Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Di Chuyển Một C...
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Thao thì thao, còn hung dữ nhìn chằm chằm gương mặt cô, thấy Diệp Tịch Nhan căng cứng đến mức không thở nổi, chỉ có thể nức nở đứt quãng.
Anh lập tức có ý xấu đẩy vào bên trong một chút, viên tinh hoàn nặng trĩu đều va vào cô.
Diệp Tịch Nhan bị đâm eo đều như sắp gãy ra.
Lông mày nhăn chặt muốn chết, môi cũng cắn chảy máu.
Anh chậm rãi hôn cổ cô, ngửi sợi tóc một lát:
“Đây là lần thứ hai thao em, sau này còn có vô số lần… Diệp Tịch Nhan, nếu em dám đi tìm dã nam nhân, ông đây sẽ khóa em lại làm chó, ngày ngày đêm đêm cầm dây xích thao đến khóc.”
“Ừm… A… Di chuyển một chút… Hứa Vong Xuyên…”
“Ông đây đang nói chuyện với em, có nghe thấy không?”
Anh nắm lấy mặt cô, muốn một câu trả lời an tâm, nhưng chỉ thấy trầm luân trong dục sắc trong mắt cô gái.
Rõ ràng là lần đầu tiên làm, vừa rồi trước khi cắm vào còn là xử nữ, kết quả bây giờ tao như thế!
Hồ ly tinh đầu thai sao?
“Chỉ cần là côn thịt đều được ư?” Hứa Vong Xuyên ôm cô, môi mím chặt thành đường thẳng, giống như muốn xoa cô vào trong xương cốt hợp hai làm một.
Diệp Tịch Nhan thở hổn hển, trở tay nắm lấy tóc thô cứng của anh.
“Câm miệng, thao em!”
Hứa Vong Xuyên: “…”
“Một người đàn ông lải nha lải nhải cái gì?” Diệp Tịch Nhan ôm lấy đầu anh, gãi mạnh, phía dưới rối tinh rối mù, rõ ràng bị côn thịt nhồi đầy, nhưng vẫn có nước chảy ra ngoài: “Dùng sức thao em chính là yêu em, chịu để cho anh thao chính là yêu anh, ngu ngốc.”
Đợi đến khi ghét nhau như chó với mèo, đừng nói là làm tình, nhìn thấy nhau đều muốn nôn, đương nhiên sẽ chia tay.
Đạo lý đơn giản như vậy cũng không biết.
Đúng là ngu ngốc.
Đôi mắt của Hứa Vong Xuyên đỏ lên, lại cảm thấy không hổ là cục cưng của anh, nói rất đúng.
Anh không phải là không có dục vọng, cũng từng nắm tay với nữ sinh, nhưng chỉ khi thấy cô mới có xúc động như kiến gặm cắn.
“Diệp Tịch Nhan, dường như anh sinh ra chính là vì thao em…”
Hứa Vong Xuyên ôm chặt lấy cô nảy sinh ác độc cắm vào rút ra.
Tiếng bạch bạch vang vọng, mỗi một cái đều cắm sâu tới tận tử cung.
Mỗi cái đều như muốn cắm xuyên người ta ra.
Cô ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt lấy eo, lắc lư cái mông trên dưới.
Trên chiếc váy trắng loang lổ vệt nước, tất cả đều là côn thịt cắm vào trong tiểu tao huyệt bắn ra.
“Thật tê… Hứa Vong Xuyên, anh khiến tiểu huyệt của em sướng muốn chết…”
Chấn động trí mạng truyền từ bụng tới, chua xót muốn mạng, sóng triều mãnh liệt hơn nảy lên.
Anh lập tức có ý xấu đẩy vào bên trong một chút, viên tinh hoàn nặng trĩu đều va vào cô.
Diệp Tịch Nhan bị đâm eo đều như sắp gãy ra.
Lông mày nhăn chặt muốn chết, môi cũng cắn chảy máu.
Anh chậm rãi hôn cổ cô, ngửi sợi tóc một lát:
“Đây là lần thứ hai thao em, sau này còn có vô số lần… Diệp Tịch Nhan, nếu em dám đi tìm dã nam nhân, ông đây sẽ khóa em lại làm chó, ngày ngày đêm đêm cầm dây xích thao đến khóc.”
“Ừm… A… Di chuyển một chút… Hứa Vong Xuyên…”
“Ông đây đang nói chuyện với em, có nghe thấy không?”
Anh nắm lấy mặt cô, muốn một câu trả lời an tâm, nhưng chỉ thấy trầm luân trong dục sắc trong mắt cô gái.
Rõ ràng là lần đầu tiên làm, vừa rồi trước khi cắm vào còn là xử nữ, kết quả bây giờ tao như thế!
Hồ ly tinh đầu thai sao?
“Chỉ cần là côn thịt đều được ư?” Hứa Vong Xuyên ôm cô, môi mím chặt thành đường thẳng, giống như muốn xoa cô vào trong xương cốt hợp hai làm một.
Diệp Tịch Nhan thở hổn hển, trở tay nắm lấy tóc thô cứng của anh.
“Câm miệng, thao em!”
Hứa Vong Xuyên: “…”
“Một người đàn ông lải nha lải nhải cái gì?” Diệp Tịch Nhan ôm lấy đầu anh, gãi mạnh, phía dưới rối tinh rối mù, rõ ràng bị côn thịt nhồi đầy, nhưng vẫn có nước chảy ra ngoài: “Dùng sức thao em chính là yêu em, chịu để cho anh thao chính là yêu anh, ngu ngốc.”
Đợi đến khi ghét nhau như chó với mèo, đừng nói là làm tình, nhìn thấy nhau đều muốn nôn, đương nhiên sẽ chia tay.
Đạo lý đơn giản như vậy cũng không biết.
Đúng là ngu ngốc.
Đôi mắt của Hứa Vong Xuyên đỏ lên, lại cảm thấy không hổ là cục cưng của anh, nói rất đúng.
Anh không phải là không có dục vọng, cũng từng nắm tay với nữ sinh, nhưng chỉ khi thấy cô mới có xúc động như kiến gặm cắn.
“Diệp Tịch Nhan, dường như anh sinh ra chính là vì thao em…”
Hứa Vong Xuyên ôm chặt lấy cô nảy sinh ác độc cắm vào rút ra.
Tiếng bạch bạch vang vọng, mỗi một cái đều cắm sâu tới tận tử cung.
Mỗi cái đều như muốn cắm xuyên người ta ra.
Cô ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt lấy eo, lắc lư cái mông trên dưới.
Trên chiếc váy trắng loang lổ vệt nước, tất cả đều là côn thịt cắm vào trong tiểu tao huyệt bắn ra.
“Thật tê… Hứa Vong Xuyên, anh khiến tiểu huyệt của em sướng muốn chết…”
Chấn động trí mạng truyền từ bụng tới, chua xót muốn mạng, sóng triều mãnh liệt hơn nảy lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro