Mạt Thế Chi Phế Vật

Dự cảm

Nhạn Quá Thanh Thiên

2024-11-20 21:12:15

Edit: Dật phong

Beta: Yến Phi Ly

“Anh Dịch, chúng ta đi đâu đây?” Cục thịt Trần vừa đi vừa thở phì phì mắng, khi sắp ra đến hành lang mới nhớ tới hỏi.

“Rời chỗ này, đến siêu thị.” Ngoài ý liệu, lên tiếng trả lời không phải là Trương Dịch mà là Nam Thiệu.

“Cái gì?” Lần này không chỉ cục thịt Trần, ngay cả Lý Mộ Nhiên không thích nói nhiều và thậm chí Trương Dịch đều lắp bắp kinh hãi. Theo ý Trương Dịch, bọn họ chỉ cần đến một phòng khác là được, bởi trời tối lại mưa to, bên ngoài còn có zombie, đến nơi khác cũng không dễ dàng.

“Tôi có cảm giác không tốt lắm.” Nam Thiệu nói.

“Bị người ta đá ra khỏi phòng ấm áp, cảm giác đương nhiên không tốt rồi.” Cục thịt Trần lẩm bẩm “Dù ra ngoài cũng phải đợi trời sáng hơn, hiện tại đi không phải tự đưa thân làm thức ăn cho mấy cái xác kia sao.”

“Oán giận này nọ không bằng khiến mình mạnh hơn, sau đó trả lại nhục nhã ngày hôm nay. Bằng không lần tới lại gặp chuyện như vậy, chỉ sợ nhường lại phòng cũng không đủ, có khi còn mất mạng.” Nam Thiệu lạnh lùng nói. Bị buộc rời khỏi nơi ở của mình hắn cũng đã nghẹn một bụng tức, còn chịu đựng cục thịt Trần một đường oán giận lẩm bẩm thô tục, tính hắn vốn không tốt, lúc này nói chuyện liền không khách khí.

Cục thịt Trần bĩu cái miệng béo, không dám lên tiếng nữa. Không biết vì cái gì, y đặc biệt sợ Nam Thiệu.

“Chỉ là trực giác thôi, bắt đầu từ buổi sáng tim tôi đập nhanh hơn bình thường, cảm giác nơi này không còn an toàn.” Nam Thiệu lúc này mới giải thích “Nhưng tôi cũng không biết nơi nào an toàn, chỉ là cảm thấy nếu vẫn tiếp tục mưa như thế, ít nhất ở trong siêu thị còn có thể tìm được đồ ăn.” Kỳ thật ở khu chung cư gần nhất kia hẳn cũng có thể tìm được không ít đồ ăn, thế nhưng bởi vì quá gần nơi này, dễ xảy ra xung đột với đám người ở đây khi thức ăn cạn kiệt, đến lúc đó lại mất công một hồi, chi bằng ngay từ đầu liền cách xa một chút.

“Ở trung tâm quảng trường có một siêu thị lớn, nhưng lại ở tầng hầm, không thích hợp. Các siêu thị khác thì tôi không rõ vị trí lắm.” Trương Dịch nói. Không vì quyết định của Nam Thiệu chỉ xuất phát từ dự cảm mà không coi trọng, trên thực tế ở cái thời tận thế này, khi không có phương tiện trao đổi tin tức nhanh nhạy, trực giác lại có thể cứu mạng bất cứ lúc nào. Mà anh đã ngồi tù năm năm, sau khi ra ngoài còn chưa kịp quen thuộc với những thay đổi trong thành phố thì tận thế liền tới, cho nên nơi anh biết rõ nhất vẫn là khu thành cổ chưa thay đổi nhiều.

“Hơn nữa lưu lượng người trong siêu thị rất lớn, vài người chúng ra muốn tới đó trong thời điểm không có ánh sáng thế này rất không thực tế.”

Làm cách nào để tiến vào siêu thị, Nam Thiệu không nghĩ đó là vấn đề, thế nhưng tất cả dự kiến của hắn thành lập dựa trên sự hiểu biết của Trương Dịch đối với thị trấn, nay không có điều kiện này, đội mưa dò dẫm trong thị trấn đầy zombie hiển nhiên là một chủ ý tồi.

“Em biết ở Thành Nam có một cửa hàng bách hóa khá lớn, bên cạnh là triền núi nhỏ xây công viên. Lúc mới xây xong người tới chơi rất nhiều, sau này nghe nói có vụ án cướp của giết người thì người đến ít đi. Nhưng mà trước tận thế cửa hàng kia vẫn đang mở, siêu thị bạn của em cũng có cổ phần trong đó, có điều từ đây đến đó sẽ hơi phiền toái.” Cục thịt Trần nói rõ. Tuy y ở nội thành thế nhưng không hề xa lạ khu vực xung quanh thị trấn, nơi nơi đều có bạn.

“Cậu nói Gà bốn mắt hả?” Trương Dịch hỏi.

“Đúng vậy, chính là Gà bốn mắt. Anh Dịch còn nhớ hả?” Cục thịt Trần ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại uể oải “Cũng không biết nó đã chết hay chưa nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Dịch đương nhiên nhớ rõ cái thằng vừa nhỏ vừa gầy lại không khác gì con khỉ kia, phải biết rằng khi mới bắt đầu điều tra cục thịt Trần, anh đã từng bị người này đùa giỡn, muốn không ấn tượng cũng khó, chẳng qua sau này không có cơ hội tiếp xúc thêm.

Nghe xong cục thịt Trần miêu tả, trong đầu Nam Thiệu đột nhiên hiện lên hình ảnh cây cối tươi tốt vây xung quanh các tòa nhà bắt người ăn thịt, không khỏi rùng mình “Không được. Phải tìm một nơi xung quanh không có cây cối, một nơi không có bất cứ thực vật nào vây quanh.”

“Anh Thiệu, anh nằm mơ à, hiện tại nơi nào còn cây?” Cục thịt Trần nhìn Nam Thiệu như nhìn sinh vật lạ, cảm giác người đồng đội này dù bề ngoài rất đẹp trai nhưng thần kinh thật sự là có hơi bất thường.

Nhưng Trương Dịch hiểu được ý Nam Thiệu muốn nói, anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng “Trên đường Thanh Vân hướng đi tới thành cổ, ước chừng hai trăm mét có một khách sạn tên là Thịnh Phong, gần bến xe, chung quanh đều là một ít nhà khách và tiệm cơm, đằng sau là khu dân cư. Trừ ngoài cửa khách sạn có bồn hoa thì chung quanh đó đừng nói một thân cây, dù là một nhánh cỏ cũng không có.”

“Vậy phải đi qua hơn nửa thị trấn đó anh Thiệu.” Miệng cục thịt Trần ngoác rộng hết cả ra.

“Sợ à?” Nam Thiệu hỏi.

“Sợ.” Cục thịt Trần gật đầu.

“Có đi hay không?” Nam Thiệu lại hỏi.

“Mọi người đi, em đi.” Cục thịt Trần nuốt một ngụm nước miếng, tuy trả lời không sảng khoái nhưng vẫn rất kiên định.

Trương Dịch dùng dây đeo cột Dương Dương vào trước ngực, Lý Mộ Nhiên ở bên cạnh giúp anh. Nam Thiệu không để ý tới Cục thịt Trần, nói với Trương Dịch “Anh Dịch, để tôi mang Dương Dương đi.”

Trương Dịch lắc đầu “Cậu càng linh hoạt, chúng ta càng an toàn. Với cả, tôi đã quen rồi.” Nam Thiệu chưa quen lưng cõng đứa nhỏ chiến đấu với zombie. Lúc này đã không phải vấn đề tín nhiệm hay không, mà là muốn dùng tất cả khả năng đề cao xác suất sinh tồn của mọi người.

“Ba ơi, chúng ta lại chuyển nhà sao?” Trương Duệ Dương rất phối hợp nâng tay lên, để dây luồn qua dưới nách, miệng nhỏ khẽ cất tiếng.

“Đúng vậy. Dương Dương có sợ không?” Trương Dịch cúi đầu hôn trán con trai, thấp giọng hỏi, trong lòng anh tràn đầy áy náy vì không thể cho con trai một ngôi nhà an toàn, khiến đứa trẻ còn nhỏ đã phải chạy khắp nơi cùng người lớn trong màn đêm mưa to giá rét.

“Có ba, chú bí đỏ, dì Mộ Nhiên, chú béo, Dương Dương không sợ.” Trương Duệ Dương suy nghĩ rồi trả lời thật nghiêm túc. Sau đó nâng tay lên tựa hồ muốn sờ bụng, nhưng bởi đã buộc vào cùng Trương Dịch nên cuối cùng chỉ có thể buông tay “Hơn nữa con đã ăn no, còn có bao chuối khô trong ba lô nữa.” Một câu tựa hồ không liên quan đến vấn đề của Trương Dịch, nhưng kỳ lạ là bốn người ở đây đều nghe hiểu. Đứa trẻ muốn nói, bụng ăn no rồi, đồ chưa ăn cũng mang trên người, cho nên đi nơi nào cũng được. Vì thế mọi người mỉm cười, cảm giác mang theo nhóc con này không có chút cảm giác gánh nặng nào.

Mấy người tự mình chuẩn bị, ngay cả găng tay đều đeo, nhưng không phải phòng mưa mà là phòng zombie cắn bị thương. Trương Duệ Dương bị bao trong áo mưa của Trương Dịch, may mà hai cha con đều gầy, mặc áo mưa vào còn nhìn chưa đầy đặn bằng cục thịt Trần.

“Tới nói cho đội trưởng Kiều với Thạch Bằng Tam một tiếng đi.” Thời điểm sắp sửa đi ra ngoài, Trương Dịch đột nhiên nói. Tuy đối phương không thể hiện rõ ràng, thế nhưng anh cũng không phải không thông đạo lý đối nhân xử thế, được người ta âm thầm ưu ái sao có thể không biết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bọn họ chưa chắc sẽ tin.” Nam Thiệu trả lời, nhưng không phản đối mà là nhớ tới một việc khác “Hẳn là nên tìm dây thừng, buộc chúng ta vào cùng nhau, cẩn thận khỏi lạc.”

“Đi xem đội trưởng Kiều có theo cùng không.”

Họ theo thứ tự đi ra hành lang tiến vào trong mưa, cục thịt Trần đi ở phía sau kéo Lý Mộ Nhiên một chút, hỏi “Em gái Mộ Nhiên, em không cảm thấy đi ra ngoài như vây là chịu chết sao?”

Tuy rằng rất tối, Lý Mộ Nhiên vẫn quay đầu lại, nhưng khi phát hiện không nhìn ra cái gì thì lập tức quay đi, ánh mắt nhìn theo cột sáng mờ mờ của đèn pin trong tay Nam Thiệu dẫn đầu, bởi vì mưa quá lớn, ánh sáng thậm chí không thể chiếu xa “So với em hay anh hai anh ấy lại càng không muốn chết.”

Cục thịt Trần nghe được lời này, vì thế an tâm không dông dài nữa. Hơn nữa tựa hồ y cũng nhận định suy nghĩ như vậy, từ nay về sau cũng học Lý Mộ Nhiên — bất kể Nam Thiệu và Trương Dịch đưa ra quyết định gì, đều thản nhiên bình tĩnh chấp nhận vô điều kiện.

Bởi vì trời tối từ ngày hôm qua vẫn chưa từng sáng hơn, cộng thêm thời tiết giá rét lại không có nhiều đồ ăn, lúc này gần như tất cả mọi người đều bọc chăn ngủ bên đống lửa. Thời gian bọn Trương Dịch đến không quá thích hợp, may mắn hai người ở cùng Kiều Dũng coi như không tồi, nhìn mấy người bọn họ thì kinh ngạc nhiều hơn tức giận.

“Các cậu muốn đi?” Kiều Dũng nghe xong lí do mà họ đến, chòm râu nhỏ lập tức vểnh lên, Trương Duệ Dương nhìn thấy mà rất muốn sờ một cái. Đương nhiên, nhóc biết làm vậy rất không lễ phép, cho nên tay chỉ giật giật, sau đó ngẩng đầu nhìn cằm Trương Dịch, tò mò không rõ vì sao ba không có loại râu đó. Nếu có, nhóc muốn sờ thì sẽ tiện hơn nhiều.

Nam Thiệu ừ một tiếng, nói ra dự cảm của hắn, đồng thời nói ra suy đoán của họ về thị trấn Vọng Dương, không thay đổi hay phóng đại bất cứ điều gì, bình thản gần như không có sức thuyết phục. Về chuyện phòng ở bị người dị năng chiếm, hắn căn bản không hề đề cập, càng không nghĩ tới nhờ Kiều Dũng giúp bọn hắn chủ trì công đạo. Đừng nói hiện tại là tận thế, dù là trước kia ở đâu có công lí chân chính cơ chứ? Năng lực không bằng người, cơn tức này chỉ có thể nuốt xuống, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trả lại tất cả, hơn nữa còn phải trả lại gấp bội.

“Nhưng giờ ngoài kia zombie bao vây đông đúc, các cậu đi ra ngoài như vậy không phải là chịu chết sao?” Kiều Dũng nhíu mày, tựa hồ cảm giác bọn họ chỉ dựa vào trực giác liền quyết định như vậy thì quá mức lỗ mãng.

“Chúng tôi đến từ biệt, cảm ơn tổ trưởng Kiều và anh Thạch đã chiếu cố, chỗ anh Thạch, bởi vì thời gian quá muộn không tiện quấy rầy, phiền tổ trưởng Kiều nói một tiếng thay chúng tôi.” Nam Thiệu cũng không định thuyết phục Kiều Dũng, chẳng qua là xuất phát từ đạo nghĩa mới tới nhắc nhở một câu mà thôi, cũng không muốn chậm trễ thời gian. Trước khi xoay người đi, nhớ tới một chuyện bèn nói “Đúng rồi, nước mưa chưng cất có thể dùng để uống.”

Kiều Dũng sửng sốt, thấy bọn họ xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày hôm trước bọn họ bao lớn bao nhỏ phòng ngừa thời tiết thay đổi, nhịn không được lên tiếng kêu “Đợi đã!”

Mấy người dừng lại, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhưng không bước về, một bộ đợi đối phương nói xong liền đi.

“Các cậu từ từ, để tôi thương lượng với những người khác một chút.” Kiều Dũng bất đắc dĩ, lại thêm một câu “Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.”

Đám người Nam Thiệu đoán được Kiều Dũng dao động, thầm nghĩ nếu có nhiều người hơn, lực lượng sẽ càng lớn hơn một chút nên không cự tuyệt. Dù khẩn cấp cũng không thiếu một lát này, huống chi chỉ là dự cảm cá nhân, cũng không cần quá mức khẩn trương.

Hiệu suất làm việc của Kiều Dũng rất cao, qua một giờ liền phân người thông báo dự đoán của Nam Thiệu đến mọi người, thậm chí bảo bọn họ đưa ra lựa chọn. Đương nhiên, trong đó có kẻ lén chê cười không ít, cười hắn chuyện bé xé ra to, nghe gió mà tưởng là mưa, trong suy nghĩ của bọn họ, hiện tại đội mưa phá vòng vây mới là đứa ngốc. Có điều, vẫn có người trở lại cùng Kiều Dũng, tuy không nhiều nhưng cũng đến tám chín người, có ba người dị năng, còn lại đều là người thường, Thạch Bằng Tam cũng ở đây.

“Hai người các cậu có đi không?” Kiều Dũng hỏi hai người ở cùng hắn là Hùng Hóa và Lưu Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi Phế Vật

Số ký tự: 0