Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến
Khương Viên Trư...
Thỏ Nguyệt Quan
2024-08-29 07:41:38
Khương viện trưởng mang vẻ mờ mịt, nhìn chằm chằm nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt Sở Hoài mà trong lòng tràn đầy bất an.
Bởi vì ông biết, mỗi khi tên gia hỏa này lộ ra loại nụ cười này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!
Trên thực tế trực giác của ông không sai, kế hoạch tiếp theo của Sở Hoài đúng là không qua tốt đối với ông.
Bởi vì Sở Hoài căn bản không có ý định chỉ mình cùng Viên Hạo Lâm ra ngoài, mà là chuẩn bị để cả nhà già trẻ bọn họ đi cùng nhau.
Giờ phút này mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra lại không đáng sợ như những gì bọn họ nghĩ.
Những ngày đầu mạt thế, tang thi di chuyển tương đối chậm chạp, chỉ cần đập vỡ đầu tang thi, đồng thời không bị bao vây bởi nhiều tang thi thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Mà bây giờ đại bộ phận người bị nhiễm đã sớm bị chính phủ cách ly, có quân đội chính phủ canh gác, trong thời gian ngắn không thể xông ra khỏi khu vực cách là đi ra ngoài.
Còn lại những người đã sỡ bị nhiễm mà không biết kia, số lượng không nhiều lắm, đồng thời bây giờ đang là nửa đêm, hơn phân nửa đều bị nhốt trong nhà.
Đối với loại tình huống này, đây chính là thời điểm nhất nên ra ngoài thu thập vật tư và rèn luyện lòng can đảm..
Hắn nhớ đời trước sau khi đến được căn cứ, mọi người không ít lần than thở hối hận về sự nhát gan của mình, bỏ lỡ ‘ ba ngày hoàng kim ’ tốt nhất để thu thập vật tư dễ dàng.
Thế cho nên, vài ngày sau khi số lượng tang thi cùng tốc độ đều tăng lên, yếu tố rủi ro cũng tăng, chỉ có thể tránh ở trong nhà chờ cứu viện.
Tang thi sẽ chậm rãi trở nên mạnh hơn, Sở Hoài cũng đã từng trải qua những điều đó rồi.
Bây giờ để cho hai người một già một trẻ Khương viện trưởng Đàm Tiểu Kiệt đi ra ngoài môi trường nguy hiểm, nhưng mạt thế sẽ càng lúc càng tàn khốc, luôn luôn bảo vệ không phải là chuyện tốt, nhanh chóng thích ứng mới là điều cần phải làm.
Còn đối với Ngu Kha thì hắn cũng không lo lắng, bản lĩnh cùng can đảm của Ngu Kha cũng đủ ứng phó với hoàn cảnh trước mắt.
Đây là những tính toán cùng ý tưởng của Sở Hoài, hắn hiểu rõ tình hình bên ngoài, nhưng mấy người Viên Hạo Lâm lại không.
Chẳng sợ hắn phân tích rõ ràng có đạo lý, nhưng điều không biết luôn rất khủng bố, ngay cả một người có tố chất tâm lý cường hãn như Viên Hạo Lâm cũng có chút chần chờ, Khương viện trưởng cùng Đàm Tiểu Kiệt, một già một trẻ đều là người thường thì càng sợ hãi hơn.
Khương viện trưởng nghe xong muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Bây giờ, bên ngoài tất cả đều là quái vật tang thi ăn thịt người không còn nhân tính, để cho một bộ xương già chân cẳng không nhanh nhẹn như ông ra ngoài không phải là đi chịu chết sao, cái tên tiểu tử thúi này!
Viên Hạo Lâm ôm người yêu cũng cực kỳ do dự, Tiểu Kiệt vốn rất nhát gan, sức lực cũng không lớn, đi ra ngoài thì làm sao mà giết nổi tang thi.
“Chúng ta hoàn toàn không biết khi nào thì chính phủ sẽ dọn dẹp cái đống tang thi nào, tình hình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, do dù y học giới nghiên cứu y học có tạo ra được thuốc điều trị, nhưng người bị nhiễm virus trên toàn thế giới nhiều vô số kể, muốn khôi phục lại xã hội văn minh như trước kia là điều không thể làm được trong thời gian ngắn, hiện thực tàn khốc chẳng phân biệt già trẻ, chúng ta cần phải nhanh chóng thích ứng.”
Sở Hoài bình tĩnh phân tích hiện thực.
Loại lời nói này thực tàn khốc, nhưng lại là hoàn cảnh sống thật sự lúc này, sự canh tranh trong mạt thế không phải điều mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được, được người khác ở bên bảo vệ, cũng không bằng sức mạnh của bản thân.
Để sinh tồn trong thời kỳ mạt thế, ngay một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi cũng phải học được cách cầm đao mà chiến đấu với tang thi.
Viên Hạo Lâm hiểu điều này, mặc dù trong lòng có do dự, nhưng nghĩ đến sự tàn khốc của thế giới sau này, dù đau lòng, nhưng vẫn gật đầu, chỉ là tay ôm người yêu bé nhỏ của mình cũng chặt hơn vài phần.
Khương viện trưởng cảm thấy cực kỳ suy sụp, nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hô của tang thi, sắc mặt không tốt lắm.
Lão nhân có hút tuyệt vọng, mặt như đưa đám, “Trong nhà có thuốc chuột không, hu hu hu…” Ông không muốn sống nữa!
“Thuốc chốt thì không có, nhưng mà có đao đấy, cắt cổ thì chết nhanh hơn.”
Sở Hoài không chút lưu tình là đưa con dao gọt trái cây qua, dứt khoát không hề có chút do dự.
Khương viện trưởng tức giận đến mức nhảy dựng lên, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn đấm ngực giậm chân.
Cái tên tiểu tử thúi không có lương tâm này!
“Được rồi, nếu mọi người đều không có gì ý kiến gì, chúng ta liền thay quần áo chuẩn bị xuất phát đi.”
Sở Hoài cong khóe môi, làm lơ Khương viện trưởng đang tức giận bên cạnh, đưa ra quyết định.
Ngu Kha cười hì hì, ăn ý đi về phòng sớm chuẩn bị trang thiết bị ra phân phát cho mọi người.
Đồ không nhiều lắm, chỉ là vài món đồ vẽ phù chú, vài bộ đồ thể thao cùng mấy cái kiếm gỗ đào.
Khương viện trưởng vẫn còn chưa hòa hoãn cảm xúc khi biết tin cái bộ xương già này sắp ra cửa đánh tang thi, lúc nhìn đến đống đồ trước mặt, lại tiếp tục che ngực, thiếu chút nữa tức đến đau tim.
Quần áo thì không sao, quấn kín mít một chút để phòng ngừa bị tang thi cào bị thương khiến cho mình bị cảm nhiễm, nhưng mấy cái giống đồ chơi như kiếm gỗ đào là để làm gì vậy, bọn họ chẳng lẽ muốn dùng mấy cái này chém tang thi?!
Ngu Kha biết người ở đây đều không tin đạo thuật, nói đó là phong kiến mê tín, đại đa số đạo sĩ hòa thượng bây giờ cũng giả thần côn gạt người thật, nên y kiên nhẫn giải thích.
“Khương gia gia ngài yên tâm, tất cả những quần áo cùng kiếm gỗ đào này bên trên đều khắc phù chú trận pháp, có tính phòng ngự cùng công kích rất tối, ngài đừng nhìn kiếm gỗ đào này mà xem thường, nó có thể chém sắt như chém bùn đấy.”
Lời này cũng không phải là nói bậy, thế giới này khôi phục linh khí, kiếm gỗ đào có phù chú trận pháp có thể hấp thu linh khí, cho dù là một nhánh cây dễ bẻ gãy, cũng có thể nháy mắt hóa thành vũ khí còn cứ rắn hơn cả thép.
Nhưng Khương viện trưởng có thể tin mới lạ, loại chuyện này mẹ nó so với tang thi còn khiến người khác khó tin hơn.
Viên Hạo Lâm biết bọn họ có chút bản lĩnh đặc biệt, không nói hai lời cầm lấy một thanh kiếm gỗ chém xuống một góc bàn đá cẩm thạch trước mặt, dùng hiện thực đến chứng minh tất cả.
Không chút nào ngoài ý muốn, bàn đá cẩm thạch cứng rắn bị kiếm gỗ đào chém xuống, lập tức bị mất đi một góc.
“Thật lợi hại.”
Viên Hạo Lâm lộ vẻ vui mừng, Đàm Tiểu Kiệt cũng mở to hai mắt kinh ngạc cảm thán.
Khương viện trưởng há to miệng choáng váng ước chừng một phút.
Sau đó ông liền lấy tốc độ phi phàm ôm lấy quần áo cùng kiếm gỗ đào, sùng bái cười nịnh nọt với Ngu Kha.
Bởi vì ông biết, mỗi khi tên gia hỏa này lộ ra loại nụ cười này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt!
Trên thực tế trực giác của ông không sai, kế hoạch tiếp theo của Sở Hoài đúng là không qua tốt đối với ông.
Bởi vì Sở Hoài căn bản không có ý định chỉ mình cùng Viên Hạo Lâm ra ngoài, mà là chuẩn bị để cả nhà già trẻ bọn họ đi cùng nhau.
Giờ phút này mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra lại không đáng sợ như những gì bọn họ nghĩ.
Những ngày đầu mạt thế, tang thi di chuyển tương đối chậm chạp, chỉ cần đập vỡ đầu tang thi, đồng thời không bị bao vây bởi nhiều tang thi thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Mà bây giờ đại bộ phận người bị nhiễm đã sớm bị chính phủ cách ly, có quân đội chính phủ canh gác, trong thời gian ngắn không thể xông ra khỏi khu vực cách là đi ra ngoài.
Còn lại những người đã sỡ bị nhiễm mà không biết kia, số lượng không nhiều lắm, đồng thời bây giờ đang là nửa đêm, hơn phân nửa đều bị nhốt trong nhà.
Đối với loại tình huống này, đây chính là thời điểm nhất nên ra ngoài thu thập vật tư và rèn luyện lòng can đảm..
Hắn nhớ đời trước sau khi đến được căn cứ, mọi người không ít lần than thở hối hận về sự nhát gan của mình, bỏ lỡ ‘ ba ngày hoàng kim ’ tốt nhất để thu thập vật tư dễ dàng.
Thế cho nên, vài ngày sau khi số lượng tang thi cùng tốc độ đều tăng lên, yếu tố rủi ro cũng tăng, chỉ có thể tránh ở trong nhà chờ cứu viện.
Tang thi sẽ chậm rãi trở nên mạnh hơn, Sở Hoài cũng đã từng trải qua những điều đó rồi.
Bây giờ để cho hai người một già một trẻ Khương viện trưởng Đàm Tiểu Kiệt đi ra ngoài môi trường nguy hiểm, nhưng mạt thế sẽ càng lúc càng tàn khốc, luôn luôn bảo vệ không phải là chuyện tốt, nhanh chóng thích ứng mới là điều cần phải làm.
Còn đối với Ngu Kha thì hắn cũng không lo lắng, bản lĩnh cùng can đảm của Ngu Kha cũng đủ ứng phó với hoàn cảnh trước mắt.
Đây là những tính toán cùng ý tưởng của Sở Hoài, hắn hiểu rõ tình hình bên ngoài, nhưng mấy người Viên Hạo Lâm lại không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng sợ hắn phân tích rõ ràng có đạo lý, nhưng điều không biết luôn rất khủng bố, ngay cả một người có tố chất tâm lý cường hãn như Viên Hạo Lâm cũng có chút chần chờ, Khương viện trưởng cùng Đàm Tiểu Kiệt, một già một trẻ đều là người thường thì càng sợ hãi hơn.
Khương viện trưởng nghe xong muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Bây giờ, bên ngoài tất cả đều là quái vật tang thi ăn thịt người không còn nhân tính, để cho một bộ xương già chân cẳng không nhanh nhẹn như ông ra ngoài không phải là đi chịu chết sao, cái tên tiểu tử thúi này!
Viên Hạo Lâm ôm người yêu cũng cực kỳ do dự, Tiểu Kiệt vốn rất nhát gan, sức lực cũng không lớn, đi ra ngoài thì làm sao mà giết nổi tang thi.
“Chúng ta hoàn toàn không biết khi nào thì chính phủ sẽ dọn dẹp cái đống tang thi nào, tình hình sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, do dù y học giới nghiên cứu y học có tạo ra được thuốc điều trị, nhưng người bị nhiễm virus trên toàn thế giới nhiều vô số kể, muốn khôi phục lại xã hội văn minh như trước kia là điều không thể làm được trong thời gian ngắn, hiện thực tàn khốc chẳng phân biệt già trẻ, chúng ta cần phải nhanh chóng thích ứng.”
Sở Hoài bình tĩnh phân tích hiện thực.
Loại lời nói này thực tàn khốc, nhưng lại là hoàn cảnh sống thật sự lúc này, sự canh tranh trong mạt thế không phải điều mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được, được người khác ở bên bảo vệ, cũng không bằng sức mạnh của bản thân.
Để sinh tồn trong thời kỳ mạt thế, ngay một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi cũng phải học được cách cầm đao mà chiến đấu với tang thi.
Viên Hạo Lâm hiểu điều này, mặc dù trong lòng có do dự, nhưng nghĩ đến sự tàn khốc của thế giới sau này, dù đau lòng, nhưng vẫn gật đầu, chỉ là tay ôm người yêu bé nhỏ của mình cũng chặt hơn vài phần.
Khương viện trưởng cảm thấy cực kỳ suy sụp, nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng hô của tang thi, sắc mặt không tốt lắm.
Lão nhân có hút tuyệt vọng, mặt như đưa đám, “Trong nhà có thuốc chuột không, hu hu hu…” Ông không muốn sống nữa!
“Thuốc chốt thì không có, nhưng mà có đao đấy, cắt cổ thì chết nhanh hơn.”
Sở Hoài không chút lưu tình là đưa con dao gọt trái cây qua, dứt khoát không hề có chút do dự.
Khương viện trưởng tức giận đến mức nhảy dựng lên, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn đấm ngực giậm chân.
Cái tên tiểu tử thúi không có lương tâm này!
“Được rồi, nếu mọi người đều không có gì ý kiến gì, chúng ta liền thay quần áo chuẩn bị xuất phát đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Hoài cong khóe môi, làm lơ Khương viện trưởng đang tức giận bên cạnh, đưa ra quyết định.
Ngu Kha cười hì hì, ăn ý đi về phòng sớm chuẩn bị trang thiết bị ra phân phát cho mọi người.
Đồ không nhiều lắm, chỉ là vài món đồ vẽ phù chú, vài bộ đồ thể thao cùng mấy cái kiếm gỗ đào.
Khương viện trưởng vẫn còn chưa hòa hoãn cảm xúc khi biết tin cái bộ xương già này sắp ra cửa đánh tang thi, lúc nhìn đến đống đồ trước mặt, lại tiếp tục che ngực, thiếu chút nữa tức đến đau tim.
Quần áo thì không sao, quấn kín mít một chút để phòng ngừa bị tang thi cào bị thương khiến cho mình bị cảm nhiễm, nhưng mấy cái giống đồ chơi như kiếm gỗ đào là để làm gì vậy, bọn họ chẳng lẽ muốn dùng mấy cái này chém tang thi?!
Ngu Kha biết người ở đây đều không tin đạo thuật, nói đó là phong kiến mê tín, đại đa số đạo sĩ hòa thượng bây giờ cũng giả thần côn gạt người thật, nên y kiên nhẫn giải thích.
“Khương gia gia ngài yên tâm, tất cả những quần áo cùng kiếm gỗ đào này bên trên đều khắc phù chú trận pháp, có tính phòng ngự cùng công kích rất tối, ngài đừng nhìn kiếm gỗ đào này mà xem thường, nó có thể chém sắt như chém bùn đấy.”
Lời này cũng không phải là nói bậy, thế giới này khôi phục linh khí, kiếm gỗ đào có phù chú trận pháp có thể hấp thu linh khí, cho dù là một nhánh cây dễ bẻ gãy, cũng có thể nháy mắt hóa thành vũ khí còn cứ rắn hơn cả thép.
Nhưng Khương viện trưởng có thể tin mới lạ, loại chuyện này mẹ nó so với tang thi còn khiến người khác khó tin hơn.
Viên Hạo Lâm biết bọn họ có chút bản lĩnh đặc biệt, không nói hai lời cầm lấy một thanh kiếm gỗ chém xuống một góc bàn đá cẩm thạch trước mặt, dùng hiện thực đến chứng minh tất cả.
Không chút nào ngoài ý muốn, bàn đá cẩm thạch cứng rắn bị kiếm gỗ đào chém xuống, lập tức bị mất đi một góc.
“Thật lợi hại.”
Viên Hạo Lâm lộ vẻ vui mừng, Đàm Tiểu Kiệt cũng mở to hai mắt kinh ngạc cảm thán.
Khương viện trưởng há to miệng choáng váng ước chừng một phút.
Sau đó ông liền lấy tốc độ phi phàm ôm lấy quần áo cùng kiếm gỗ đào, sùng bái cười nịnh nọt với Ngu Kha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro