Bữa cơm áp lực
2024-11-11 20:55:28
Sau khi thực hiện 10 lần nâng lên hạ xuống ly nước thủy tinh bằng tinh thần lực, Mộ Ngôn ỉu xìu ngã vật ra giường, đến việc lấy sinh linh thủy trong không gian ra để uống cũng lười chả thèm lấy, lại giống như thời còn bình ổn trước đây có thói quen bỏ mặc chính mình, làm một giấc ngủ để quên đi cơn mệt mõi.
Lúc tỉnh táo lại đã là nửa đêm, trong phòng lẫn ngoài phòng đều chìm trong một màn đêm đen kịt.
Mộ Ngôn uể oải ngồi dậy, cậu ôm trán, thở ra một hơi, cơn mệt mỏi đã rút đi nhưng chưa dứt hẳn, vẫn còn đang âm ỉ. Cậu lúc này mới chịu lấy sinh linh thủy ra uống một ngụm, lúc này mới thấy tỉnh hơn một chút.
Cả ngày hôm nay cậu còn chưa tắm, lại làm nhiều thứ việc nên đổ đầy mồ hôi, bây giờ cả người bốc mùi kì quái, lại còn hơi lạnh nữa chứ, một cơn gió nhẹ thổi luồng vào cửa sổ chưa đóng hất tung tấm rèm cửa màu xanh lá, làm Mộ Ngôn thoáng rùng mình, đánh một cái hắt xì. Cậu xoa xoa mũi đã ửng đỏ, nhất chân toang bước xuống giường để đi tắm. Đột nhiên giữa cái màn đêm đen kịt ấy truyền ra một giọng nói trầm khàn nam tính:
"Chịu dậy rồi à?"
Trong căn phòng mà cưng mặc nhiên nghĩ chỉ có một mình mình, lại còn tối đen như mực, đột nhiên có tiếng người nói chuyện, phản ứng của cưng khi đó sẽ thế nào?
Nếu là trước đây Mộ Ngôn ù lì nhát gan chắc chắn sẽ sợ hãi, giật thót cả mình. Còn Mộ Ngôn bây giờ kinh qua mạt thế hãi hùng, trơ lì thì cũng không hẳn, chỉ là đủ bình tĩnh để đối mặt với những trường hợp bất ngờ xảy ra.
Mộ Ngôn hỏi bằng giọng kinh ngạc: "Cha, sao người lại ở đây?"
Mộ Đình Phong đang ngồi trên cái ghế bành duy nhất trong phòng, dù trong bóng tối đen kịt, vẫn có thể cảm nhận được tư thế cùng phong thái ưu nhã, quý khí của y. Y nói: "Ta vào kiểm tra xem con còn sống không."
Mộ Ngôn nghiêng đầu, môi hơi bĩu ra, dùng bộ điều khiển cảm ứng bật đèn lên, tức thì cả phòng ngập trong ánh sáng vàng nhạt. Cậu nói: "Cha thật biết đùa đấy, con làm sao có thể chết được, con còn phải sống để phụng dưỡng người nữa chứ."
Mộ Đình Phong đáy mắt tràn ngập vẻ thâm sâu: "con phụng dưỡng ta hay là ta phụng dưỡng con? huh?"
'huh' cái âm vị này, cất lên sao mà bắt bẻ trắng trợn.
Vừa nói Mộ Đình Phong vừa đẩy cái hộp nhỏ hình chữ nhật trên bàn hướng về phía Mộ Ngôn, bây giờ cậu mới để ý tới thứ đồ này, là một hộp cơm còn bốc khói nóng hổi, bên trong có một phần cơm trắng, một phần thịt kho tàu và rau dưa.
Mộ Ngôn lân la mò tới, kinh ngạc hỏi: "Cha đem cơm tối lên cho con đấy à?"
Mộ Đình Phong với tay lấy một quyển sách đặt gần đó ra xem, thần tình tỏ vẻ: như con đã thấy, còn miệng thì nhàn nhạt đáp: "Ta không có thói quen ăn khuya."
Trùng hợp lúc này bụng Mộ Ngôn phát réo lên rồn rột. Cậu ngượng ngùng cười cười, đưa tay gãi đầu. Mộ Đình Phong tuy là đang đọc sách nhưng không hề bỏ lỡ nhất cử nhất động nào của thằng con, y nói: "đừng nghĩ có linh khí, có không gian thì con có thể tự do chơi đùa với sức khỏe của mình, nên nhớ, không được quá phụ thuộc vào bất cứ thứ gì."
"Vâng, con biết mà." Mộ Ngôn gật gù: "Nhưng cha không thắc mắc vì sao con không xuống dùng cơm tối nay ư?"
Mộ Đình Phong ngước mắt nhìn Mộ Ngôn, hỏi ngược lại: "Con hy vọng người có tuổi như ta can thiệp tọc mạch vào đời sống riêng tư của mấy người trẻ tuổi bọn con?"
Mộ Ngôn: "???"
Làm sao, làm sao mà cha biết cậu và đại ca hay bí mật gọi cha là người đã có tuổi vậy?
Thấy Mộ Ngôn nghẹn họng, Mộ Đình Phong hất cằm về phía phòng tắm, "Còn không mau đi tắm rồi ra ăn cơm."
Mộ Ngôn biết mình là "người mang tội", không dám hó hé điều gì, ỉu xìu vọt vào phòng tắm.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, khóe miệng Mộ Đình Phong không kìm được câu lên một độ cung không nhỏ, rồi phì ra một tiếng cười khẽ, ý cười cũng ngập tràn trong đáy mắt, chứng tỏ tâm trạng y lúc này đang cực kì tốt, phi thường tốt.
Khi nhận thấy sự thất thố của mình, Mộ Đình Phong chợt hơi ngẩn ra, rồi khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ đỡ trán, y thầm nói: "chết tiệt, sắp không kìm chế được nữa rồi."
Mộ Ngôn dùng tốc độ bàn thờ để tắm rửa và kì cọ, không bao lâu sau mang một thân thơm mùi bạc hà chạy ra ngoài, đi tới ngồi xuống đối diện Mộ Đình Phong. Sự chú ý của cậu đặt lên hộp đựng thức ăn. Đút vào miệng một miếng thịt kho tàu, cậu nhắm mắt thỏa mãn, không khỏi tấm tắc: "oa, tay nghề của Thanh Y tỉ lại cao hơn rồi."
Mộ Đình Phong ngẩn đầu, đáy mắt thâm sâu dò hỏi: "Con có vẻ thích cô ta nhỉ?"
Mộ Ngôn không hiểu vì sao y lại hỏi như vậy, cậu vừa ăn vừa nói: "Con không có lí do gì để ghét cô ấy mà, đều là người cùng một đội mà. Nhưng sao cha lại nói như vậy a."
Mộ Đình Phong: "Ta cho rằng con mê luyến cô ta." Nhìn Mộ Ngôn hai mắt trợn lên như cá chết, kinh nghi bất định, Y đều đều nói tiếp: "Nếu con không có tình cảm đặc biệt gì với cô ta, làm sao lại chú ý đến sự thay đổi nhỏ trong thức ăn này chứ. Ta chẳng thấy nó tốt hơn chỗ nào cả, còn con thì thấy tay nghề của Thanh Y tiến bộ hơn."
Mộ Ngôn nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Chắc tại lâu rồi mới được ăn lại thịt kho tàu, nên cảm thấy cơm này ngon hơn chăng, nói gì thì nói, cũng hơn một tháng rồi không ăn thịt kho tàu. Tiếc là vị đầu bếp kia bị biến thành tang thi, nếu không sẽ rất đáng được trọng dụng."
Được trọng dụng là bởi vì Mộ Đình Phong rất kén ăn a.
Cơ mà cậu không hiểu tại sao y lại có suy nghĩ kì lạ này. Cậu và Thanh Y tỉ ư? Hoang đường thật.
Nghe cậu nói thế, chân mày Mộ Đình Phong không dễ nhận thấy dãn ra, thần sắc cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn. Y hết sức thản nhiên nói: "Thời buổi này còn chưa ổn định, tốt nhất đừng nên dây dưa chuyện tình cảm."
Mộ Ngôn gật đầu, phụ họa: "Cha, người yên tâm, con biết chừng mực."
"Thật vậy chăng? Những lời này toát ra từ miệng mấy thằng nhóc chưa trải sự đời như con có bao phần đáng tin?"
Mộ Ngôn đang căm cúi ăn cơm nghe thế không cho là đúng, ngẩn phắt đầu phản bác: "Cha, người đừng xem thường con trai người a, tuy lịch duyệt của con còn thấp, thực lực trong đội cũng không mấy nổi bậc, nhưng con thực sự rất biết điều a, mấy chuyện tình yêu nhi nữ, thành gia lập thất gì đó trong thời buổi này hoàn toàn không có khả năng, con cũng không có hứng thú. Nếu không vào cái lúc bị cô gái kia mê hoặc, con đã vạn kiếp bất phục luôn rồi, chứ đâu đợi đến bây giờ a." Cô gái kia chính là cô gái ngày đó tự xưng "Linh Nhi" dám bén mảng lên tầng 3 với bộ cánh rách rưới, muốn dụ dỗ cậu.
Nhắc đến cô ả, đầu mày Mộ Đình Phong tức khắc cau lại.
Mộ Ngôn liền biết y không muốn nghe tiếp, y chán ghét nhắc lại chuyện này, nên cậu mau chóng bắt chuyện: "Con bây giờ chỉ muốn mau chóng gia tăng thực lực, không nói có thể bảo vệ được người mình quan tâm, chỉ cần không kéo chân sau mọi người đã tốt lắm."
Mộ Đình Phong nghiêm mặt nói: "Mau chóng gia tăng thực lực đến quên cả ăn uống?"
Mộ Ngôn chột dạ nhai cơm. Cậu không nghĩ thói quen hay quên bữa của mình có ngày bị đem ra bắt bẻ thảo luận bởi cha của mình. Cùng lúc đó Mộ Ngôn cảm thấy như có một cỗ ấm áp xộc thẳng vào lòng, Mộ Đình Phong âu cũng là lo lắng cho cậu thôi, rõ ràng quan tâm người khác như vậy nhưng cứ tỏ vẻ lạnh lùng cứng rắn, nếu là trước đây điều này sẽ càng khiến Mộ Ngôn thêm xa rời y, nhưng lúc này cậu đã biết rõ y chỉ là quen che đậy cảm xúc, nên cảm thấy có chút buồn cười. Cậu ngẩn đầu, cười híp mắt nhìn y: "Sau này nhi tử sẽ quý trọng bản thân hơn, sẽ không khiến cha phải phiền lòng."
Mộ Đình Phong hừ lạnh một tiếng, thản nhiên lật tiếp trang sách. Bầu không khí bỗng rơi vào yên lặng mang chút ngượng nghịu mà chính Mộ Ngôn cũng chẳng rõ tại sao.
Bầu không khí yên lặng đó kéo dài cho đến khi Mộ Ngôn ăn cơm xong. Cậu nhìn Mộ Đình Phong, dường như y chẳng có ý gì sẽ rời khỏi phòng cậu. Mộ Ngôn thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, khai khẩu trước: "Cha, tối nay người có muốn ngủ lại đây với con không?"
Nói xong câu này, trong lòng Mộ Ngôn như có một dàn ngựa dẫm đạp qua.
Chết tiệt, rõ ràng cậu muốn nới với cha là cậu muốn nghỉ ngơi, muốn khéo léo tiễn y về phòng, nhưng không ngờ lời nói ra lại thành như vầy, thật có cảm giác muốn đem đầu lưỡi của mình cắn sứt luôn cho rồi. Trước giờ cha chưa bao giờ thân cận với ai quá đỗi, huống chi là ngủ chung một phòng một giường, đây chẳng khác nào mạo phạm y?
Nhưng điều mà Mộ Ngôn không bao giờ ngờ tới lại xảy ra, Mộ Đình Phong gật đầu nói: "Được thôi, nếu con đã muốn."Mộ Ngôn có chút nghệch mặt, sau một phút thất thố liền chuyển sang bối rối gãi đầu: "Cha, chẳng phải người không thích ngủ cùng người khác sao ạ?"
Mộ Đình Phong: "Con nói người khác là người nào? con ư?" y buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, thật sự đi về phía giường nằm của Mộ Ngôn. Áo ngủ của y là áo choàng bằng lụa mềm, theo chuyển động của thân thể mà khi có khi không dán sát vào thân người, ôm trọn từng múi cơ khiến nó nhuốm lấy vài phần mị hoặc.
Mộ Đình Phong vén chăn, nằm ngay ngắn trên giường, quả thật lời y nói chưa bao giờ là trêu đùa, y thật sự sẽ ngủ ở đây, tối nay.
