Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 12

Hắc Bạch Sắc Chương Ngư

2024-10-05 00:38:37

Nếu như trực tiếp lật mặt thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối làm lỡ thời gian.

Còn không bằng tương kế tựu kế.

Vì thế mà sau khi trùng sinh, lại đối mặt với người cậu khuyên cô gả cho con trai của ông chủ Vương một lần nữa, cô không kiên quyết từ chối chính là vì để lấy chiếc vòng này về.

Còn về bốn trăm vạn tiền sính lễ kia chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Nhưng Khương Vưu nhìn chằm chằm giọt máu trên chiếc vòng rất lâu lại không thấy có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ chiếc vòng này chỉ có chị họ mới có thể dùng?

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt cô lạnh xuống.

Đồ của nhà họ Khương, nếu như bản thân cô không thể dùng thì chẳng thà hủy nó đi.

Mới vừa nghĩ như vậy.

Giây tiếp theo cô đã cảm giác được sự nóng bỏng từ chiếc vòng trong lòng bàn tay.

Có một mảnh đá rơi từ vị trí vừa nhỏ máu xuống, lộ ra màu ngọc đỏ hồng trong suốt.

Nhưng cũng chỉ có một chút như vậy, Khương Vưu nghĩ một lát, lại bóp ngón tay nhỏ càng nhiều máu lên trên.

Sau đó cái vòng giống như lột da vậy, từng mảnh vỏ ngoài màu xám trắng rơi xuống, chỉ mấy giây mà cả chiếc vòng đã biến đổi.

Không giống với dáng vẻ trắng xám như lúc đầu, cái vòng lúc này hoàn toàn là màu đỏ thẫm, giống y như ngọc máu cao cấp vậy.

Khương Vưu có chút nghi ngờ, chiếc vòng mà đời trước cô nhìn thấy trên tay Lý Ánh Nguyệt rõ ràng chính là dáng vẻ trước khi lột vỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại sao hút máu của cô rồi lại biến thành vòng ngọc máu cao cấp rồi?

Chẳng lẽ là bởi vì huyết mạch của nhà họ Khương?

Khương Vưu nhìn chằm chằm cái vòng trên tay, không gian đâu?

Không gian đi đâu rồi?

Cô không hề cảm nhận được gì cả.

Suy nghĩ này vừa lóe lên, ngay sau đó cô chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã đứng trên một mảnh đất màu đen kịt không có một ngọn cỏ.

Khương Vưu nhìn bốn phía xung quanh một lượt.

Đằng sau là một tiểu viện có hàng rào tre có ba căn phòng.

Hiển nhiên là căn nhà đã hoang phế rồi, hàng rào tre cũng đổ đông đổ tây.

Cô đi vào trong viện, phát hiện bên trong viện có một cái giếng cạn.

Đây là đâu?

Không gian?

Chẳng lẽ, cái vòng này không chỉ là một không gian dự trữ đơn giản mà còn có thể tiến vào!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cúi đầu nhìn xuống, chiếc vòng trên tay đã biến mất, thay vào đó là một nốt ruồi son ở mặt trong cổ tay phải đỏ tươi như chu sa.

Trên cổ tay cô chưa bao giờ có nốt ruồi đỏ gì cả.

Cho nên chỉ có một cách giải thích, nốt ruồi này chính là cái vòng kia.

Nhưng cái vòng kia lại có thể biến thành một nốt ruồi để ẩn giấu, tại sao đời trước chị họ đeo lên cổ tay vẫn to như vậy?

Hơn nữa không gian này vậy mà có thể mang vật sống vào, tại sao Lý Ánh Nguyệt chưa bao giờ đặt vật sống vào trong không gian?

Lý Ánh Nguyệt chỉ có năng lực không gian, lại nhát gan, chính vì thế mà mỗi lần thu vật tư đều là cô ta cất đi.

Cho nên chuyện không gian của Lý Ánh Nguyệt không thể chứa vật sống này cô rất chắc chắn.

Khương Vưu thử một chút, trong lòng mặc niệm ra ngoài, ra ngoài.

Quả nhiên, giây tiếp theo lại trở về phòng của mình.

Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tác dụng của chiếc vòng này hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của cô.

Nếu như đã có đất, vậy thì có nghĩa là cô có thể trồng trọt!

Cô vội vàng trở lại bên trong không gian đi vào trong căn nhà nhỏ kiểm tra.

Đồ dùng trong phòng và gian nhà chính cơ bản đều đã hỏng hết rồi, cô chỉ chạm nhẹ một cái đã biến thành bụi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Số ký tự: 0