Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Câm Miệng Cho T...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Diệp Tịch Nhan gật đầu như trống lắc, gọi điện thoại: “Hứa Vong Xuyên, còn không quản bạn gái anh, chúng ta chưa làm gì, cô ta còn dẫn người tới KTV cưỡng gian em, có lầm hay không?”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Trương Hiểu Thi lập tức hỏng mất: “Cô câm miệng cho tôi! Diệp Tịch Nhan!”
Cái quỷ gì thế?
Cô ta dẫn người tới giáo huấn kẻ thứ ba, vậy mà ở trước mặt nhiều đại ca như vậy, kẻ thứ ba gọi Hứa Vong Xuyên tới đây đối phó bạn gái chính quy như cô ta?
Tao như vậy sao? Con mẹ nó.
Không biết là người nào cười ra tiếng, hoàn toàn cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của Trương Hiểu Thi.
Đám lưu manh còn chưa ra tay, cô ta đã cầm di động giơ tới trước mặt Diệp Tịch Nhan, nắm lấy tóc cô tát hai cái vang dội.
Diệp Tịch Nhan cũng không phải ngồi không.
Phun ra nước bọt kèm máu, trở tay nắm lấy tóc Trương Hiểu Thi, cũng tát mạnh hai cái.
Đánh Trương Hiểu Thi nhất thời không biết trời đất là thứ gì.
Hai người lao vào đánh nhau, căn bản không cho người khác cơ hội nhúng tay.
Trương Hiểu Thi vốn là em gái mạnh mẽ, thường xuyên đánh nhau, có thể đánh rất bình thường, nhưng Diệp Tịch Nhan là cái quỷ gì?
Thiên kim đại tiểu thư mặc đồng phục, ra tay cũng vô cùng độc ác, tát còn chưa đã nghiền, chuyển sang vung nắm đấm.
Từng quyền đập vào thịt, đánh như mưa bão.
Trương Hiểu Thi đau tới mức gào loạn lên.
Cánh tay xăm hoa thấy mà mí mắt giật giật: “Lên, kéo con đàn bà này ra.”
Mới có người xông lên, cửa phòng KTV bị đạp ra.
Hứa Vong Xuyên tiến vào, gân xanh nổi lên.
Nhìn một vòng xung quanh, lại âm dương quái khí tức giận hét.
“Diệp Tịch Nhan, đám côn trùng theo đuôi kia đâu? Bọn họ chết đâu rồi?”
Diệp Tịch Nhan chớp mắt: “Đúng vậy, chết đâu rồi.”
Luôn miệng nói hi sinh vì cô chết vì cô, gặp phải đám người lưu manh từng vào nhà giam đều chuồn hết.
Quá vô dụng.
Quả nhiên vẫn nên ôm chân đùi chính, đừng tích cóp thịt muỗi.
Trương Hiểu Thi vất vả lắm mới bò dậy được, tức đến mức phát điên, giơ chân đá mạnh về phía Diệp Tịch Nhan.
Hứa Vong Xuyên đã giơ tay đè chặt lại.
“Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang làm gì vậy? Hứa Vong Xuyên!” Trương Hiểu Thi nhìn bạn trai mình với vẻ không dám tin: “Máu mũi của em đều bị cô ta đánh ra, vậy mà anh không hỏi em câu nào! Cô ta gọi anh tới, anh lập tức tới, anh là chó Diệp Tịch Nhan nuôi sao?”
Hứa Vong Xuyên quay đầu đi.
Dường như phát hiện mình có chút giống chó.
Hiếm khi trên mặt xuất hiện biểu cảm nhíu mày suy tư.
Trương Hiểu Thi rèn sắt khi còn nóng:
“Đừng quên, lúc trước cô ta nhục nhã anh thế nào… Nếu không có em kéo anh ra ánh sáng, kéo anh ra khỏi vũng bùn…”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Trương Hiểu Thi lập tức hỏng mất: “Cô câm miệng cho tôi! Diệp Tịch Nhan!”
Cái quỷ gì thế?
Cô ta dẫn người tới giáo huấn kẻ thứ ba, vậy mà ở trước mặt nhiều đại ca như vậy, kẻ thứ ba gọi Hứa Vong Xuyên tới đây đối phó bạn gái chính quy như cô ta?
Tao như vậy sao? Con mẹ nó.
Không biết là người nào cười ra tiếng, hoàn toàn cắt đứt dây thần kinh cuối cùng của Trương Hiểu Thi.
Đám lưu manh còn chưa ra tay, cô ta đã cầm di động giơ tới trước mặt Diệp Tịch Nhan, nắm lấy tóc cô tát hai cái vang dội.
Diệp Tịch Nhan cũng không phải ngồi không.
Phun ra nước bọt kèm máu, trở tay nắm lấy tóc Trương Hiểu Thi, cũng tát mạnh hai cái.
Đánh Trương Hiểu Thi nhất thời không biết trời đất là thứ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người lao vào đánh nhau, căn bản không cho người khác cơ hội nhúng tay.
Trương Hiểu Thi vốn là em gái mạnh mẽ, thường xuyên đánh nhau, có thể đánh rất bình thường, nhưng Diệp Tịch Nhan là cái quỷ gì?
Thiên kim đại tiểu thư mặc đồng phục, ra tay cũng vô cùng độc ác, tát còn chưa đã nghiền, chuyển sang vung nắm đấm.
Từng quyền đập vào thịt, đánh như mưa bão.
Trương Hiểu Thi đau tới mức gào loạn lên.
Cánh tay xăm hoa thấy mà mí mắt giật giật: “Lên, kéo con đàn bà này ra.”
Mới có người xông lên, cửa phòng KTV bị đạp ra.
Hứa Vong Xuyên tiến vào, gân xanh nổi lên.
Nhìn một vòng xung quanh, lại âm dương quái khí tức giận hét.
“Diệp Tịch Nhan, đám côn trùng theo đuôi kia đâu? Bọn họ chết đâu rồi?”
Diệp Tịch Nhan chớp mắt: “Đúng vậy, chết đâu rồi.”
Luôn miệng nói hi sinh vì cô chết vì cô, gặp phải đám người lưu manh từng vào nhà giam đều chuồn hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá vô dụng.
Quả nhiên vẫn nên ôm chân đùi chính, đừng tích cóp thịt muỗi.
Trương Hiểu Thi vất vả lắm mới bò dậy được, tức đến mức phát điên, giơ chân đá mạnh về phía Diệp Tịch Nhan.
Hứa Vong Xuyên đã giơ tay đè chặt lại.
“Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang làm gì vậy? Hứa Vong Xuyên!” Trương Hiểu Thi nhìn bạn trai mình với vẻ không dám tin: “Máu mũi của em đều bị cô ta đánh ra, vậy mà anh không hỏi em câu nào! Cô ta gọi anh tới, anh lập tức tới, anh là chó Diệp Tịch Nhan nuôi sao?”
Hứa Vong Xuyên quay đầu đi.
Dường như phát hiện mình có chút giống chó.
Hiếm khi trên mặt xuất hiện biểu cảm nhíu mày suy tư.
Trương Hiểu Thi rèn sắt khi còn nóng:
“Đừng quên, lúc trước cô ta nhục nhã anh thế nào… Nếu không có em kéo anh ra ánh sáng, kéo anh ra khỏi vũng bùn…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro