Rời đi
Nhạn Quá Thanh Thiên
2024-11-20 21:12:15
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
“Hai cậu có đi không?” Kiều Dũng hỏi Hùng Hóa và Lưu Hạ ở cùng hắn.
“Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại không tốt nhưng lúc trước khi lần đầu tiên trời tối phần lớn nhân loại đều biến thành zombie, lần này ai biết lại có chuyện gì nữa.” Hùng Hóa nói “Nơi này căn bản không đủ đồ ăn cho hơn hai trăm người trong vài ngày, đến lúc đó vẫn phải ra ngoài tìm thức ăn, khi ấy sẽ xảy ra cái gì? Có thể zombie sẽ chết sạch, chúng ta thoát nạn, có khi nơi này lại biến thành biển nước, chúng ta bị nhốt chết.” Nói đến đây, anh nhún vai “Tôi cảm thấy hiện tại nên đi theo mấy anh thì hơn, ít nhất còn có thể bước trên đất liền, dù sao tôi ghét bơi lắm.” Hiển nhiên trong lòng anh ta kỳ thật cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, cho nên mới nói nhiều như vậy. Ngược lại Lưu Hạ chỉ đơn giản gật đầu một cái xem như tỏ thái độ.
“Nói nghe thử dự định của các cậu đi.” Thấy tất cả người ở đây đều quyết định, lúc này Kiều Dũng mới nhìn về phía Nam Thiệu.
Nam Thiệu và Trương Dịch nhìn nhau, cũng không che giấu, lời ít ý nhiều mà nói ra ý tưởng lúc trước. Kiều Dũng khép hờ mắt sờ sờ cằm “Nếu chỗ kia giống như các cậu miêu tả, vậy sẽ tốt hơn siêu thị, hơn nữa cũng có thể tìm được nhiều thứ ở chung quanh hơn.” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ điều mình muốn biết không phải cái này, vội vã vào vấn đề “Bên ngoài bị zombie bao vây, các cậu định đi thế nào?”
“Ngày hôm qua tôi với anh Dịch đã xem xét qua, bởi vì mưa to lấp đi mùi người sống, zombie đã bỏ đi không ít.” Nam Thiệu nói.
Bởi lo lắng mưa có hại cho cơ thể cho nên ngoại trừ đi lĩnh đồ ăn thì cơ bản không có ai lội vào trong mưa, vì vậy không chỉ thành viên trong đội, ngay cả vài tổ trưởng dị năng đều không rõ tình hình bên ngoài. Nghe Nam Thiệu nói, tinh thần tất cả mọi người không khỏi rung lên, đối với quyết định đột ngột lần này rốt cuộc đã hơi tin tưởng.
“Cơ bản thì zombie đều dựa vào mùi và âm thanh để tìm ra người sống, mưa to vừa lúc có thể che giấu hai thứ này, chúng ta chỉ cần cẩn thận, muốn ra ngoài hẳn sẽ không khó. Hơn nữa, nếu may mắn không chừng zombie hôm nay còn ít hơn hôm qua.” Trương Dịch mỉm cười nói. Đương nhiên, anh đã lược bỏ khả năng nếu không may mắn.
Kiều Dũng không còn bộ dáng tủm tỉm trước đây, vẻ mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng “Vậy thì chọn một lộ tuyến thích hợp nhất đi. Không cần lo bức tường rào ngoài cửa sắt bị đâm đổ, ở đây chúng ta có hai người dị năng hệ thổ.” Ngụ ý của hắn là, bọn họ có thể không cần ra ngoài từ bên chỗ zombie tụ tập đông nhất kia.
Không thể không nói, đối với mấy người Trương Dịch, đây là một tin tức rất tốt. Tuy phía khác tường đất cũng từng có không ít zombie tụ lại, nhưng nếu so với chỗ ngã tư khác, quả thực không thể so bì.
“Tôi là người trong thị trấn, khá quen thuộc mấy khu vực gần đây.” Có người mở miệng, lại là một người bình thường luôn im lặng từ khi tiến vào.
“Cậu tên gì, lại đây lại đây, những người khác nhanh đi thu dọn đồ đạc, cố gắng cắt giảm tránh ảnh hưởng hành động, nếu nhanh một chút nói không chừng trước hừng đông chúng ta có thể ăn một bữa ngon trong khách sạn rồi đấy.” Kiều Dũng gọi người nọ tới, lại thúc giục những người khác. Không thể không nói hắn rất giỏi kích động không khí, tùy tiện một câu liền khiến mọi người quên đi tương lai mù mịt phía trước, đồng thời trong lòng dâng lên hi vọng vô hạn.
“Tôi là Triệu Xuân.” Người kia nói, nhìn về phía Trương Dịch “May mắn ngày đó nghe lời các anh nên lấy được không ít quần áo, chăn bông và cả củi gỗ, hai ngày vừa rồi trải qua rất ổn.” Hóa ra là một người tính cách cẩn thận và cũng rất can đảm.
Trương Dịch hơi hơi gật đầu với anh ta, tự giới thiệu bản thân, hai người liền ghé vào cùng nhau nhanh chóng thương lượng ra một lộ tuyến tuy rằng nhiều ngã rẽ lắt léo nhưng bình thường ít người đi lại. Trên con đường này, nguy hiểm nhất chỉ có hai khu vực, một chính là khi ra ngoài tiểu khu, hai là đường cái qua trung tâm thị trấn. Hai nơi này không có đường khác thay thế, chỉ có thể xông vào.
“Nếu không nhất thiết, cố gắng tránh phải giết zombie. Chúng ta không thể tốn quá nhiều thời gian trên đường.” Trước lúc xuất phát, Trương Dịch nói với Kiều Dũng. Vì thế Kiều Dũng lại lớn tiếng căn dặn những người khác một lần.
Ngay trước khi đoàn người ra khỏi hành lang, có không ít người mở cửa hoặc là trốn sau cửa lấy ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn bọn họ. Nếu là bình thường, Kiều Dũng đã nổi khùng lên rồi, thế nhưng hiện tại hắn lại không có tâm tình so đo, những người khác thì lại càng lười để ý tới. Đều có tác phong nhanh nhẹn, ngay cả vài người thường cũng vậy, cho nên chỉ thấy một trận gió thổi vào, sau đó là tiếng cửa đập ‘rầm’ một tiếng, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Muốn đi theo xem không?” Ngụy Trung Hoa hỏi Thường Hán.
“Mày cũng ngốc như tụi nó à? Không sợ dính mưa rồi biến thành cái đống thịt thối ngoài kia sao.” Lý Trường Trạch tặc lưỡi một tiếng “Thằng Kiều Dũng cả ngày mắng này mắng nọ, kỳ thật chính nó mới là thằng ngu!” Nói xong, gã bọc chăn nằm xuống, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy.
Trong ánh lửa bập bùng, Ngụy Trung Hoa và Thường Hán liếc nhìn nhau, hai người ai cũng không nói chuyện. Thẳng đến khi tiếng ngáy truyền ra, Thường Hán mới ném miếng gỗ vào trong đống lửa, thản nhiên nói “Không cần dùng hoàn cảnh hiện tại phán xét. Nếu tiếp tục không ra ngoài chỉ có hai kết quả, chết hoặc sống.”
“Cậu tin lời họ nói sao?” Ngụy Trung Hoa và Thường Hán trước kia cũng chỉ là quen biết, thế nhưng sau lần hợp tác gần đây, lại càng ngày càng bội phục người này.
“Không quan trọng tin hay không.” Thường Hán trả lời “Trong tận thế, dựa vào trực giác sẽ sống càng lâu hơn so với dựa vào lý trí.” Ngụ ý chính là, đối với Nam Thiệu hắn thà rằng tin còn hơn không.
“Vậy sao cậu không đi cùng bọn họ?” Ngụy Trung Hoa khó hiểu. Hắn tưởng, nếu lúc ấy Thường Hán đồng ý đi, hẳn là hắn cũng sẽ cùng rời đi.
“Mưa to trời tối, gấp thế làm gì.” Thường Hán kéo kéo chăn trên người, ánh mắt dừng trên ánh lửa, đôi mắt bị khói hun cho híp lại “Có người chịu đi trước dò đường cũng không tệ. Trước đó chúng ta cứ ngủ một giấc đã.”
Ngụy Trung Hoa nghe đến đó, không khỏi cảm giác trái tim thoáng lạnh lẽo, đồng thời lại có chút may mắn, may mắn mình đứng cùng bên với Thường Hán. Nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch ngủ say như heo chết, đột nhiên cảm giác người này là đáng thương nhất, vừa ngốc lại ngây thơ.
Trong khi bên kia đàm luận, đoàn người Kiều Dũng đã đi tới gần cổng tiểu khu. Nam Thiệu nhanh chóng chiếu đèn pin một vòng bên ngoài, màn mưa quá lớn, ánh sáng đèn pin chiếu không xa, nhưng vẫn có thể thấy được số lượng zombie thực sự ít hơn, chỉ nhìn được thưa thớt vài con. Ra hiệu với người phía sau, hắn cẩn thận mở cửa sắt, sau đó lách ra ngoài, cột sáng đèn pin chiếu lên vài zombie, cẩn thận không để ánh sáng chiếu lên mình hay những người khác. Tuy rằng thính giác khứu giác của zombie là chủ đạo cho hướng săn mồi của nó nhưng thị giác cũng không phải hoàn toàn hỏng mất, cẩn thận vẫn hơn.
Tổng cộng mười bảy người, trừ Trương Duệ Dương được buộc trước ngực Trương Dịch, những người khác dù là người thường cũng hành động lưu loát phản ứng nhanh nhẹn. Có Nam Thiệu chỉ dẫn thành thạo phía trước, chỉ trừ một lần thiếu chút nữa đụng phải zombie trên mặt đất bị Thạch Bằng Tam dùng dị năng hệ kim lặng yên giải quyết, những zombie khác đều gần như là thoải mái mà vòng qua. Dù là như thế, vẫn tốn hơn mười phút mới đến chỗ tường đất. Như đã đoán từ trước, tường đất đã bị sụp một phần, chẳng qua vẫn đủ để che chắn cho mọi người.
Hai người dị năng hệ thổ ra tay làm ra một chỗ hổng trên tường đất đủ để một người đi qua. Vẫn là Nam Thiệu đi trước, khi xác định không có zombie phía trước mới đến Trương Dịch, còn có người thường tên Triệu Xuân mới gia nhập quen thuộc địa hình nơi này, cuối cùng là những người khác. Mưa to, không có mùi người sống, những zombie tụ tập ngoài tường đất lại tự du tản ra đi tìm mục tiêu để có thể lấp đầy bụng nên con đường đã khôi phục lại tình cảnh trước khi thị trấn bị bao vây. Một khi zombie không nhiều, đi ẩn trong mưa đêm liền trở nên dễ dàng hơn.
Mưa vẫn cuồng bạo đập vào thân thể, cho dù mặc áo bông thật dày hay là áo lông, vẫn không khác gì trực tiếp đập vào cơ thể. Không ai che ô, trong cơn mưa này, cầm ô trừ trở ngại hành động thì không có tác dụng gì. Có người lúc đi cầm theo ô, nhưng chưa ra khỏi tiểu khu đã ném xuống đất.
Mưa lớn cản trở tầm mắt, lần này không chỉ zombie không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp nhìn đến zombie ở nơi nào. Nếu không phải trong tay Nam Thiệu có đèn pin chỉ dẫn phương hướng, thì lạc nhau trong mưa là điều tất yếu sẽ xảy ra. Tuy rằng đã dùng dây thừng kết nối mọi người lại để ngừa đi lạc, nhưng mọi người mặc kệ là nam hay là nữ, là người dị năng hay người thường đều nắm chặt bàn tay người gần mình nhất, dìu đỡ nhau, dẫn dắt nhau. Mặc kệ trước kia thế nào, về sau sẽ thế nào, ít nhất trong lúc này, giữa bọn họ không còn ngăn cách.
Con đường mà Trương Dịch và Triệu Xuân quyết định quả thật thực không sai, sau khi rời khỏi đường cái, số lượng zombie gặp phải càng ngày càng ít, nhìn qua tựa hồ phí không ít thời gian, nhưng kỳ thật so với thời gian né tránh trên đường cái thì cũng đã tiết kiệm được không ít, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng bớt đi nhiều. Có điều thời điểm đi đến phố chính, bọn họ vẫn gặp phiền toái.
“Nhiều lắm, gần như cách một hai bước sẽ có một zombie.” Nam Thiệu đảo đèn pin thoáng qua bên ngoài, sau đó lại nhanh chóng rụt về, quay đầu nói với những người khác. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn tuy rằng không muốn lại vẫn phải dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người nghe được. May mắn đã lui về sau một khoảng cách, không thì chỉ sợ thu hút không ít zombie.
“Hiện tại không có khả năng trở về.” Kiều Dũng vuốt nước trên mặt vì bị đông lạnh mà xanh tái, đương nhiên không ai có thể nhìn thấy, hơn nữa những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
“Nghĩ biện pháp để chúng nó tách ra một con đường.” Chân Trương Dịch đau mất hết cảm giác, sau khi dừng lại chỉ có thể dựa vào Nam Thiệu và Triệu Xuân mà chống đỡ. Anh ôm thật chặt Trương Duệ Dương trong lòng lạnh đến mức chân run run, nói.
“Ai có biện pháp, nói nhanh! Tiếp tục kéo dài thì mọi người đều sẽ chết ở đây!” Nam Thiệu cảm giác được Trương Dịch run rẩy rất lợi hại, trong lòng nóng nảy, hét lớn, đồng thời thò tay ôm chặt Trương Dịch và Trương Duệ Dương ghé sát tựa vào ngực chính mình, hi vọng có thể khiến hai cha con ấm áp hơn một chút.
Trương Dịch sửng sốt, cuối cùng vẫn không cự tuyệt ý tốt của hắn.
Beta: Yến Phi Ly
“Hai cậu có đi không?” Kiều Dũng hỏi Hùng Hóa và Lưu Hạ ở cùng hắn.
“Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại không tốt nhưng lúc trước khi lần đầu tiên trời tối phần lớn nhân loại đều biến thành zombie, lần này ai biết lại có chuyện gì nữa.” Hùng Hóa nói “Nơi này căn bản không đủ đồ ăn cho hơn hai trăm người trong vài ngày, đến lúc đó vẫn phải ra ngoài tìm thức ăn, khi ấy sẽ xảy ra cái gì? Có thể zombie sẽ chết sạch, chúng ta thoát nạn, có khi nơi này lại biến thành biển nước, chúng ta bị nhốt chết.” Nói đến đây, anh nhún vai “Tôi cảm thấy hiện tại nên đi theo mấy anh thì hơn, ít nhất còn có thể bước trên đất liền, dù sao tôi ghét bơi lắm.” Hiển nhiên trong lòng anh ta kỳ thật cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, cho nên mới nói nhiều như vậy. Ngược lại Lưu Hạ chỉ đơn giản gật đầu một cái xem như tỏ thái độ.
“Nói nghe thử dự định của các cậu đi.” Thấy tất cả người ở đây đều quyết định, lúc này Kiều Dũng mới nhìn về phía Nam Thiệu.
Nam Thiệu và Trương Dịch nhìn nhau, cũng không che giấu, lời ít ý nhiều mà nói ra ý tưởng lúc trước. Kiều Dũng khép hờ mắt sờ sờ cằm “Nếu chỗ kia giống như các cậu miêu tả, vậy sẽ tốt hơn siêu thị, hơn nữa cũng có thể tìm được nhiều thứ ở chung quanh hơn.” Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ điều mình muốn biết không phải cái này, vội vã vào vấn đề “Bên ngoài bị zombie bao vây, các cậu định đi thế nào?”
“Ngày hôm qua tôi với anh Dịch đã xem xét qua, bởi vì mưa to lấp đi mùi người sống, zombie đã bỏ đi không ít.” Nam Thiệu nói.
Bởi lo lắng mưa có hại cho cơ thể cho nên ngoại trừ đi lĩnh đồ ăn thì cơ bản không có ai lội vào trong mưa, vì vậy không chỉ thành viên trong đội, ngay cả vài tổ trưởng dị năng đều không rõ tình hình bên ngoài. Nghe Nam Thiệu nói, tinh thần tất cả mọi người không khỏi rung lên, đối với quyết định đột ngột lần này rốt cuộc đã hơi tin tưởng.
“Cơ bản thì zombie đều dựa vào mùi và âm thanh để tìm ra người sống, mưa to vừa lúc có thể che giấu hai thứ này, chúng ta chỉ cần cẩn thận, muốn ra ngoài hẳn sẽ không khó. Hơn nữa, nếu may mắn không chừng zombie hôm nay còn ít hơn hôm qua.” Trương Dịch mỉm cười nói. Đương nhiên, anh đã lược bỏ khả năng nếu không may mắn.
Kiều Dũng không còn bộ dáng tủm tỉm trước đây, vẻ mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng “Vậy thì chọn một lộ tuyến thích hợp nhất đi. Không cần lo bức tường rào ngoài cửa sắt bị đâm đổ, ở đây chúng ta có hai người dị năng hệ thổ.” Ngụ ý của hắn là, bọn họ có thể không cần ra ngoài từ bên chỗ zombie tụ tập đông nhất kia.
Không thể không nói, đối với mấy người Trương Dịch, đây là một tin tức rất tốt. Tuy phía khác tường đất cũng từng có không ít zombie tụ lại, nhưng nếu so với chỗ ngã tư khác, quả thực không thể so bì.
“Tôi là người trong thị trấn, khá quen thuộc mấy khu vực gần đây.” Có người mở miệng, lại là một người bình thường luôn im lặng từ khi tiến vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu tên gì, lại đây lại đây, những người khác nhanh đi thu dọn đồ đạc, cố gắng cắt giảm tránh ảnh hưởng hành động, nếu nhanh một chút nói không chừng trước hừng đông chúng ta có thể ăn một bữa ngon trong khách sạn rồi đấy.” Kiều Dũng gọi người nọ tới, lại thúc giục những người khác. Không thể không nói hắn rất giỏi kích động không khí, tùy tiện một câu liền khiến mọi người quên đi tương lai mù mịt phía trước, đồng thời trong lòng dâng lên hi vọng vô hạn.
“Tôi là Triệu Xuân.” Người kia nói, nhìn về phía Trương Dịch “May mắn ngày đó nghe lời các anh nên lấy được không ít quần áo, chăn bông và cả củi gỗ, hai ngày vừa rồi trải qua rất ổn.” Hóa ra là một người tính cách cẩn thận và cũng rất can đảm.
Trương Dịch hơi hơi gật đầu với anh ta, tự giới thiệu bản thân, hai người liền ghé vào cùng nhau nhanh chóng thương lượng ra một lộ tuyến tuy rằng nhiều ngã rẽ lắt léo nhưng bình thường ít người đi lại. Trên con đường này, nguy hiểm nhất chỉ có hai khu vực, một chính là khi ra ngoài tiểu khu, hai là đường cái qua trung tâm thị trấn. Hai nơi này không có đường khác thay thế, chỉ có thể xông vào.
“Nếu không nhất thiết, cố gắng tránh phải giết zombie. Chúng ta không thể tốn quá nhiều thời gian trên đường.” Trước lúc xuất phát, Trương Dịch nói với Kiều Dũng. Vì thế Kiều Dũng lại lớn tiếng căn dặn những người khác một lần.
Ngay trước khi đoàn người ra khỏi hành lang, có không ít người mở cửa hoặc là trốn sau cửa lấy ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn bọn họ. Nếu là bình thường, Kiều Dũng đã nổi khùng lên rồi, thế nhưng hiện tại hắn lại không có tâm tình so đo, những người khác thì lại càng lười để ý tới. Đều có tác phong nhanh nhẹn, ngay cả vài người thường cũng vậy, cho nên chỉ thấy một trận gió thổi vào, sau đó là tiếng cửa đập ‘rầm’ một tiếng, bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Muốn đi theo xem không?” Ngụy Trung Hoa hỏi Thường Hán.
“Mày cũng ngốc như tụi nó à? Không sợ dính mưa rồi biến thành cái đống thịt thối ngoài kia sao.” Lý Trường Trạch tặc lưỡi một tiếng “Thằng Kiều Dũng cả ngày mắng này mắng nọ, kỳ thật chính nó mới là thằng ngu!” Nói xong, gã bọc chăn nằm xuống, không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy.
Trong ánh lửa bập bùng, Ngụy Trung Hoa và Thường Hán liếc nhìn nhau, hai người ai cũng không nói chuyện. Thẳng đến khi tiếng ngáy truyền ra, Thường Hán mới ném miếng gỗ vào trong đống lửa, thản nhiên nói “Không cần dùng hoàn cảnh hiện tại phán xét. Nếu tiếp tục không ra ngoài chỉ có hai kết quả, chết hoặc sống.”
“Cậu tin lời họ nói sao?” Ngụy Trung Hoa và Thường Hán trước kia cũng chỉ là quen biết, thế nhưng sau lần hợp tác gần đây, lại càng ngày càng bội phục người này.
“Không quan trọng tin hay không.” Thường Hán trả lời “Trong tận thế, dựa vào trực giác sẽ sống càng lâu hơn so với dựa vào lý trí.” Ngụ ý chính là, đối với Nam Thiệu hắn thà rằng tin còn hơn không.
“Vậy sao cậu không đi cùng bọn họ?” Ngụy Trung Hoa khó hiểu. Hắn tưởng, nếu lúc ấy Thường Hán đồng ý đi, hẳn là hắn cũng sẽ cùng rời đi.
“Mưa to trời tối, gấp thế làm gì.” Thường Hán kéo kéo chăn trên người, ánh mắt dừng trên ánh lửa, đôi mắt bị khói hun cho híp lại “Có người chịu đi trước dò đường cũng không tệ. Trước đó chúng ta cứ ngủ một giấc đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Trung Hoa nghe đến đó, không khỏi cảm giác trái tim thoáng lạnh lẽo, đồng thời lại có chút may mắn, may mắn mình đứng cùng bên với Thường Hán. Nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Lý Trường Trạch ngủ say như heo chết, đột nhiên cảm giác người này là đáng thương nhất, vừa ngốc lại ngây thơ.
Trong khi bên kia đàm luận, đoàn người Kiều Dũng đã đi tới gần cổng tiểu khu. Nam Thiệu nhanh chóng chiếu đèn pin một vòng bên ngoài, màn mưa quá lớn, ánh sáng đèn pin chiếu không xa, nhưng vẫn có thể thấy được số lượng zombie thực sự ít hơn, chỉ nhìn được thưa thớt vài con. Ra hiệu với người phía sau, hắn cẩn thận mở cửa sắt, sau đó lách ra ngoài, cột sáng đèn pin chiếu lên vài zombie, cẩn thận không để ánh sáng chiếu lên mình hay những người khác. Tuy rằng thính giác khứu giác của zombie là chủ đạo cho hướng săn mồi của nó nhưng thị giác cũng không phải hoàn toàn hỏng mất, cẩn thận vẫn hơn.
Tổng cộng mười bảy người, trừ Trương Duệ Dương được buộc trước ngực Trương Dịch, những người khác dù là người thường cũng hành động lưu loát phản ứng nhanh nhẹn. Có Nam Thiệu chỉ dẫn thành thạo phía trước, chỉ trừ một lần thiếu chút nữa đụng phải zombie trên mặt đất bị Thạch Bằng Tam dùng dị năng hệ kim lặng yên giải quyết, những zombie khác đều gần như là thoải mái mà vòng qua. Dù là như thế, vẫn tốn hơn mười phút mới đến chỗ tường đất. Như đã đoán từ trước, tường đất đã bị sụp một phần, chẳng qua vẫn đủ để che chắn cho mọi người.
Hai người dị năng hệ thổ ra tay làm ra một chỗ hổng trên tường đất đủ để một người đi qua. Vẫn là Nam Thiệu đi trước, khi xác định không có zombie phía trước mới đến Trương Dịch, còn có người thường tên Triệu Xuân mới gia nhập quen thuộc địa hình nơi này, cuối cùng là những người khác. Mưa to, không có mùi người sống, những zombie tụ tập ngoài tường đất lại tự du tản ra đi tìm mục tiêu để có thể lấp đầy bụng nên con đường đã khôi phục lại tình cảnh trước khi thị trấn bị bao vây. Một khi zombie không nhiều, đi ẩn trong mưa đêm liền trở nên dễ dàng hơn.
Mưa vẫn cuồng bạo đập vào thân thể, cho dù mặc áo bông thật dày hay là áo lông, vẫn không khác gì trực tiếp đập vào cơ thể. Không ai che ô, trong cơn mưa này, cầm ô trừ trở ngại hành động thì không có tác dụng gì. Có người lúc đi cầm theo ô, nhưng chưa ra khỏi tiểu khu đã ném xuống đất.
Mưa lớn cản trở tầm mắt, lần này không chỉ zombie không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp nhìn đến zombie ở nơi nào. Nếu không phải trong tay Nam Thiệu có đèn pin chỉ dẫn phương hướng, thì lạc nhau trong mưa là điều tất yếu sẽ xảy ra. Tuy rằng đã dùng dây thừng kết nối mọi người lại để ngừa đi lạc, nhưng mọi người mặc kệ là nam hay là nữ, là người dị năng hay người thường đều nắm chặt bàn tay người gần mình nhất, dìu đỡ nhau, dẫn dắt nhau. Mặc kệ trước kia thế nào, về sau sẽ thế nào, ít nhất trong lúc này, giữa bọn họ không còn ngăn cách.
Con đường mà Trương Dịch và Triệu Xuân quyết định quả thật thực không sai, sau khi rời khỏi đường cái, số lượng zombie gặp phải càng ngày càng ít, nhìn qua tựa hồ phí không ít thời gian, nhưng kỳ thật so với thời gian né tránh trên đường cái thì cũng đã tiết kiệm được không ít, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng bớt đi nhiều. Có điều thời điểm đi đến phố chính, bọn họ vẫn gặp phiền toái.
“Nhiều lắm, gần như cách một hai bước sẽ có một zombie.” Nam Thiệu đảo đèn pin thoáng qua bên ngoài, sau đó lại nhanh chóng rụt về, quay đầu nói với những người khác. Tiếng mưa rơi quá lớn, hắn tuy rằng không muốn lại vẫn phải dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người nghe được. May mắn đã lui về sau một khoảng cách, không thì chỉ sợ thu hút không ít zombie.
“Hiện tại không có khả năng trở về.” Kiều Dũng vuốt nước trên mặt vì bị đông lạnh mà xanh tái, đương nhiên không ai có thể nhìn thấy, hơn nữa những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.
“Nghĩ biện pháp để chúng nó tách ra một con đường.” Chân Trương Dịch đau mất hết cảm giác, sau khi dừng lại chỉ có thể dựa vào Nam Thiệu và Triệu Xuân mà chống đỡ. Anh ôm thật chặt Trương Duệ Dương trong lòng lạnh đến mức chân run run, nói.
“Ai có biện pháp, nói nhanh! Tiếp tục kéo dài thì mọi người đều sẽ chết ở đây!” Nam Thiệu cảm giác được Trương Dịch run rẩy rất lợi hại, trong lòng nóng nảy, hét lớn, đồng thời thò tay ôm chặt Trương Dịch và Trương Duệ Dương ghé sát tựa vào ngực chính mình, hi vọng có thể khiến hai cha con ấm áp hơn một chút.
Trương Dịch sửng sốt, cuối cùng vẫn không cự tuyệt ý tốt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro