Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Quả Thực Xấu Xa
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Diệp Tịch Nhan không ngừng run rẩy, môi trở nên trắng bệch, đôi mắt sáng bất lực mà không ngừng đảo loạn, miệng lẩm bẩm không thành câu, giống như anh làm không chỉ là thủy liêm động phía dưới, ngay cả đầu óc đều đảo loạn, quấy đục!
“Hứa Vong Xuyên Hứa Vong Xuyên Hứa Vong Xuyên, dùng sức, cầu xin anh, đừng ngừng!”
“Tới sao?” Anh thở hổn hển dừng lại, cố ý kéo giãn khoảng cách, bức cô nhìn xem chỗ giao hợp của hai người dâm mĩ cỡ nào!
Môi âm hộ đều bị lật ra.
Toàn bộ đỏ rực, còn chẳng biết xấu hổ dính lấy côn thịt thô dài, sợ cự vật rút ra.
Hạt đậu nhỏ vì cọ xát cũng sưng huyết nổi lên.
Ướt đầm đìa một vùng, tất cả đều là mùi vị tanh tưởi.
Thật tiện, vậy mà cô bị anh thao thành ra như thế.
Hứa Vong Xuyên rút ra bên ngoài một chút, không muốn cô phun quá nhanh, nếu không mình cũng không nhịn được bắn ra theo.
Lần đầu tiên làm đã không mang bao thao huyệt, đối với xử nam mà nói là chuyện quá kích thích, anh cố gắng bức mình nghĩ chuyện khác, nhưng trong đầu đều là gương mặt tươi cười của Diệp Tịch Nhan và tao huyệt của cô.
Cô giống như virus, ký sinh anh.
Anh từ một người rất bình thường thoái hóa thành một người người chỉ biết côn thịt cứng rắn.
Tất cả suy nghĩ đều là làm thế nào thao chết cô.
Nhận thấy được Hứa Vong Xuyên không cho, Diệp Tịch Nhan thật sự tức giận, ôm lấy anh khóc một trận:
“Anh lại như vậy, khiến em sướng không được sao? Hứa Vong Xuyên, anh đúng là rất đáng ghét… Thao em đi, thao em đi, người ta ngoan ngoãn mở chân ra cho anh thao, sao anh dám, ô ô ô, hận chết anh…”
Nước mắt xen lẫn nước bọt chảy tới bả vai.
Anh đau lòng muốn chết, đâu còn dám làm bộ làm tịch, không ngừng hôn tóc cô, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve sau lưng cô:
“Cục cưng ngoan, đừng khóc, ông xã sẽ cho ngay, có phải muốn dùng đại côn thịt chọc tiểu nhụy hoa hay không, bây giờ chọc có được không? Nó đang cắn anh, yêu anh muốn chết, em cũng yêu anh muốn chết, đúng hay không?”
“A đúng đúng đúng.”
“Làm nũng đi!”
“Ô ô ô… Tiểu tao huyệt muốn đại côn thịt của ông xã thao, tiểu tao huyệt muốn phun, muốn chết, cầu xin đại côn thịt của ông xã làm em, người ta sinh cục cưng cho anh được không? Ô ô…”
Khóc được hai câu.
Hứa Vong Xuyên ôm lấy cô, vừa đi vừa thao.
Anh vừa làm cô, vừa mắng.
Nói cô không biết xấu hổ, kẹp chết anh.
Kẹp giỏi như vậy, tao như vậy, sao không sớm mở rộng hai chân cho anh thao?
Chỉ thích hại anh cứng rắn nhưng không có chỗ làm, quả thực xấu xa!
“Hứa Vong Xuyên Hứa Vong Xuyên Hứa Vong Xuyên, dùng sức, cầu xin anh, đừng ngừng!”
“Tới sao?” Anh thở hổn hển dừng lại, cố ý kéo giãn khoảng cách, bức cô nhìn xem chỗ giao hợp của hai người dâm mĩ cỡ nào!
Môi âm hộ đều bị lật ra.
Toàn bộ đỏ rực, còn chẳng biết xấu hổ dính lấy côn thịt thô dài, sợ cự vật rút ra.
Hạt đậu nhỏ vì cọ xát cũng sưng huyết nổi lên.
Ướt đầm đìa một vùng, tất cả đều là mùi vị tanh tưởi.
Thật tiện, vậy mà cô bị anh thao thành ra như thế.
Hứa Vong Xuyên rút ra bên ngoài một chút, không muốn cô phun quá nhanh, nếu không mình cũng không nhịn được bắn ra theo.
Lần đầu tiên làm đã không mang bao thao huyệt, đối với xử nam mà nói là chuyện quá kích thích, anh cố gắng bức mình nghĩ chuyện khác, nhưng trong đầu đều là gương mặt tươi cười của Diệp Tịch Nhan và tao huyệt của cô.
Cô giống như virus, ký sinh anh.
Anh từ một người rất bình thường thoái hóa thành một người người chỉ biết côn thịt cứng rắn.
Tất cả suy nghĩ đều là làm thế nào thao chết cô.
Nhận thấy được Hứa Vong Xuyên không cho, Diệp Tịch Nhan thật sự tức giận, ôm lấy anh khóc một trận:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh lại như vậy, khiến em sướng không được sao? Hứa Vong Xuyên, anh đúng là rất đáng ghét… Thao em đi, thao em đi, người ta ngoan ngoãn mở chân ra cho anh thao, sao anh dám, ô ô ô, hận chết anh…”
Nước mắt xen lẫn nước bọt chảy tới bả vai.
Anh đau lòng muốn chết, đâu còn dám làm bộ làm tịch, không ngừng hôn tóc cô, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve sau lưng cô:
“Cục cưng ngoan, đừng khóc, ông xã sẽ cho ngay, có phải muốn dùng đại côn thịt chọc tiểu nhụy hoa hay không, bây giờ chọc có được không? Nó đang cắn anh, yêu anh muốn chết, em cũng yêu anh muốn chết, đúng hay không?”
“A đúng đúng đúng.”
“Làm nũng đi!”
“Ô ô ô… Tiểu tao huyệt muốn đại côn thịt của ông xã thao, tiểu tao huyệt muốn phun, muốn chết, cầu xin đại côn thịt của ông xã làm em, người ta sinh cục cưng cho anh được không? Ô ô…”
Khóc được hai câu.
Hứa Vong Xuyên ôm lấy cô, vừa đi vừa thao.
Anh vừa làm cô, vừa mắng.
Nói cô không biết xấu hổ, kẹp chết anh.
Kẹp giỏi như vậy, tao như vậy, sao không sớm mở rộng hai chân cho anh thao?
Chỉ thích hại anh cứng rắn nhưng không có chỗ làm, quả thực xấu xa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro