Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Sao Em Biết
Tiêu Diệt Đường Quả
2024-08-10 13:20:26
Cảm giác mới mẻ qua đi, ngọt ngào tới mấy cũng thành ngưu phu nhân.
Diệp Tịch Nhan nháy mắt, cắn môi:
“Quá muộn, nhà em 23 giờ cấm cửa, ngày mai anh mang thuốc tới trường, em ở trường bôi thuốc giúp anh có được không?”
Hứa Vong Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Tịch Nhan có chút kinh ngạc, biết nghe lời thật.
Mới cứu cô xong, chẳng lẽ không nên được một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Cô kiễng chân hất mảnh vụn thủy tinh trên đầu vai người đàn ông, nghĩ một lát lại hỏi: “Nhà anh xa đây không?”
“Đi từ cửa sau bệnh viện, mười lăm phút.”
“Vậy em đi theo anh một chuyến đi.”
Hứa Vong Xuyên tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, vòng đến cửa sau, thấy không có ai thì nắm lấy tay cô.
Lúc này biết lau sạch mồ hôi ở tay, nắm thật chặt, nắm tay Diệp Tịch Nhan chui vào hẻm nhỏ tối tăm, rẽ trái rẽ phải, đi vào một thôn trong thành phố.
Nhà gạch cao ba tầng.
Tầng một tầng hai cho thuê làm kho hàng, trong sân đỗ xe bán tải đã cũ kỹ, còn có hai chiếc xe đạp rách.
Anh đẩy cửa ra, nói tầng một tầng hai không có đèn.
Có chỗ cầu thang phải rẽ, sợ cô bị vấp ngã, cứ đòi cõng Diệp Tịch Nhan lên lầu.
Nhà ở tầng 3, quả thực chỉ có một giường.
Giá sắt di chuyển treo mấy bộ quần áo đã giặt tới trắng bệch, trong phòng không bẩn, Hứa Vong Xuyên thu dọn rất sạch sẽ, nhưng ngoại trừ giường ra thì không còn chỗ để ngồi.
Diệp Tịch Nhan nhìn một cái, thu hồi ánh mắt: “Người nhà anh đâu?”
“Mẹ già đã qua đời.”
Anh không nhắc tới cha, Diệp Tịch Nhan coi như anh không có cha.
Dù sao không có cha cũng không phải chuyện lạ gì.
Hứa Vong Xuyên cởi áo ra, xoay người, hất cằm với cô.
Diệp Tịch Nhan mở túi đồ ra, dùng Povidone tiêu độc trước, sau đó bôi thuốc dán lên.
Cô từng thấy lưng của không ít đàn ông.
Cường tráng cũng có.
Nhưng giống như Hứa Vong Xuyên cũng không nhiều lắm, vai rộng lưng thon, cơ bắp mấp máy theo hơi thở, rất đẹp.
Hình dạng không phải uống thuốc tập luyện là có được, cho dù là thị giác hay xúc giác, đều khiến người ta cảm nhận được lực bùng nổ và lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Haizz, dù sao sờ vào khá tốt.
Phía trên.
Hứa Vong Xuyên: “Sờ đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi.”
“Không phải nói 23 giờ phải về nhà ư? Còn nửa tiếng nữa.” Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh cõng em đi xuống.”
“Mới bôi thuốc xong, cõng em không phải uổng phí bôi thuốc sao?”
“Ừm.”
“Hứa Vong Xuyên, có phải trong đầu anh suy nghĩ chuyện gì xấu xa hay không?”
“Sao em biết?”
Diệp Tịch Nhan nháy mắt, cắn môi:
“Quá muộn, nhà em 23 giờ cấm cửa, ngày mai anh mang thuốc tới trường, em ở trường bôi thuốc giúp anh có được không?”
Hứa Vong Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Tịch Nhan có chút kinh ngạc, biết nghe lời thật.
Mới cứu cô xong, chẳng lẽ không nên được một tấc lại muốn tiến một thước sao?
Cô kiễng chân hất mảnh vụn thủy tinh trên đầu vai người đàn ông, nghĩ một lát lại hỏi: “Nhà anh xa đây không?”
“Đi từ cửa sau bệnh viện, mười lăm phút.”
“Vậy em đi theo anh một chuyến đi.”
Hứa Vong Xuyên tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu, vòng đến cửa sau, thấy không có ai thì nắm lấy tay cô.
Lúc này biết lau sạch mồ hôi ở tay, nắm thật chặt, nắm tay Diệp Tịch Nhan chui vào hẻm nhỏ tối tăm, rẽ trái rẽ phải, đi vào một thôn trong thành phố.
Nhà gạch cao ba tầng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầng một tầng hai cho thuê làm kho hàng, trong sân đỗ xe bán tải đã cũ kỹ, còn có hai chiếc xe đạp rách.
Anh đẩy cửa ra, nói tầng một tầng hai không có đèn.
Có chỗ cầu thang phải rẽ, sợ cô bị vấp ngã, cứ đòi cõng Diệp Tịch Nhan lên lầu.
Nhà ở tầng 3, quả thực chỉ có một giường.
Giá sắt di chuyển treo mấy bộ quần áo đã giặt tới trắng bệch, trong phòng không bẩn, Hứa Vong Xuyên thu dọn rất sạch sẽ, nhưng ngoại trừ giường ra thì không còn chỗ để ngồi.
Diệp Tịch Nhan nhìn một cái, thu hồi ánh mắt: “Người nhà anh đâu?”
“Mẹ già đã qua đời.”
Anh không nhắc tới cha, Diệp Tịch Nhan coi như anh không có cha.
Dù sao không có cha cũng không phải chuyện lạ gì.
Hứa Vong Xuyên cởi áo ra, xoay người, hất cằm với cô.
Diệp Tịch Nhan mở túi đồ ra, dùng Povidone tiêu độc trước, sau đó bôi thuốc dán lên.
Cô từng thấy lưng của không ít đàn ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cường tráng cũng có.
Nhưng giống như Hứa Vong Xuyên cũng không nhiều lắm, vai rộng lưng thon, cơ bắp mấp máy theo hơi thở, rất đẹp.
Hình dạng không phải uống thuốc tập luyện là có được, cho dù là thị giác hay xúc giác, đều khiến người ta cảm nhận được lực bùng nổ và lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Haizz, dù sao sờ vào khá tốt.
Phía trên.
Hứa Vong Xuyên: “Sờ đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi.”
“Không phải nói 23 giờ phải về nhà ư? Còn nửa tiếng nữa.” Anh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh cõng em đi xuống.”
“Mới bôi thuốc xong, cõng em không phải uổng phí bôi thuốc sao?”
“Ừm.”
“Hứa Vong Xuyên, có phải trong đầu anh suy nghĩ chuyện gì xấu xa hay không?”
“Sao em biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro