ một số nhà trong tiểu khu, trong lòng hụt hẫng, ai cũng không cười nổi.
Loại tử vong hàng loạt này có ảnh hưởng rất nặng nề, sau này khi có người nhắc đến ngày hôm nay, trên mặt vẫn lộ ra sự bi thương mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả ra được, trong cái ngày thảm họa này, nhà nào cũng đều mất đi thân nhân của mình.
Kiếp trước lúc này Sở Hoài vẫn còn trong ngục giam, cũng không tận mắt nhìn thấy cùng trải qua tình cảnh này ngày hôm nay.
Cho nên, đối với cái ngày 18 tháng 2 khi mạt thế bùng nổ thì ngày hôm nay còn khắc sâu trong ký ức của hắn hơn.
Ngoại trừ những người bây giờ đang ‘ tạm thời tử vong ’ , trong số những người còn sống sót vẫn còn có một đám người đã bị nhiễm bệnh nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Mấy giờ sau, những người này sẽ biến thành tang thi, sau đó những người đã ‘ tử vong ’ kia sẽ đứng lên một lần nữa, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
“Tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, đợi ngày mai xem tin tức nói gì…”
Trong lòng Sở Hoài âm thầm thở dài, bảo tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi trước.
Trên thế giới này, điều bất lực nhất chính là biết rõ có một số việc sẽ xảy ra, nhưng vĩnh viễn cũng không thể ngăn cản được.
Hắn biết chuyện ngày hôm nay sẽ xảy ra, sẽ chết rất nhiều người, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi nguyện xảy ra, có đôi khi cái gì cũng không biết ngược lại sẽ sống nhẹ nhàng hơn.
Ngày mai, là ngày kết thúc của văn minh nhân loại, là ngày kỷ nguyên mới bắt đầu.
Máu tươi xác chết nằm la liệt khắp nơi, là ngày mà nhân loại không bao giờ có thể quên được.
Mọi người từng người về phòng, nhưng tối nay không ai ngủ được.
Khương viện trưởng ôm chiếc quan tài của mình lão lệ tung hoành, khóc đến rối tinh rối mù.
Bây giờ có nhiều người chết đồng loạt như vậy, xã hội nhất định sẽ loạn lên, ông nghĩ ông sẽ có thể yên ổn sống qua quãng đời còn lại, khi còn nhỏ trải qua nạn đói, thật vất vả mới có được vài ngày an bình, kết quả già sắp chết rồi còn gặp phải chuyện này, đây là có loại vận khí thần tiên gì đây cơ chứ…
Còn cái quan tài của mình mà ông giữ lại, đến lúc đó không biết có còn giữ lại được nữa không, khi loạn thế đến chuyện đốt giết đánh cướp xảy ra không ít, ngày xưa lúc ông còn học cao trung, có cái gì ông đều biết hết!
Viên Hạo Lâm cùng Đàm Tiểu Kiệt ôm máy tính chú ý đến những tin tức trên mạng.
Sở Hoài cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ, đứng bên cửa sổ, cảm thụ sự biến hóa của năng lượng bên ngoài.
Ngu Kha an tĩnh nắm tay hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, khuôn mặt nhỏ mang ý cười nhè nhẹ, y thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Hoài quân, cực kỳ thích…
Ngày 18 tháng 2, bốn giờ sáng.
Sở Hoài nghe thấy một âm thanh như rồng ngâm một cách mãnh liệt, âm thanh như từ nơi xa xưa vọng về.
Không phải âm thanh mà tai người có thể nghe được, bởi vì người trong tiểu khu hoàn toàn không có cảm giác gì, đó là cảm giác của linh hồn, cùng với tiếng rồng ngâm, hắn cảm nhận rõ ràng nguồn năng lượng trong không khí xung quanh đang dần thay đổi một lần nữa.
Linh khí khôi phục khiến cho cả thế giới như một vùng đất khô cạn được rót đầy nước một lần nữa, biến thành đại dương mênh mông.
Đồng thời, tập tức, trong tiểu khu cũng vang lên vô số tiếng hét thảm thiết.
“A, lão công, anh làm gì vậy, anh cắn em làm gì, đau, a ——”
“Mẹ, sao mẹ lại sống lại rồi? Sao mặt mẹ lại thối vậy, a, mẹ đừng lại đây——”
“Lão bà, buông tay, đừng cắn, đừng cắn——”
“Ba ba, mẹ đang làm gì vậy? Tại sao mẹ lại cắn bà nội, ô ô, con sợ quá…”
Tiếng hét thảm thiết hết đợt này đến đợt khác đem những người đang chìm vào giấc ngủ đều đánh thức.
Sở Hoài cầm kính viễn vọng, nhìn qua cửa sổ của những ngôi nhà còn sáng đèn, những người đã có mầm bệnh trong người nhưng không bộc phát ra cũng bắt đầu biến dị, há miệng đầy máu ra bắt đầu cắn những người xung quanh.
Những người này đã không còn là nhân loại còn lý trí, chỉ còn là một khối thi thể không hồn ‘ muốn ăn ’ mà thôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương viện trưởng cùng Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt, ba người nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Mọi người xem đi.”
Sở Hoài không có giải thích, trực tiếp đưa kính viễn vọng qua.
Cho dù có giải thích kỹ càng như thế nào cũng không bằng nhìn thấy trực tiếp.
Khương viện trưởng là người sốt ruột nhất, là người đầu tiên nhận kính viễn vọng, mặc dù nhà bọn họ đang ở tầng trệt, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể của toàn khu dân cư, nhưng vẫn có thể nhìn tình hình của một số gia đình qua cửa sổ.
Không xem thì không sao, vừa thấy liền trực tiếp dọa cho Khương viện trưởng run lẩy bẩy.
Chỉ thấy lầu hai căn hộ đối diện, một lão thái thái mặc đồ ngủ đang đè một ông lão xuống mà cắn, đem khối thịt máu chảy đầm đìa vừa cắn đứt ra từ trên cổ bạn già nuốt xuống bụng, trên mặt đầy máu dưới ánh đèn nhìn cực kỳ kinh dị.
“Ăn, ăn thịt người rồi, phu nhân nhà lão Lưu lão đầu nhà số tám lầu hai ăn lão ta rồi, ăn…”
Khương viện trưởng sợ tới mức hai chân nhũn ra run lên, nói chuyện cũng bị lắp bắp.
Viên Hạo Lâm lấy kính viễn vọng qua xem, mặt cũng trắng bệch, Đàm Tiểu Kiệt sợ tới mức trực tiếp ném đồ trên tay ra ngoài.
Người bình tĩnh nhất trong phòng cũng chỉ còn Sở Hoài cùng Ngu Kha.
Sở Hoài là người đã sống ba năm tại thời mạt thế, còn Ngu Kha, chỉ đơn giản là y lớn gan thôi.
Thiếu niên từ nhỏ lớn lên trong địa lao, đã sớm nhìn quen những cảnh tượng đẫm máu đầy đáng sợ, tang thi mặc dù đáng sợ, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
Trước đó mặc dù virus hoành hành và lây lan rất dữ dội, nhưng vì chưa có trường hợp tử vong, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy còn hy vọng.
Chỉ cần người còn sống, đồng thời nghiên cứu ra thuốc điều trị thì tất cả mọi thứ đều sẽ ổn.
Nhưng giờ phút này, hiện thực lại cho bọn họ một một kích rất trầm trọng, chỉ trong vòng nửa giờ, tất cả những người bị nhiễm trên toàn cầu đều chết, không có trường hợp ngoại lệ.
Trên TV lại không có bất kỳ tin tức nào, vì chính phủ ngay cả tinh lực đăng tin cũng chẳng có, nhìn thi thể chồng chất như núi, không khí bi thương khiến người khác không nói nên lời.
Đêm đó, toàn bộ thế giới đều tràn ngập tiếng khóc thút thít.
Đám người Sở Hoài ngồi trong nhà, nghe tiếng gào thét khóc lóc từ một số nhà trong tiểu khu, trong lòng hụt hẫng, ai cũng không cười nổi.
Loại tử vong hàng loạt này có ảnh hưởng rất nặng nề, sau này khi có người nhắc đến ngày hôm nay, trên mặt vẫn lộ ra sự bi thương mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả ra được, trong cái ngày thảm họa này, nhà nào cũng đều mất đi thân nhân của mình.
Kiếp trước lúc này Sở Hoài vẫn còn trong ngục giam, cũng không tận mắt nhìn thấy cùng trải qua tình cảnh này ngày hôm nay.
Cho nên, đối với cái ngày 18 tháng 2 khi mạt thế bùng nổ thì ngày hôm nay còn khắc sâu trong ký ức của hắn hơn.
Ngoại trừ những người bây giờ đang ‘ tạm thời tử vong ’ , trong số những người còn sống sót vẫn còn có một đám người đã bị nhiễm bệnh nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Mấy giờ sau, những người này sẽ biến thành tang thi, sau đó những người đã ‘ tử vong ’ kia sẽ đứng lên một lần nữa, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
“Tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, đợi ngày mai xem tin tức nói gì…”
Trong lòng Sở Hoài âm thầm thở dài, bảo tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi trước.
Trên thế giới này, điều bất lực nhất chính là biết rõ có một số việc sẽ xảy ra, nhưng vĩnh viễn cũng không thể ngăn cản được.
Hắn biết chuyện ngày hôm nay sẽ xảy ra, sẽ chết rất nhiều người, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi nguyện xảy ra, có đôi khi cái gì cũng không biết ngược lại sẽ sống nhẹ nhàng hơn.
Ngày mai, là ngày kết thúc của văn minh nhân loại, là ngày kỷ nguyên mới bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Máu tươi xác chết nằm la liệt khắp nơi, là ngày mà nhân loại không bao giờ có thể quên được.
Mọi người từng người về phòng, nhưng tối nay không ai ngủ được.
Khương viện trưởng ôm chiếc quan tài của mình lão lệ tung hoành, khóc đến rối tinh rối mù.
Bây giờ có nhiều người chết đồng loạt như vậy, xã hội nhất định sẽ loạn lên, ông nghĩ ông sẽ có thể yên ổn sống qua quãng đời còn lại, khi còn nhỏ trải qua nạn đói, thật vất vả mới có được vài ngày an bình, kết quả già sắp chết rồi còn gặp phải chuyện này, đây là có loại vận khí thần tiên gì đây cơ chứ…
Còn cái quan tài của mình mà ông giữ lại, đến lúc đó không biết có còn giữ lại được nữa không, khi loạn thế đến chuyện đốt giết đánh cướp xảy ra không ít, ngày xưa lúc ông còn học cao trung, có cái gì ông đều biết hết!
Viên Hạo Lâm cùng Đàm Tiểu Kiệt ôm máy tính chú ý đến những tin tức trên mạng.
Sở Hoài cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ, đứng bên cửa sổ, cảm thụ sự biến hóa của năng lượng bên ngoài.
Ngu Kha an tĩnh nắm tay hắn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, khuôn mặt nhỏ mang ý cười nhè nhẹ, y thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Hoài quân, cực kỳ thích…
Ngày 18 tháng 2, bốn giờ sáng.
Sở Hoài nghe thấy một âm thanh như rồng ngâm một cách mãnh liệt, âm thanh như từ nơi xa xưa vọng về.
Không phải âm thanh mà tai người có thể nghe được, bởi vì người trong tiểu khu hoàn toàn không có cảm giác gì, đó là cảm giác của linh hồn, cùng với tiếng rồng ngâm, hắn cảm nhận rõ ràng nguồn năng lượng trong không khí xung quanh đang dần thay đổi một lần nữa.
Linh khí khôi phục khiến cho cả thế giới như một vùng đất khô cạn được rót đầy nước một lần nữa, biến thành đại dương mênh mông.
Đồng thời, tập tức, trong tiểu khu cũng vang lên vô số tiếng hét thảm thiết.
“A, lão công, anh làm gì vậy, anh cắn em làm gì, đau, a ——”
“Mẹ, sao mẹ lại sống lại rồi? Sao mặt mẹ lại thối vậy, a, mẹ đừng lại đây——”
“Lão bà, buông tay, đừng cắn, đừng cắn——”
“Ba ba, mẹ đang làm gì vậy? Tại sao mẹ lại cắn bà nội, ô ô, con sợ quá…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng hét thảm thiết hết đợt này đến đợt khác đem những người đang chìm vào giấc ngủ đều đánh thức.
Sở Hoài cầm kính viễn vọng, nhìn qua cửa sổ của những ngôi nhà còn sáng đèn, những người đã có mầm bệnh trong người nhưng không bộc phát ra cũng bắt đầu biến dị, há miệng đầy máu ra bắt đầu cắn những người xung quanh.
Những người này đã không còn là nhân loại còn lý trí, chỉ còn là một khối thi thể không hồn ‘ muốn ăn ’ mà thôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương viện trưởng cùng Viên Hạo Lâm, Đàm Tiểu Kiệt, ba người nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Mọi người xem đi.”
Sở Hoài không có giải thích, trực tiếp đưa kính viễn vọng qua.
Cho dù có giải thích kỹ càng như thế nào cũng không bằng nhìn thấy trực tiếp.
Khương viện trưởng là người sốt ruột nhất, là người đầu tiên nhận kính viễn vọng, mặc dù nhà bọn họ đang ở tầng trệt, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể của toàn khu dân cư, nhưng vẫn có thể nhìn tình hình của một số gia đình qua cửa sổ.
Không xem thì không sao, vừa thấy liền trực tiếp dọa cho Khương viện trưởng run lẩy bẩy.
Chỉ thấy lầu hai căn hộ đối diện, một lão thái thái mặc đồ ngủ đang đè một ông lão xuống mà cắn, đem khối thịt máu chảy đầm đìa vừa cắn đứt ra từ trên cổ bạn già nuốt xuống bụng, trên mặt đầy máu dưới ánh đèn nhìn cực kỳ kinh dị.
“Ăn, ăn thịt người rồi, phu nhân nhà lão Lưu lão đầu nhà số tám lầu hai ăn lão ta rồi, ăn…”
Khương viện trưởng sợ tới mức hai chân nhũn ra run lên, nói chuyện cũng bị lắp bắp.
Viên Hạo Lâm lấy kính viễn vọng qua xem, mặt cũng trắng bệch, Đàm Tiểu Kiệt sợ tới mức trực tiếp ném đồ trên tay ra ngoài.
Người bình tĩnh nhất trong phòng cũng chỉ còn Sở Hoài cùng Ngu Kha.
Sở Hoài là người đã sống ba năm tại thời mạt thế, còn Ngu Kha, chỉ đơn giản là y lớn gan thôi.
Thiếu niên từ nhỏ lớn lên trong địa lao, đã sớm nhìn quen những cảnh tượng đẫm máu đầy đáng sợ, tang thi mặc dù đáng sợ, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho y cảm thấy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro