Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Tự Biết Chừng M...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Đám nam sinh như mất hồn, trời nắng nóng không ngồi trong phòng học có điều hòa, cứ thích ngồi dưới mặt trời chói chang “đọc sách”, còn đưa nước cho cô.
Cô cũng rất lợi hại.
Đợi tới đợi lui, không thấy Hứa Vong Xuyên tới đây chảy nước dãi, dứt khoát vớt chút cá con trước.
Cho dù là người nào đưa nước, đều nhận lấy.
… Dù sao thêm một tên ngốc ái mộ mình, thì khi mấu chốt có thêm một tên chắc phía trước.
Dưới hành động lẳng lơ như vậy của cô, tài khoản xã giao đều thêm đầy.
Diệp Tịch Nhan thực hài lòng nhìn thành quả của mình, có rảnh rỗi sẽ nhắn tin lại, rải thức ăn cho đám cá mình nuôi.
Tôn Á không tán thành lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở cô đừng quá mức.
Diệp Tịch Nhan cười, bảo Tôn Á cứ yên tâm.
Cô tự biết chừng mực.
Tùy tùng nhiều, lá gan của Diệp Tịch Nhan cũng lớn hơn.
Không còn vâng vâng dạ dạ, tan học chỉ dám ngồi xe về nhà, mà dẫn theo một đám cá con trắng trợn đi trên đường cái, ăn gì đó, hát gì đó, thích chơi thế nào thì chơi, hưởng thụ vui thích cuối cùng của cuộc sống an nhàn.
Trương Hiểu Thi dẫn người đi tìm cô gây sự mấy lần, không thành công, xám xịt rời đi.
Diệp Tịch Nhan càng thêm lớn mật.
Sau khi chơi high thì nghĩ, cho dù không có Hứa Vong Xuyên, nuôi một đống tiểu đệ cũng không phải không được.
Nhưng mà cô mới vui vẻ chưa được hai ngày, mộng đẹp bị phá nát.
Trương Hiểu Thi mời đám đại ca lưu manh, chặn người trong phòng VIP KTV.
Một tên đầu trọc xăm hình hoa trên tay dẫn theo bốn năm tên mập vạm vỡ cao lớn, vừa đứng ở phía cửa, đám nhóc xum xoe theo sau Diệp Tịch Nhan lập tức lúng túng, tè ra quần còn kêu cứu mạng.
Diệp Tịch Nhan: …
Cũng là học sinh cấp 3, đám người này không khỏi quá yếu rồi.
Không có biện pháp, Diệp Tịch Nhan đành phải căng da đầu nói, đại ca, có việc gì có thể thương lượng.
Cánh tay xăm hình hoa đập nát chai bia, nói chỉ cần ăn sạch thủy tinh, chuyện gì cũng dễ thương lượng.
Trương Hiểu Thi nắm di động cười tươi, mở đèn flash ra, đang quay video: “Đại ca, đừng nói lời vô nghĩa với tiểu kỹ nữ này, bảo các anh em cưỡng hiếp cô ta, em quay cho!”
Diệp Tịch Nhan ho khan hai tiếng, lấy hai vạn tiền mặt trong túi ra.
“Vị đại ca này, nể mặt số tiền này, tha cho tôi được không?”
Cánh tay xăm hoa nhìn cô, vẻ mặt khinh thường: “Đừng có làm ra vẻ, báo cảnh sát cũng vô dụng, thành phố Giang này ông đây là trời!”
“Dạ dạ dạ!”
Cô cũng rất lợi hại.
Đợi tới đợi lui, không thấy Hứa Vong Xuyên tới đây chảy nước dãi, dứt khoát vớt chút cá con trước.
Cho dù là người nào đưa nước, đều nhận lấy.
… Dù sao thêm một tên ngốc ái mộ mình, thì khi mấu chốt có thêm một tên chắc phía trước.
Dưới hành động lẳng lơ như vậy của cô, tài khoản xã giao đều thêm đầy.
Diệp Tịch Nhan thực hài lòng nhìn thành quả của mình, có rảnh rỗi sẽ nhắn tin lại, rải thức ăn cho đám cá mình nuôi.
Tôn Á không tán thành lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở cô đừng quá mức.
Diệp Tịch Nhan cười, bảo Tôn Á cứ yên tâm.
Cô tự biết chừng mực.
Tùy tùng nhiều, lá gan của Diệp Tịch Nhan cũng lớn hơn.
Không còn vâng vâng dạ dạ, tan học chỉ dám ngồi xe về nhà, mà dẫn theo một đám cá con trắng trợn đi trên đường cái, ăn gì đó, hát gì đó, thích chơi thế nào thì chơi, hưởng thụ vui thích cuối cùng của cuộc sống an nhàn.
Trương Hiểu Thi dẫn người đi tìm cô gây sự mấy lần, không thành công, xám xịt rời đi.
Diệp Tịch Nhan càng thêm lớn mật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi chơi high thì nghĩ, cho dù không có Hứa Vong Xuyên, nuôi một đống tiểu đệ cũng không phải không được.
Nhưng mà cô mới vui vẻ chưa được hai ngày, mộng đẹp bị phá nát.
Trương Hiểu Thi mời đám đại ca lưu manh, chặn người trong phòng VIP KTV.
Một tên đầu trọc xăm hình hoa trên tay dẫn theo bốn năm tên mập vạm vỡ cao lớn, vừa đứng ở phía cửa, đám nhóc xum xoe theo sau Diệp Tịch Nhan lập tức lúng túng, tè ra quần còn kêu cứu mạng.
Diệp Tịch Nhan: …
Cũng là học sinh cấp 3, đám người này không khỏi quá yếu rồi.
Không có biện pháp, Diệp Tịch Nhan đành phải căng da đầu nói, đại ca, có việc gì có thể thương lượng.
Cánh tay xăm hình hoa đập nát chai bia, nói chỉ cần ăn sạch thủy tinh, chuyện gì cũng dễ thương lượng.
Trương Hiểu Thi nắm di động cười tươi, mở đèn flash ra, đang quay video: “Đại ca, đừng nói lời vô nghĩa với tiểu kỹ nữ này, bảo các anh em cưỡng hiếp cô ta, em quay cho!”
Diệp Tịch Nhan ho khan hai tiếng, lấy hai vạn tiền mặt trong túi ra.
“Vị đại ca này, nể mặt số tiền này, tha cho tôi được không?”
Cánh tay xăm hoa nhìn cô, vẻ mặt khinh thường: “Đừng có làm ra vẻ, báo cảnh sát cũng vô dụng, thành phố Giang này ông đây là trời!”
“Dạ dạ dạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro