Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Mạt Thế Bắt Đầu...

Thỏ Nguyệt Quan

2024-08-29 07:41:38

Đợi sau khi mấy người Viên Hạo Lâm có chút bình tĩnh lại, Sở Hoài mới mở miệng giải thích những suy đoán của mình.

“Những người bị biến dị có lẽ đã bị nhiễm bệnh từ trước, khi bị nhiễm loại virus này sẽ không chết, nhưng sẽ bị biến dị, trở thành tang thi giống như trên TV vậy…”

Biểu hiện biến bị này quá mức rõ ràng, những người thường hay xem phim thể loại về tang thi, giờ phút này khi nhìn thấy tình hình bên ngoài lúc này, họ là những người đầu tiên phản ứng lại đây chính là tang thi.

Chuyện trọng sinh Sở Hoài sẽ mãi chôn giấu trong lòng, hắn có thể trở thành ‘ người tiên tri ’ nhắc nhở thế nhân ứng phó với mạt thế, nhưng hắn chắc chắn sẽ không cho người khác biết mình được trọng sinh.

Chuyện đó sẽ càng khiến người khác kinh hãi hơn so với người tiên tri, người tiên tri có thể được người khác tôn kính, nhưng người trọng sinh chắc chắn sẽ bị đem đi làm nghiên cứu, nhất định đừng có xem thường tính ích kỷ của nhân loại.

Cho nên mặc kệ đám người Viên Hạo Lâm có nhân phẩm như thế nào, Sở Hoài cũng không định mạo hiểm, dù sao thì ai cũng sẽ có những lúc lỡ lời.

Tình hình bên ngoài hắn không cần giải tích nhiều, đám người Viên Hạo Lâm rất nhanh đã phản ứng lại.

Ngay cả Khương viện trưởng dù đã lớn tuổi cùng không cảm thấy quá xa lạ với hai từ tang thi này.

Vì chuẩn bị tâm lý trước cho mọi người, trong khoảng thời gian này Sở Hoài cũng mở rất nhiều phim về tang thi cho mọi người xem, tang thi là cái loại gì mọi người cũng không xa lạ lắm.

Nhưng đó không phải chỉ có trên phim điện ảnh thôi sao? Tang thi không phải là do con người tưởng tượng ra thôi sao? Sao giờ nó lại biến thành sự thật rồi?!

Nội tâm của ông như sắp hỏng mất, ông cũng đã người mấy chục tuổi rồi, lúc sắp chết mà còn gặp phải mạt thế, ông trời cố ý chơi ông sao.

“Kia, biến dị do virus là gì, chẳng phải những thứ bên ngoài đấy chứ?”

Khương viện trưởng mang vẻ mặt đưa đám, ngồi ở trên sô pha hai đùi không ngừng run rẩy.

Mấy tháng nay virus hoành hành mạnh mẽ như thế nào mọi người đều biết, toàn thế giới có bao nhiêu người bị cảm nhiễm đều được cập nhật trên mạng hằng ngày, quả thực chỉ có thể dùng vô số kể để hình dung.

Nếu những người bị nhiễm bệnh đều bị biến dị, vậy dù nhân loại có mạnh thì liệu còn bao nhiêu cơ hội sống sót?

“Không rõ lắm, nhưng cũng đừng quá bi quan, chính phủ đã sớm phái một nhóm quân đội đến đống quân tại mỗi thành phố, đến khi quân đội phản ứng lại thì sẽ tiến hành thanh trừ và trấn áp, thành lập khu căn cứ an toàn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thành phố C là tổng bộ quân khu của tỉnh S, tốc độ thanh trừ sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những nơi khác…”

Viên Hạo Lâm bổ sung.

Sở Hoài gật đầu.

“Viên ca nói không sai, nhưng tình huống bây giờ không rõ, động thái của chính phủ sự sẽ không nhanh như vậy, trước khi căn cứ được thành lập, điều chúng ta phải làm chính là tự cứu lấy mình…”

Cụ thể thì lúc nào khu an toàn được thành lập thì hắn không biết, nhưng phạm vi của thành phố C không nhỏ, muốn thanh trừ sạch sẽ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tang thi sẽ không mệt không ngủ, không đánh vỡ đầu chắc chắn không chết được, binh lính của quân đội lại cần nghỉ ngơi, nếu vô ý bị tang thi làm bị thương thì coi như toi.

Muốn tiêu diệt hết tang thi trong thành phố C, không cần nửa tháng thời gian thì căn bản làm không được.

Nhưng trước thời điểm đó, nếu muốn sống chỉ đành dựa vào sức mình.

Thời gian đầu thì sức uy hiếp của tang thi không lớn, ngoại trừ sức lực lớn, hành động lại cực kỳ chậm chạp, nếu không cũng chỉ cần đủ lương thực cùng nước, cứ ngồi yên ở nhà chờ cứu viện là được.

Nếu trong nhà không có đủ lương thực, chỉ cần lá gan lớn dám đi ra cửa, không đến chỗ tang thi tụ tập dày đặc, cũng có thể thu thập đủ vật tư cho đến khi căn cứ được thành lập.

“Vừa rồi tôi đã quan sát qua, những tang thi đó ngoại trừ sức lớn, hành động lại cực kỳ chậm chạp, cũng không khó đối phó, vấn đề mà mọi người cầu lưu ý không phải là tang thi, mà chính là thức ăn cùng nước uống.”

Sở Hoài phân tích tình thế.

“Vậy thì tốt rồi, nhà chúng ta có đồ ăn đủ nhiều…”

Nghe được những lời này, cuối cùng Khương viện trưởng cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Về phương diện đồ ăn thì bọn họ căn bản không cần lo lắng, trước đó để tránh bị truyền nhiễm mà bọn họ chỉ luôn tránh trong nhà, cũng mua không ít đồ ăn về nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nhà đã sớm chất đầy gạo, bột mì, các loại đồ ăn nhanh, cùng nước tinh khiết, cũng đủ cho mấy người bọn họ ăn suốt nửa năm.

Lúc ấy ông còn ngại mấy người trẻ tuổi này lãng phí tiền, cũng chỉ chút bệnh truyền nhiễm thôi thì có bao nhiêu ghê gớm, dự trữ nhiều đồ ăn như vậy thì ăn đến khi nào mới hết?

Mấy tên tuổi trẻ ngốc nghếch, đều bị những gian thương đó dùng hai ba câu đã có thể chèo kéo lừa gạt…

Nhưng bây giờ, Khương viện trưởng nhìn những thứ chất đầy trong nhà, tức khắc cảm thấy mình mới là lão ngu ngốc! Mấy đứa trẻ này mới là người nhìn xa trông rộng!

Nhưng không đợi ông vui mừng trong bao lâu, câu tiếp theo của Sở Hoài liền đánh vỡ cảm giác may mắn của ông.

“Đồ trong nhà vẫn chưa đủ, nếu thế đạo thật sự hỗn loạn, tiền rất nhanh sẽ mất tác dụng, thời mạt thế thì lương thực mới chính là đạo lý duy nhất, chúng ta cần phải nhân lúc số lượng tang thi bên ngoài còn ít mà thu thập nhiều vật tư hơn nữa.”

Vật tư vĩnh viễn không ngại nhiều, cho dù bọn họ có một cái không gian có rất nhiều thức ăn, nhưng trước mạt thế tài chính hữu hạn, có rất nhiều thứ chưa được chuẩn bị.

Ví dụ như thức ăn cùng thiết bị nuôi tôm cá, lúc trước hắn chỉ mua một ít thứ thôi, định đợi sau khi mạt thế đến thì sẽ đi nhặt đồ tiện nghi miễn phí, những thứ kia người khác sớm xem như vô dụng, không nhặt thì uổng.

Khương viện trưởng không nghĩ đến những điều này, nghe hắn nói bây giờ muốn ra ngoài, cảm thấy cực kỳ lo lắng.

“Mấy thứ bên ngoài chính là tang thi thật chứ không phải tang thi trong phim đâu, bây giờ ra ngoài không phải chịu chết sao? Lỡ bị cào phải chẳng phải sẽ bị nhiễm sao, Sở Hoài, con đừng có cậy mạnh, nhà chúng ta đã có rất nhiều đồ rồi, không cần con cùng Hạo tử đi ra ngoài mạo hiểm, nghe viện trưởng nói đi, ở nhà chờ cứu viện là được rồi.”

Trong nhà chỉ có Sở Hoài cùng Viên Hạo Lâm là hai người nhìn có vẻ mạnh, những người còn lại không phải trẻ con thì cũng là người già cả, tất nhiên Khương viện trưởng cho rằng hai người bọn họ muốn ra ngoài.

Ai ngờ ngay khi ông vừa nói xong, Sở Hoài liền gợi lên khóe môi, nhìn ông nở một người có phần quỷ dị.

“Viện trưởng, ngài nghĩ nhiều rồi…”

“Nghĩ nhiều gì?”

Lão nhân mang vẻ mặt mơ hồ, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Số ký tự: 0