"Còn nghệch ra đấy làm gì, không mau tắt đèn đi ngủ?" giọng Mộ Đình Phong trầm thấp, không cho phép cự tuyệt.
Lúc tỉnh táo lại đã là nửa đêm, trong phòng lẫn ngoài phòng đều chìm trong một màn đêm đen kịt.
Mộ Ngôn uể oải ngồi dậy, cậu ôm trán, thở ra một hơi, cơn mệt mỏi đã rút đi nhưng chưa dứt hẳn, vẫn còn đang âm ỉ. Cậu lúc này mới chịu lấy sinh linh thủy ra uống một ngụm, lúc này mới thấy tỉnh hơn một chút.
Cả ngày hôm nay cậu còn chưa tắm, lại làm nhiều thứ việc nên đổ đầy mồ hôi, bây giờ cả người bốc mùi kì quái, lại còn hơi lạnh nữa chứ, một cơn gió nhẹ thổi luồng vào cửa sổ chưa đóng hất tung tấm rèm cửa màu xanh lá, làm Mộ Ngôn thoáng rùng mình, đánh một cái hắt xì. Cậu xoa xoa mũi đã ửng đỏ, nhất chân toang bước xuống giường để đi tắm. Đột nhiên giữa cái màn đêm đen kịt ấy truyền ra một giọng nói trầm khàn nam tính:
"Chịu dậy rồi à?"
Trong căn phòng mà cưng mặc nhiên nghĩ chỉ có một mình mình, lại còn tối đen như mực, đột nhiên có tiếng người nói chuyện, phản ứng của cưng khi đó sẽ thế nào?
Nếu là trước đây Mộ Ngôn ù lì nhát gan chắc chắn sẽ sợ hãi, giật thót cả mình. Còn Mộ Ngôn bây giờ kinh qua mạt thế hãi hùng, trơ lì thì cũng không hẳn, chỉ là đủ bình tĩnh để đối mặt với những trường hợp bất ngờ xảy ra.
Mộ Ngôn hỏi bằng giọng kinh ngạc: "Cha, sao người lại ở đây?"
Mộ Đình Phong đang ngồi trên cái ghế bành duy nhất trong phòng, dù trong bóng tối đen kịt, vẫn có thể cảm nhận được tư thế cùng phong thái ưu nhã, quý khí của y. Y nói: "Ta vào kiểm tra xem con còn sống không."
Mộ Ngôn nghiêng đầu, môi hơi bĩu ra, dùng bộ điều khiển cảm ứng bật đèn lên, tức thì cả phòng ngập trong ánh sáng vàng nhạt. Cậu nói: "Cha thật biết đùa đấy, con làm sao có thể chết được, con còn phải sống để phụng dưỡng người nữa chứ."
Mộ Đình Phong đáy mắt tràn ngập vẻ thâm sâu: "con phụng dưỡng ta hay là ta phụng dưỡng con? huh?"
'huh' cái âm vị này, cất lên sao mà bắt bẻ trắng trợn.
Vừa nói Mộ Đình Phong vừa đẩy cái hộp nhỏ hình chữ nhật trên bàn hướng về phía Mộ Ngôn, bây giờ cậu mới để ý tới thứ đồ này, là một hộp cơm còn bốc khói nóng hổi, bên trong có một phần cơm trắng, một phần thịt kho tàu và rau dưa.
Mộ Ngôn lân la mò tới, kinh ngạc hỏi: "Cha đem cơm tối lên cho con đấy à?"
Mộ Đình Phong với tay lấy một quyển sách đặt gần đó ra xem, thần tình tỏ vẻ: như con đã thấy, còn miệng thì nhàn nhạt đáp: "Ta không có thói quen ăn khuya."
Trùng hợp lúc này bụng Mộ Ngôn phát réo lên rồn rột. Cậu ngượng ngùng cười cười, đưa tay gãi đầu. Mộ Đình Phong tuy là đang đọc sách nhưng không hề bỏ lỡ nhất cử nhất động nào của thằng con, y nói: "đừng nghĩ có linh khí, có không gian thì con có thể tự do chơi đùa với sức khỏe của mình, nên nhớ, không được quá phụ thuộc vào bất cứ thứ gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng, con biết mà." Mộ Ngôn gật gù: "Nhưng cha không thắc mắc vì sao con không xuống dùng cơm tối nay ư?"
Mộ Đình Phong ngước mắt nhìn Mộ Ngôn, hỏi ngược lại: "Con hy vọng người có tuổi như ta can thiệp tọc mạch vào đời sống riêng tư của mấy người trẻ tuổi bọn con?"
Mộ Ngôn: "???"
Làm sao, làm sao mà cha biết cậu và đại ca hay bí mật gọi cha là người đã có tuổi vậy?
Thấy Mộ Ngôn nghẹn họng, Mộ Đình Phong hất cằm về phía phòng tắm, "Còn không mau đi tắm rồi ra ăn cơm."
Mộ Ngôn biết mình là "người mang tội", không dám hó hé điều gì, ỉu xìu vọt vào phòng tắm.
Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, khóe miệng Mộ Đình Phong không kìm được câu lên một độ cung không nhỏ, rồi phì ra một tiếng cười khẽ, ý cười cũng ngập tràn trong đáy mắt, chứng tỏ tâm trạng y lúc này đang cực kì tốt, phi thường tốt.
Khi nhận thấy sự thất thố của mình, Mộ Đình Phong chợt hơi ngẩn ra, rồi khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ đỡ trán, y thầm nói: "chết tiệt, sắp không kìm chế được nữa rồi."
Mộ Ngôn dùng tốc độ bàn thờ để tắm rửa và kì cọ, không bao lâu sau mang một thân thơm mùi bạc hà chạy ra ngoài, đi tới ngồi xuống đối diện Mộ Đình Phong. Sự chú ý của cậu đặt lên hộp đựng thức ăn. Đút vào miệng một miếng thịt kho tàu, cậu nhắm mắt thỏa mãn, không khỏi tấm tắc: "oa, tay nghề của Thanh Y tỉ lại cao hơn rồi."
Mộ Đình Phong ngẩn đầu, đáy mắt thâm sâu dò hỏi: "Con có vẻ thích cô ta nhỉ?"
Mộ Ngôn không hiểu vì sao y lại hỏi như vậy, cậu vừa ăn vừa nói: "Con không có lí do gì để ghét cô ấy mà, đều là người cùng một đội mà. Nhưng sao cha lại nói như vậy a."
Mộ Đình Phong: "Ta cho rằng con mê luyến cô ta." Nhìn Mộ Ngôn hai mắt trợn lên như cá chết, kinh nghi bất định, Y đều đều nói tiếp: "Nếu con không có tình cảm đặc biệt gì với cô ta, làm sao lại chú ý đến sự thay đổi nhỏ trong thức ăn này chứ. Ta chẳng thấy nó tốt hơn chỗ nào cả, còn con thì thấy tay nghề của Thanh Y tiến bộ hơn."
Mộ Ngôn nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Chắc tại lâu rồi mới được ăn lại thịt kho tàu, nên cảm thấy cơm này ngon hơn chăng, nói gì thì nói, cũng hơn một tháng rồi không ăn thịt kho tàu. Tiếc là vị đầu bếp kia bị biến thành tang thi, nếu không sẽ rất đáng được trọng dụng."
Được trọng dụng là bởi vì Mộ Đình Phong rất kén ăn a.
Cơ mà cậu không hiểu tại sao y lại có suy nghĩ kì lạ này. Cậu và Thanh Y tỉ ư? Hoang đường thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cậu nói thế, chân mày Mộ Đình Phong không dễ nhận thấy dãn ra, thần sắc cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn. Y hết sức thản nhiên nói: "Thời buổi này còn chưa ổn định, tốt nhất đừng nên dây dưa chuyện tình cảm."
Mộ Ngôn gật đầu, phụ họa: "Cha, người yên tâm, con biết chừng mực."
"Thật vậy chăng? Những lời này toát ra từ miệng mấy thằng nhóc chưa trải sự đời như con có bao phần đáng tin?"
Mộ Ngôn đang căm cúi ăn cơm nghe thế không cho là đúng, ngẩn phắt đầu phản bác: "Cha, người đừng xem thường con trai người a, tuy lịch duyệt của con còn thấp, thực lực trong đội cũng không mấy nổi bậc, nhưng con thực sự rất biết điều a, mấy chuyện tình yêu nhi nữ, thành gia lập thất gì đó trong thời buổi này hoàn toàn không có khả năng, con cũng không có hứng thú. Nếu không vào cái lúc bị cô gái kia mê hoặc, con đã vạn kiếp bất phục luôn rồi, chứ đâu đợi đến bây giờ a." Cô gái kia chính là cô gái ngày đó tự xưng "Linh Nhi" dám bén mảng lên tầng 3 với bộ cánh rách rưới, muốn dụ dỗ cậu.
Nhắc đến cô ả, đầu mày Mộ Đình Phong tức khắc cau lại.
Mộ Ngôn liền biết y không muốn nghe tiếp, y chán ghét nhắc lại chuyện này, nên cậu mau chóng bắt chuyện: "Con bây giờ chỉ muốn mau chóng gia tăng thực lực, không nói có thể bảo vệ được người mình quan tâm, chỉ cần không kéo chân sau mọi người đã tốt lắm."
Mộ Đình Phong nghiêm mặt nói: "Mau chóng gia tăng thực lực đến quên cả ăn uống?"
Mộ Ngôn chột dạ nhai cơm. Cậu không nghĩ thói quen hay quên bữa của mình có ngày bị đem ra bắt bẻ thảo luận bởi cha của mình. Cùng lúc đó Mộ Ngôn cảm thấy như có một cỗ ấm áp xộc thẳng vào lòng, Mộ Đình Phong âu cũng là lo lắng cho cậu thôi, rõ ràng quan tâm người khác như vậy nhưng cứ tỏ vẻ lạnh lùng cứng rắn, nếu là trước đây điều này sẽ càng khiến Mộ Ngôn thêm xa rời y, nhưng lúc này cậu đã biết rõ y chỉ là quen che đậy cảm xúc, nên cảm thấy có chút buồn cười. Cậu ngẩn đầu, cười híp mắt nhìn y: "Sau này nhi tử sẽ quý trọng bản thân hơn, sẽ không khiến cha phải phiền lòng."
Mộ Đình Phong hừ lạnh một tiếng, thản nhiên lật tiếp trang sách. Bầu không khí bỗng rơi vào yên lặng mang chút ngượng nghịu mà chính Mộ Ngôn cũng chẳng rõ tại sao.
Bầu không khí yên lặng đó kéo dài cho đến khi Mộ Ngôn ăn cơm xong. Cậu nhìn Mộ Đình Phong, dường như y chẳng có ý gì sẽ rời khỏi phòng cậu. Mộ Ngôn thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, khai khẩu trước: "Cha, tối nay người có muốn ngủ lại đây với con không?"
Nói xong câu này, trong lòng Mộ Ngôn như có một dàn ngựa dẫm đạp qua.
Chết tiệt, rõ ràng cậu muốn nới với cha là cậu muốn nghỉ ngơi, muốn khéo léo tiễn y về phòng, nhưng không ngờ lời nói ra lại thành như vầy, thật có cảm giác muốn đem đầu lưỡi của mình cắn sứt luôn cho rồi. Trước giờ cha chưa bao giờ thân cận với ai quá đỗi, huống chi là ngủ chung một phòng một giường, đây chẳng khác nào mạo phạm y?
Nhưng điều mà Mộ Ngôn không bao giờ ngờ tới lại xảy ra, Mộ Đình Phong gật đầu nói: "Được thôi, nếu con đã muốn."Mộ Ngôn có chút nghệch mặt, sau một phút thất thố liền chuyển sang bối rối gãi đầu: "Cha, chẳng phải người không thích ngủ cùng người khác sao ạ?"
Mộ Đình Phong: "Con nói người khác là người nào? con ư?" y buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy, thật sự đi về phía giường nằm của Mộ Ngôn. Áo ngủ của y là áo choàng bằng lụa mềm, theo chuyển động của thân thể mà khi có khi không dán sát vào thân người, ôm trọn từng múi cơ khiến nó nhuốm lấy vài phần mị hoặc.
Mộ Đình Phong vén chăn, nằm ngay ngắn trên giường, quả thật lời y nói chưa bao giờ là trêu đùa, y thật sự sẽ ngủ ở đây, tối nay.
"Còn nghệch ra đấy làm gì, không mau tắt đèn đi ngủ?" giọng Mộ Đình Phong trầm thấp, không cho phép cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro