Mạt Thế Chiếm Hữu

Chương 46

2024-11-11 20:55:28

Mộ Hàn từ từ bước tới, gã đội phó nội tâm dâng lên sợ hãi, lê lếch lùi về phía sau, vẽ ra một đường máu gớm ghiếc.

Gã nói: "các người rốt cuộc là ai? Vì sao chống đối Hoàng Tuyền đội bọn ta?"

"Ngươi đằng nào cũng chết, biết bọn ta là ai để làm gì, Huh?" Mộ Hàn nở nụ cười đầy quý khí, đáp.

Nụ cười này vào trong mắt một số người lại trông như ác quỷ.

Gã đội phó không phải kẻ ngu, biết mình không thắng nổi người này liền nhẹ giọng nói: "tiểu huynh đệ chắc cũng biết Hoàng Tuyền đội chúng ta thế lực lớn thế nào trong căn cứ thành A. Nếu đắc tội bọn ta đối với các người cũng không có gì tốt, còn nếu lần này ngươi phóng một con ngựa, lần sau muốn gia nhập Hoàng Tuyền đội là hoàn toàn có thể."

Mộ Hàn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc: "Hoàng Tuyền đội thế lực lớn lắm sao?"

Gã đội phó gật đầu lia lịa: "đúng vậy, trong căn cứ, thế lực chúng ta chỉ xếp sau quân đội. Các tiểu đội sinh tồn khác không dám đắc tội bọn ta, vả lại đãi ngộ trong đội vô cùng tốt. Đảm bảo làm hài lòng các vị."

Mộ Hàn: "Chuyện hôm nay đã như vậy, lẽ nào các ngươi không ghi thù, trái lại còn rộng lượng chiêu đãi bọn ta?"

"Haha Hoàng Tuyền đội chúng tôi rất ái mộ cường giả, nếu có thể kết giao được với các vị, những chuyện không vui đã xảy ra đều chẳng là gì." Gã đội phó cố rặn ra nụ cười, chân thành nói.

Hiển nhiên Mộ Hàn không ngây thơ mà tin lời này là thật lòng, hắn biết rõ mức độ tàn bại từ trong cốt tủy của những kẻ này.

Hắn vừa cười vừa nói: "cái cớ này không khỏi quá gượng ép đi. Bất kì ai bị đánh cũng không cười được, huống chi hai bên còn vừa sống mái với nhau, làm gì có chuyện chiêu mộ về chung một nhà chỉ vì lí do ái mộ cường giả, quả thật nực cười, chỉ vì muốn sống mà có thể nói ra chuyện cười bực này, thật không phù hợp với hung danh của ngươi chút nào cả, ta có hơi thất vọng rồi đấy."

Theo từng lời của Mộ Hàn, sắc mặt của gã đội phó ngày một tái nhợt dần.

Mộ Hàn từng bước đi tới, trên lòng bàn tay xoay tròn một mảnh băng nhọn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Gã đội phó vẫn lùi về phía sau, nhưng rõ ràng sức lực của gã ngày một yếu đi vì bị mất máu quá nhiều. Gã cắn răng không cam lòng, đồng tử ngập trong hận ý cùng phẫn nộ.

Đột nhiên gã gào lên một tiếng, rồi rút một đoản đao giấu trong người ra phi về phía Mộ Hàn, rồi bản thân dùng hết toàn bộ sức lực, bỏ qua đau đớn trên chân mà chạy đi.

Mộ Hàn nghiêng người né khỏi đao phong, đồng thời thu hết toàn bộ động tác của gã vào mắt, nhịn không được bật cười. "Hồi quang phản chiếu mà thôi." Nói rồi bàn tay vung lên đem băng nhọn phóng ra, mảnh băng với tốc độ cực nhanh không tới một giây đã ghim xuyên qua lồng ngực của gã đội phó.

Thân hình gã từ từ cứng lại, đổ xuống, máu tuôn giàn giụa, chết không nhắm mắt.

Mộ Hàn sau khi giết được đầu lĩnh, liền quay lại với chiến trường hỗn loạn, nơi này thượng phong đã sớm nghiêng về một bên.

Không lâu sau đội viên cuối cùng của Hoàng Tuyền đội cũng ngã xuống.

Hạc Giai Phàm ngồi bệt xuống giữa một đống xác, phun ra một ngụm máu trộn lẫn với nước bọt, hả giận nói: "đám người này, chết là đáng lắm, một lũ cặn bã."

Tử Đoàn trên người mang một vài vết thương, máu ươn ướt áo, sắc mặt cô tái nhợt. Thật ra đau đớn trên người không phải là vấn đề, mà chính là tâm lí cô không được ổn. Đây là lần đầu tiên cô giết người, tư vị thật sự không tốt chút nào. Có lẽ sau này sẽ quen dần thôi.

Mộ Ngôn cũng thở ra một hơi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, điều chỉnh lại trạng thái.

Ba lô cậu không mang theo mà để chúng ở ngoài xe nên không cách nào lấy nước được. Cũng may đây là siêu thị, kệ nước khoáng cách đó không xa. Mộ Ngôn đứng dậy đi tới đó.

Mộ Đình Phong lững thững đi theo.

Mộ Ngôn quay lại nhìn y, khó hiểu hỏi: "Cha, người đi theo con làm gì vậy, để mình con đi lấy nước cho mọi người là được rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Đình Phong nhàn nhạt đáp: "ta sợ con mang không nổi."

Mộ Ngôn hai mắt trợn trắng, có cảm giác rất cạn lời.

Biết y đang đùa giỡn nên cậu cũng không đáp lại, tiếp tục đi về phía kệ hàng, mặc cho Mộ Đình Phong bám theo ở phía sau.

Kệ nước khoáng bị phá hủy hơn phân nửa, còn lại vài chai, các kệ hàng gần đó cũng bị phá hủy làm cho phạm vi nơi này có phần hơi trống trải.

Mộ Ngôn xoay người nhìn xem có ai chú ý bên này không, vì cậu tính lấy thanh thủy trong không gian ra cho mọi người uống để nhanh cóng hồi sức.

Vừa quay qua liền thấy lồng ngực Mộ Đình Phong đang phóng đại trước mắt mình.

Mộ Ngôn trong đầu vụt qua suy nghĩ: có bờ ngực vững vàng này che chắn, những người phía sau chắc không nhìn thấy gì.

Có lẽ đây chính là dụng ý của Mộ Đình Phong khi đi theo cậu đi.

Mộ Ngôn cũng không chần chừ nữa, lấy thanh thủy được đựng trong các chai nước khoáng ra, thay thế nước trong siêu thị. Người khác chắc chắc không biết hành động này của cậu, chỉ nghĩ là cậu đang lấy nước khoáng trên kệ hàng.

Mộ Ngôn đưa cho Mộ Đình Phong mang một nữa, chính mình mang một nửa, hai người cùng quay lại chỗ cũ, phân phát nước cho đồng đội.

Mộ Lễ lúc này đi thăm dò tình hình trở về, nói: "tầng một này hầu như không còn gì có thể dùng được, lối lên tầng hai đã bị bít lại, tôi tới gần xem thì nghe thấy tiếng tang thi gầm gừ, hẳn là tầng hai hiện giờ đã không còn người sống nữa."

Tử Đoàn thắc mắc: "vậy tại sao lối lên lại bị bít lại nhỉ?"

Mộ Nghĩa: "chắc là lúc mới bắt đầu mạt thế, tầng một bị tang thi xâm lấn trước tiên, người trên tầng hai muốn tránh nạn đương nhiên phải cách li với tầng một rồi. Nhưng không may để lẫn người có mầm mống thi độc lẻn vào. Cuối cùng khó tránh khỏi kiếp nạn."

Khi nghe trên tầng hai có tang thi, Mộ Ngôn lập tức âm thầm mở ra linh thức điều tra. Quả thật trên tầng hai không còn người sống nào. Tang thi thì có hơn năm mươi con, trong đó hơn mười con là tang thi tiến hóa. Cao nhất là cấp 3.

Nhân lúc không ai chú ý, Mộ Ngôn dùng ngón tay viết những kí hiệu quen thuộc vào lòng bàn tay của Mộ Đình Phong, báo cho y biết tình hình.

Mộ Đình Phong quay sang nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Cùng lúc đó, Mộ Hàn nhìn Mộ Đình Phong, trưng cầu ý kiến: "Cha, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"

Vấn đề tiếp theo nên đi tiếp hay về này hắn cũng không chắc.

Mọi tin tức trên tầng hai gần như là phong bế, bọn họ chẳng biết gì cả. Nếu liều mạng đi lên, không may gặp phải tang thi cấp cao hơn, hoặc là nhiều tang thi tiến hóa tụ tập, vậy thì chẳng khác nào nấm mồ chôn thân tại đây.

Tuy bọn họ do dự, nhưng chỉ cần một lời của Mộ Đình Phong, bọn họ chắc chắn làm theo mà không chút nề hà. Bởi vì y là lão đại mà bọn họ tin phục tuyệt đối.

Mộ Đình Phong chậm rãi đảo mắt nhìn tất cả người ở đây, thu hết thần sắc của bọn họ vào mắt, đa phần là không cam lòng nếu phải bỏ về như thế này.

Y nói: "hơn năm mươi tang thi, trong đó có hơn mười tang thi tiến hóa, cao nhất là cấp ba. Muốn đi tiếp hay ra về, tùy các ngươi."

Với kết quả này, đáy mắt ai cũng hiện lên sự kinh ngạc với năng lực của Mộ Đình Phong cũng như thông tin mà y đưa ra.

Y có con mắt có thể nhìn xuyên thấu qua trần nhà ư?

Nhưng một lát sau mọi người liền bình thường trở lại, tự bổ não có lẽ đây là nột trong số những dị năng của lão đại đi.

Mộ Ngôn đứng một bên thì âm thầm bĩu môi bất bình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sao cha không cho cậu sống quang minh chính đại với năng lực của mình nhỉ? Tuy không có dị năng cụ thể nhưng tinh thần lực cũng rất lợi hại mà.

Mộ Hàn xoa cằm nói: "cấp bậc tang thi không quá cao nhưng số lượng lại nhiều như vậy, trong khi chúng ta chỉ có chừng này người, lại còn đang bị thương, muốn đột phá là rất khó. Hơn nữa không có Việt bá ở đây. Nếu may mắn giải quyết hết tang thi ở tầng hai, lượng hàng hóa ở đó cũng không thể mang về hết một lần được. Nhỡ có đội ngũ nào đó vô tình đi vào,.... vậy thì chúng ta chẳng khác gì may áo cưới cho người khác cả."

Những người khác nghe thế cũng gật đầu đồng ý. Thật lòng mà nói với lượng tang thi này bọn họ không ngại đánh, nhưng lại không muốn đánh không công cho người khác hưởng lợi.

Mộ Ngôn lại càng câm nín hơn, rõ ràng ở đây cậu có một cái không gian siêu bự chà bá nhưng lại không giúp được gì cho đội ngũ. Mộ Đình Phong muốn cậu giữ bí mật về nó.

Tuy nhiên Mộ Ngôn cũng không còn cái chấp niệm phải thu thập thật nhiều vật tư như hồi đầu mạt thế để có cảm giác an toàn nữa. Bởi không gian của cậu có thể nuôi trồng sản xuất, sản phẩm thu hoạch được còn chất lượng hơn bên ngoài nhiều. Chỉ cần có hạt giống, vật nuôi giống, liền có thể an cư lạc nghiệp rồi.

Theo ý kiến chung nhất, không tiếp tục đi lên tầng hai nên tám người đi ra xe trở về trang viên.

Hai ngày sau, khi mọi người đã chỉnh đốn trạng thái liền xuất phát. Lần này ngoại trừ Ba cha con Mộ Đình Phong và mẹ con Lê thẩm thì toàn bộ đều đi.

Mục tiêu chính là cái siêu thị ngày trước chưa công phá xong.

Sau chuyến này, lượng vật tư trong kho của trang viên sẽ tăng lên đáng kể, cộng với lương thực tự sản xuất, trong khoảng thời gian sắp tới, cao nhất là một năm, bọn họ có thể tập trung toàn lực vào việc phát triển lực lượng, mở rộng quy mô của đội mà không cần tốn thời gian ra ngoài tìm thêm lương thực rồi.

Thư phòng của Mộ Đình Phong nay đã trở thành phòng họp định kì mỗi tuần của Không Biết đội, nơi tập trung của cao tầng tinh túy nhất.

Tuy đội viên không nhiều nhưng vẫn phải có một vài luật định cũng như phân chia phận sự rõ ràng.

Về kiểm kê lương thực vật tư sẽ do Mộ Việt đảm nhiệm.

Mộ Nhân phụ trách mảng tinh hạch. Mỗi tuần, các thành viên phải nộp vào quỹ chung một lượng tinh hạch nhất định, phần dư lại có thể tự mình tích lũy để tu luyện hoặc trao đổi thứ mà mình cần. Riêng mẹ con Lê thẩm không ra ngoài đánh tang thi mà chỉ phụ trách chăm sóc nhà cửa vườn tược thì không cần nộp tinh hạch.

Trước mắt việc ăn uống vẫn là ăn chung với nhau. Về sau nếu lượng thành viên tăng lên thì sẽ chia phần, đến lúc đó thức ăn sẽ không còn miễn phí nữa mà tính vào điểm cống hiến của từng người.

Mấy người Mộ Nhân đang cố gằng hoàn thành hệ thống luật lệ, quy chế, chế độ thưởng phạt một cách chặt chẽ nhất trước khi mở cửa thu nhận người mới vào đội. Việc này về cơ bản không khác mấy so với việc quản lý đế chế vũ khí trước đây, nên không hề khó khăn đối với mấy tay lão luyện như mấy người Mộ Nhân.

Mà định hướng của Không Biết đội không phải là đi lên thành lập căn cứ, mà chỉ tồn tại như một thế lực riêng biệt.

Căn cứ thông thường sẽ có người bình thường và nhiều tổ đội sinh tồn, đặt dưới sự quản lí của một thế lực có quyền hạn cao hơn và mạnh hơn. Loại này giống như mô hình nhà nước lúc thời bình, có người dân, doanh nghiệp. Việc quản lý mô hình này tương đối phứ tạp, phải có sự đồng bộ từ trên xuống, và đặc biệt phải có sự hợp tác của các tiểu đội.

Thời mạt thế lấy phát triển sức mạnh làm trọng chứ không phải là kinh tế, do đó tiểu đội sinh tồn đóng vai trò quan trọng đối với một căn cứ.

Trong thời buổi cái tôi cao ngất ngưỡng này, căn cứ muốn có sức mạnh thì phải có sự nhượng bộ cũng như ưu đãi nhất định để đạt được sự đồng thuận và hợp tác của các tiểu đội.

Mảng này có một cái hệ lụy chính là tiểu đội sinh tồn sẽ tham đòi lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu.

Và việc cao tầng căn cứ có sự trừng phạt với bất kì tiểu đội nào cũng sẽ để lại ảnh hưởng không tốt cả về sức mạnh lẫn mối quan hệ với tiểu đội khác. Nếu muốn làm cho các tiểu đội hoàn toàn tin phục cũng như phụ thuộc vào căn cứ thì cao tầng căn cứ đó nhất định phải có thực lực cực mạnh.

Bên cạnh đó, các tiểu đội nếu không hài lòng với chế độ của căn cứ này, có thể di dời sang căn cứ khác. Tuy điều này hiếm khi xảy ra nhưng không phải không thể. Nó góp phần làm cho thực lực tổng hợp của căn cứ suy giảm mạnh cũng như khả năng đối kháng với tang thi cũng bị giảm đi.

Tiểu đội sinh tồn không có căn cứ này vẫn còn căn cứ khác, còn căn cứ không có tiểu đội sinh tồn thì không thể.

Vậy nên giữa thành lập căn cứ và thành lập một đội sinh tồn độc lập có khác biệt rất lớn, và cái nào lợi hơn cũng đã rõ ràng.

Nói một cách đơn giản hơn, mấy người Mộ Nhân không muốn thành lập một thế lực mà trong đó có những kẻ vô dụng chỉ biết chờ đợi sự cứu rỗi, lởn vởn qua lại trước mắt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chiếm Hữu

Số ký tự: 0