Chương 118
Bán Trản Minh Hương
2024-11-20 21:28:27
Năm này, người ba nhà đồng thời sum vầy. Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc đã từ rất lâu rồi cũng không ăn Tết cùng nhiều người như vậy, cả hai là người cảm thấy vui nhất.
Ngày thứ ba của năm mới, Thi Lỗi đến chúc Tết Cảnh Lâm, Ngụy Chân cũng tới.
Ngụy Chân cho Cảnh Lâm một khối mộc bài cực kỳ sáng bóng.
Ngụy Chân nói: “Trước tôi có nói tôi bị hiệp hội Tu Chân phái tới thành phố I, hiện tại tất cả lối vào của thành phố I đều bị hiệp hội Tu Chân cùng thế lực địa phương khống chế, bên trong chứa rất nhiều cơ duyên phi thường hiếm thấy đối với các cậu, cầm khối mộc bài này là có thể vào, có thể dẫn người theo, nhưng không được vượt quá mười người.”
Ngụy Chân đã không cần dùng tới mộc bài nữa, tuy rằng thiên tư của Cảnh Lâm xác thực rất cao, nhưng nếu không có cơ duyên, thì về sau thành tựu trên mặt tu vi cũng sẽ rất nhanh bị chững lại, anh hy vọng người thanh niên học Huyền Thiên này, nhờ một phần lực của anh, mà có thể đi đến vị trí càng cao càng xa hơn nữa.
Sau khi Cảnh Lâm nghe xong, suy nghĩ một chút, nhận lấy. Thành phố I là một trong những nơi có linh mạch bạo phát, cậu xác thực vẫn muốn đi xem sao, mấy đứa Tố Trinh cùng Tiểu Hắc Long, cũng không thể cứ vĩnh viễn chờ đợi trong thôn nhỏ như vậy.
Những ngày kế tiếp, liền có vẻ yên bình chút.
Trong căn cứ đã thu hoạch được lúa mì thí nghiệm đợt hai rồi, lúa nước cũng mới thu được một đợt, những lúa mì trong các thôn kia, bởi vì ruộng đất quá lớn có hạn chế về hoàn cảnh, nên vẫn sinh trưởng với tốc độ bình thường, hiện còn đang trong giai đoạn qua đông. Chúng nó được trưởng thành trong Tụ Linh trận, chờ đến sau khi thu hoạch, còn có thể trồng trọt bình thường một lần nữa, khi đó có thể đem đi trao đổi với bên ngoài.
Ba tháng sau, khí trời ấm lên, triệt bỏ Noãn Khí trận, các loại cây trồng tại đất ruộng trộn bùn đen của đa số người trong thôn Cảnh Lâm đều thu hoạch được không ít. Lúc này, Long Chương lại đến đưa rất nhiều bùn đen, mọi người sôi nổi mở rộng đất bùn đen ra thành một mẫu.
Cảnh Lâm bắt đầu làm chuẩn bị cho hành trình đi thành phố I.
Bọn cậu này, thêm Nhạc Nhạc nữa là năm người. Những người khác trong thôn, Cảnh Lâm không định mang theo bất cứ người nào, dù sao không giống với đi vào nội thành thành phố L, trong thành phố I biến dị động thực vật đâu đâu cũng có, nguy hiểm tầng tầng, không thích hợp bọn họ đi cùng.
Cảnh Lâm hỏi Long Chương, sau khi cậu ta biểu thị muốn đi, Cảnh Lâm thêm một suất cho cậu ta. Tào Tam Gia cùng Khúc Chính Siêu cũng hy vọng có thể đi theo, Tào Tam Gia vì bản thân mình, Khúc Chính Siêu thì phần nhiều hơn vì căn cứ, cuối cùng thêm một Hạng Trạch Hoa và Quan Song Song.
Có biến dị thú cũng có thể mang tới, sẽ không tính vào số lượng người.
Trước khi đi, Thi Lỗi đảm bảo với Cảnh Lâm, những đồng ruộng kia của nhà bọn cậu, hắn sẽ kêu người đến thu hoạch giúp, không cần cậu lo lắng, hy vọng lần này Cảnh Lâm đi ra ngoài có thể có thu hoạch, bọn cậu là minh hữu đứng cùng một chiến tuyến, bọn cậu cường đại, chờ sau này lúa mì lúa nước trong huyện phân phát ra ngoài, khi đối mặt với thế lực ngoài kia, mới có thể không lo sợ gì.
Đầu tháng tư, mười người Cảnh Lâm, mang theo biến dị thú của mỗi người, lần thứ hai xuất phát từ huyện Giai Lâm.
Khoảng cách đi tới thành phố I phải gần hơn nhiều so với thành phố L, đường đi cũng dễ hơn nữa. Bọn cậu dùng xe bò đi nhanh, mất thời gian chừng sáu ngày, mới tiến vào thành phố I.
Tình huống thành phố I thế nào, Ngụy Chân không nói, mấy người Cảnh Lâm cũng không rõ. Cho nên khi nhìn thấy đường phố càng đi sâu vào trong càng náo nhiệt hơn, tất cả mọi người kinh ngạc không nhỏ.
Nếu nói đây là đường phố, thì chỉ có con đường lớn duy nhất mà lúc nãy bọn cậu tiến vào thành phố I kia thôi, hiện tại chung quanh tất cả đều là lều bạt tùy ý dựng lên rất đơn sơ.
Trong một vài lều trại hoàn toàn là hiện trường của những người giết mổ, đồ tể cao lớn vạm vỡ nắm chắc dao lớn chia lìa thịt, xương biến dị thú ra, máu tươi bắn lên cũng không biến chút sắc mặt nào, thậm chí còn lè lưỡi liếm sạch sẽ giọt máu bên mép, giống như những kẻ dã man ngang tàng vậy.
Có lều chỉ bày bán toàn bộ biến dị thú, như là chờ người đến hỏi.
Quả nhiên, đi thêm vài bước nữa, mấy người Cảnh Lâm liền nhìn thấy vài người ăn mặc sạch sẽ lại sang trọng đi vòng vo tại mấy cái lều, nếu như hỏi xong thứ bản thân cảm thấy hài lòng, lập tức sẽ kêu người đem đồ mang đi, chủ lều thì lại đi theo cùng, đại khái đi lấy đồ vật trao đổi.
Có động vật biến dị, đương nhiên thực vật biến dị cũng không ít, rất nhiều loại thực vật cực đa dạng mà chưa từng thấy qua cũng được tùy ý đặt trên mặt đất, mặc cho người qua đường đánh giá lựa chọn, có thể tìm tới thứ hữu dụng hay không, cũng phải xem vận khí.
Những thứ này đều là vật để bán, còn lại trước một vài lều, thì treo lên một tờ giấy lớn hoặc khối gỗ, trên đó viết lính đánh thuê XX tuyển mộ đội viên lâm thời, phía dưới viết một vài yêu cầu cùng phúc lợi.
Còn có một vài đội viên lôi kéo người đi đường đơn lẻ, căn cứ phản ứng của đối phương hoặc tình trạng cơ thể để cân nhắc xem có muốn kéo bọn họ nhập bọn hay không.
Mấy người Cảnh Lâm vừa đi vào con đường này, một vài người liền đem ánh mắt hướng về phía bọn cậu, trong số đó cũng không thiếu người nuôi biến dị thú, bọn chúng đều nhe răng trợn mắt tựa hồ rất hung tàn, còn quay về phía người lạ vừa xuất hiện phát sinh những tiếng rít gào uy hiếp đe dọa.
Có người đơn lẻ thấy bọn cậu muốn lân la tới nói chuyện, nhưng vừa nhìn nhân số của bọn cậu, lập tức liền dừng lại.
Có người tiếc hận nói: “Vừa đúng mười người, không có cách nào gia nhập chứ.”
Cũng có kẻ không thức thời, nhìn thấy những biến dị thú ngồi trên đầu xe bọn cậu, trực tiếp chạy tới hỏi biến dị thú có bán hay không.
Sắc mặt mấy người Cảnh Lâm khó coi cực, cùng nhìn về phía kẻ kia.
Người đó bị nhiều người cộng thêm biến dị thú đồng thời trừng mắt như vậy, cũng không sợ, chỉ sờ sờ mũi, cợt nhả cười tránh đi.
Nghiêm Phi hạ thấp giọng, nói với Cảnh Lâm: “Em quan sát những người này, khí thế mỗi người đều không nhỏ, cũng không phải dạng hiền lành gì.”
Những động thực vật biến dị kia không cần đoán cũng biết là đem ra từ trong thành phố I, không có chút tài năng, cũng không thể sống sót thoát ra ngoài.
Cảnh Lâm đáp: “Chúng ta phải cẩn thận chút.”
Bởi vì trong thành phố phần lớn không gian đều bị động thực vật biến dị áp súc, thế nên khu vực cung cấp cho người hoạt động liền vô cùng nhỏ, một vài căn nhà đơn sơ bé nhỏ đều cơ bản được dựng lên sau đó, địa phương dừng chân cũng không nhiều, nên vô cùng thiếu thốn.
Mấy người Cảnh Lâm tiến vào một nhà có treo bảng hiệu nhà nghỉ, tìm tới quầy tiếp đón khách, Nghiêm Phi hỏi: “Còn phòng không?”
Người tiếp chuyện cực kỳ cường tráng, kẻ lăn lộn trên cái đất này coi như không sở hữu đầu óc nhanh nhẹn thì ít ra cũng phải có một cái thân thể tốt, hắn ta gảy bàn tính trước người vang lên những tiếng cách cách cách, động tác rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền báo ra số lượng.
Bởi vì mọi người chỉ muốn đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới đi vào, nên chỉ đặt trước một gian phòng cho một buổi tối thôi, dẫu vậy mười người, bảy biến dị thú, thêm thời gian mười ngày gửi xe bò, phí tổn vẫn đắt hơn một nửa so với ở thành phố L trước đây.
Lúc mọi người đau lòng cho số tiền phải trả, lại nghĩ, may bọn cậu mang theo nhiều lắm, nếu không thì buổi tối chỉ có thể màn trời chiếu đất mà nghỉ ngơi.
Lúc gửi xe bò, người trông coi nhắc nhở một câu: “Lấy đi toàn bộ những thứ bên trong xe bò, bị kẻ khác ăn cắp chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
Không cần hắn nói, mấy người Cảnh Lâm cũng biết.
Lúc đến, vừa vặn là giữa trưa, bọn cậu chỉnh lý xong đồ đạc, lần thứ hai đi dạo một vòng, nghe ngóng chút tình hình, trời cũng tối.
Lần này bọn cậu thuê một giường lớn ngủ chung, sắp xếp cho Quan Song Song ngủ trong cùng, tiếp theo là Nghiêm Lộ, sau đó là Triệu Chí Văn, rồi đến Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, ở giữa là Nhạc Nhạc, sau đó là những người còn lại. Còn biến dị thú, thì chỉ có thể uất ức chen chúc một chút ngủ trên đất thôi. Những phòng ở đây có cấu trúc giống nhau, không gian không lớn, bỏ đi vị trí kê giường chiếu, lại loại trừ nơi bọn cậu để đồ vật, thì không gian dư lại chỉ vừa vặn cho mấy đứa biến dị thú ngủ.
Sau khi trời tối, tiếng ồn ào ngoài phòng càng lớn hơn, mọi người chạy đi mấy ngày liền, vốn định ngủ một giấc thật ngon, nhưng tại hoàn cảnh như vậy, mí mắt ngươi vừa khép lại nói không chừng bị tiếng quát lớn bên ngoài làm ngươi giật mình tỉnh giấc rồi.
Hơn nữa, ban ngày bọn cậu chỉ thấy được một đám đàn ông, tối đến, cũng bắt đầu xuất hiện phụ nữ, chỉ có điều tình huống này khiến người ta vạn phần lúng túng. Bọn cậu bị quấy đến không ngủ được, trong lúc đó còn bị vài “gái” ăn mặc hở hang đến gõ cửa, Hạng Trạch Hoa chưa từng một lần đàm chuyện tình yêu hai lần ra mở cửa, trực tiếp bị một “gái” nhào vào ngực, làm mặt hắn đỏ tới mang tai. Lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Hạng Trạch Hoa sợ bị người nhào vào lòng, liền để Khúc Chính Siêu đi mở cửa.
Khúc Chính Siêu liền đi, cửa mở ra lại chẳng có ai nhào, chẳng qua người đứng bên ngoài lại không phải “gái”, mà là một “trai” tuấn tú khiêu gợi, đội một đôi tai mèo không biết lấy được từ chỗ nào, tay cầm cái đuôi giả đằng sau, liếc mắt đưa tình hỏi Khúc Chính Siêu có cần hay không.
Lúc đó thái dương Khúc Chính Siêu nổi đầy gân xanh, lạnh mặt đáp: “Không cần!” Sau đó “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Người một phòng đều không nhịn được cười.
Nháo thẳng đến hơn nửa đêm, xung quanh mới yên tĩnh chút, lúc này mọi người đã buồn ngủ không chịu được rồi, có biến dị thú cảnh giới bảo vệ, cả đoàn người gần như vừa đặt đầu xuống liền ngủ, một giấc tới tận hừng đông mới tỉnh lại.
Dùng nước quán trọ cung cấp để rửa mặt, mọi người giải quyết bữa sáng, bắt đầu đi về phía lối vào. Đi qua khu lều trại hôm qua, bởi vì một ngày săn bắn còn chưa bắt đầu, chưa có người tới bày sạp, nên có vẻ cực kỳ hiu quạnh.
Rất nhiều người đồng hành với bọn cậu, không ít kẻ nhìn chằm chằm đám biến dị thú của mấy người Cảnh Lâm, mắt nhìn mà thèm.
Lúc đến lối vào, những người tới sớm hơn còn đứng đợi chỗ này, nghe nói nhân viên giám sát còn chưa tới, nơi đây bố trí một loại trận pháp, không có nhân viên giám sát kích hoạt, bất luận người hoặc động thực vật biến dị nào đều không vào được.
Cảnh Lâm đi đến chỗ lối vào quan sát thử, phát hiện trong tầm mắt là một mảnh sương trắng, đây là một loại Huyễn trận, Cảnh Lâm đoán rằng hẳn là Huyễn trận cấp cao. Vì thế, Cảnh Lâm nhớ tới chuyện mà Ngụy Chân đã từng nói, hiệp hội Tu Chân tồn tại chính là vì quản lý thống kê tất cả các tổ chức Tu Chân đã được biết đến, theo hiểu biết của Ngụy Chân, Huyền Thiên môn của anh ta là môn phái duy nhất trong hiệp hội liên quan tới trận pháp, vì vậy ở trong hiệp hội mới có được tiếng nói, và cũng do giữ bản bí tịch môn phái cho riêng mình nên mới bị đuổi giết. Lúc trước chỉ huy một bộ phận đồng môn trở mặt, là sư đệ của anh ta, gã muốn cướp bí tịch độc chiếm xây dựng môn phái, tự làm chưởng môn.
Gã sư đệ kia tên Lữ Thịnh, không biết trận pháp này, có quan hệ gì với tên Lữ Thịnh kia hay không, nói một cách nghiêm túc, thì Lữ Thịnh cũng là một kẻ địch đó.
Người tới càng ngày càng nhiều, Cảnh Lâm thu hồi lại mạch suy nghĩ phát tán, trở lại đoàn người, cùng mọi người tiếp tục chờ đợi.
Thừa dịp khoảng thời gian chờ đợi này, một vài đội ngũ nếu như nhìn hợp mắt, sẽ tạm thời chọn một ít đội nhỏ khác hợp thành đoàn, sau khi tiến vào bên trong đồng thời hành động. Mấy người Cảnh Lâm vừa vặn mười người, nhưng vẫn có không ít đội nhỏ cảm thấy số người quá ít tới hỏi thăm bọn cậu, hi vọng tạm thời sáp nhập.
Có điều mấy người Cảnh Lâm đều từ chối bọn họ, chẳng ai quen ai cả, liều lĩnh sáp nhập không phải hành động sáng suốt. Mọi người đã quan sát được, những người đến xin nhập hội này, phần nhiều vì biến dị thú của bọn cậu, nếu như đổi biến dị thú thành sức chiến đấu của con người, bảy đứa cũng có thể chống đỡ mười người, sức mạnh đó không kém, còn có thể nói khá mạnh là đằng khác.
Rất nhiều người chỉ nhìn thực lực biến dị thú đội bọn cậu, điều này bọn cậu rất rõ ràng.
Đợi không lâu, nhân viên giám sát rốt cuộc dưới tầm mắt nôn nóng của mọi người khoan thai tới muộn. Lúc này mọi người đã xếp thành hàng, nhân viên giám sát đi kiểm tra có mang theo mộc bài hay không cùng số lượng người, xác nhận không có vấn đề mới để mọi người vào.
Sau khi tiến vào, Cảnh Lâm nhìn địa phương phảng phất như rừng rậm nguyên thủy này, so sánh với cảnh nhìn được bên ngoài là một vùng toàn xi măng cốt thép thì hoàn toàn khác nhau, thầm nghĩ trận pháp đó quả nhiên là Huyễn trận.
Ngày thứ ba của năm mới, Thi Lỗi đến chúc Tết Cảnh Lâm, Ngụy Chân cũng tới.
Ngụy Chân cho Cảnh Lâm một khối mộc bài cực kỳ sáng bóng.
Ngụy Chân nói: “Trước tôi có nói tôi bị hiệp hội Tu Chân phái tới thành phố I, hiện tại tất cả lối vào của thành phố I đều bị hiệp hội Tu Chân cùng thế lực địa phương khống chế, bên trong chứa rất nhiều cơ duyên phi thường hiếm thấy đối với các cậu, cầm khối mộc bài này là có thể vào, có thể dẫn người theo, nhưng không được vượt quá mười người.”
Ngụy Chân đã không cần dùng tới mộc bài nữa, tuy rằng thiên tư của Cảnh Lâm xác thực rất cao, nhưng nếu không có cơ duyên, thì về sau thành tựu trên mặt tu vi cũng sẽ rất nhanh bị chững lại, anh hy vọng người thanh niên học Huyền Thiên này, nhờ một phần lực của anh, mà có thể đi đến vị trí càng cao càng xa hơn nữa.
Sau khi Cảnh Lâm nghe xong, suy nghĩ một chút, nhận lấy. Thành phố I là một trong những nơi có linh mạch bạo phát, cậu xác thực vẫn muốn đi xem sao, mấy đứa Tố Trinh cùng Tiểu Hắc Long, cũng không thể cứ vĩnh viễn chờ đợi trong thôn nhỏ như vậy.
Những ngày kế tiếp, liền có vẻ yên bình chút.
Trong căn cứ đã thu hoạch được lúa mì thí nghiệm đợt hai rồi, lúa nước cũng mới thu được một đợt, những lúa mì trong các thôn kia, bởi vì ruộng đất quá lớn có hạn chế về hoàn cảnh, nên vẫn sinh trưởng với tốc độ bình thường, hiện còn đang trong giai đoạn qua đông. Chúng nó được trưởng thành trong Tụ Linh trận, chờ đến sau khi thu hoạch, còn có thể trồng trọt bình thường một lần nữa, khi đó có thể đem đi trao đổi với bên ngoài.
Ba tháng sau, khí trời ấm lên, triệt bỏ Noãn Khí trận, các loại cây trồng tại đất ruộng trộn bùn đen của đa số người trong thôn Cảnh Lâm đều thu hoạch được không ít. Lúc này, Long Chương lại đến đưa rất nhiều bùn đen, mọi người sôi nổi mở rộng đất bùn đen ra thành một mẫu.
Cảnh Lâm bắt đầu làm chuẩn bị cho hành trình đi thành phố I.
Bọn cậu này, thêm Nhạc Nhạc nữa là năm người. Những người khác trong thôn, Cảnh Lâm không định mang theo bất cứ người nào, dù sao không giống với đi vào nội thành thành phố L, trong thành phố I biến dị động thực vật đâu đâu cũng có, nguy hiểm tầng tầng, không thích hợp bọn họ đi cùng.
Cảnh Lâm hỏi Long Chương, sau khi cậu ta biểu thị muốn đi, Cảnh Lâm thêm một suất cho cậu ta. Tào Tam Gia cùng Khúc Chính Siêu cũng hy vọng có thể đi theo, Tào Tam Gia vì bản thân mình, Khúc Chính Siêu thì phần nhiều hơn vì căn cứ, cuối cùng thêm một Hạng Trạch Hoa và Quan Song Song.
Có biến dị thú cũng có thể mang tới, sẽ không tính vào số lượng người.
Trước khi đi, Thi Lỗi đảm bảo với Cảnh Lâm, những đồng ruộng kia của nhà bọn cậu, hắn sẽ kêu người đến thu hoạch giúp, không cần cậu lo lắng, hy vọng lần này Cảnh Lâm đi ra ngoài có thể có thu hoạch, bọn cậu là minh hữu đứng cùng một chiến tuyến, bọn cậu cường đại, chờ sau này lúa mì lúa nước trong huyện phân phát ra ngoài, khi đối mặt với thế lực ngoài kia, mới có thể không lo sợ gì.
Đầu tháng tư, mười người Cảnh Lâm, mang theo biến dị thú của mỗi người, lần thứ hai xuất phát từ huyện Giai Lâm.
Khoảng cách đi tới thành phố I phải gần hơn nhiều so với thành phố L, đường đi cũng dễ hơn nữa. Bọn cậu dùng xe bò đi nhanh, mất thời gian chừng sáu ngày, mới tiến vào thành phố I.
Tình huống thành phố I thế nào, Ngụy Chân không nói, mấy người Cảnh Lâm cũng không rõ. Cho nên khi nhìn thấy đường phố càng đi sâu vào trong càng náo nhiệt hơn, tất cả mọi người kinh ngạc không nhỏ.
Nếu nói đây là đường phố, thì chỉ có con đường lớn duy nhất mà lúc nãy bọn cậu tiến vào thành phố I kia thôi, hiện tại chung quanh tất cả đều là lều bạt tùy ý dựng lên rất đơn sơ.
Trong một vài lều trại hoàn toàn là hiện trường của những người giết mổ, đồ tể cao lớn vạm vỡ nắm chắc dao lớn chia lìa thịt, xương biến dị thú ra, máu tươi bắn lên cũng không biến chút sắc mặt nào, thậm chí còn lè lưỡi liếm sạch sẽ giọt máu bên mép, giống như những kẻ dã man ngang tàng vậy.
Có lều chỉ bày bán toàn bộ biến dị thú, như là chờ người đến hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên, đi thêm vài bước nữa, mấy người Cảnh Lâm liền nhìn thấy vài người ăn mặc sạch sẽ lại sang trọng đi vòng vo tại mấy cái lều, nếu như hỏi xong thứ bản thân cảm thấy hài lòng, lập tức sẽ kêu người đem đồ mang đi, chủ lều thì lại đi theo cùng, đại khái đi lấy đồ vật trao đổi.
Có động vật biến dị, đương nhiên thực vật biến dị cũng không ít, rất nhiều loại thực vật cực đa dạng mà chưa từng thấy qua cũng được tùy ý đặt trên mặt đất, mặc cho người qua đường đánh giá lựa chọn, có thể tìm tới thứ hữu dụng hay không, cũng phải xem vận khí.
Những thứ này đều là vật để bán, còn lại trước một vài lều, thì treo lên một tờ giấy lớn hoặc khối gỗ, trên đó viết lính đánh thuê XX tuyển mộ đội viên lâm thời, phía dưới viết một vài yêu cầu cùng phúc lợi.
Còn có một vài đội viên lôi kéo người đi đường đơn lẻ, căn cứ phản ứng của đối phương hoặc tình trạng cơ thể để cân nhắc xem có muốn kéo bọn họ nhập bọn hay không.
Mấy người Cảnh Lâm vừa đi vào con đường này, một vài người liền đem ánh mắt hướng về phía bọn cậu, trong số đó cũng không thiếu người nuôi biến dị thú, bọn chúng đều nhe răng trợn mắt tựa hồ rất hung tàn, còn quay về phía người lạ vừa xuất hiện phát sinh những tiếng rít gào uy hiếp đe dọa.
Có người đơn lẻ thấy bọn cậu muốn lân la tới nói chuyện, nhưng vừa nhìn nhân số của bọn cậu, lập tức liền dừng lại.
Có người tiếc hận nói: “Vừa đúng mười người, không có cách nào gia nhập chứ.”
Cũng có kẻ không thức thời, nhìn thấy những biến dị thú ngồi trên đầu xe bọn cậu, trực tiếp chạy tới hỏi biến dị thú có bán hay không.
Sắc mặt mấy người Cảnh Lâm khó coi cực, cùng nhìn về phía kẻ kia.
Người đó bị nhiều người cộng thêm biến dị thú đồng thời trừng mắt như vậy, cũng không sợ, chỉ sờ sờ mũi, cợt nhả cười tránh đi.
Nghiêm Phi hạ thấp giọng, nói với Cảnh Lâm: “Em quan sát những người này, khí thế mỗi người đều không nhỏ, cũng không phải dạng hiền lành gì.”
Những động thực vật biến dị kia không cần đoán cũng biết là đem ra từ trong thành phố I, không có chút tài năng, cũng không thể sống sót thoát ra ngoài.
Cảnh Lâm đáp: “Chúng ta phải cẩn thận chút.”
Bởi vì trong thành phố phần lớn không gian đều bị động thực vật biến dị áp súc, thế nên khu vực cung cấp cho người hoạt động liền vô cùng nhỏ, một vài căn nhà đơn sơ bé nhỏ đều cơ bản được dựng lên sau đó, địa phương dừng chân cũng không nhiều, nên vô cùng thiếu thốn.
Mấy người Cảnh Lâm tiến vào một nhà có treo bảng hiệu nhà nghỉ, tìm tới quầy tiếp đón khách, Nghiêm Phi hỏi: “Còn phòng không?”
Người tiếp chuyện cực kỳ cường tráng, kẻ lăn lộn trên cái đất này coi như không sở hữu đầu óc nhanh nhẹn thì ít ra cũng phải có một cái thân thể tốt, hắn ta gảy bàn tính trước người vang lên những tiếng cách cách cách, động tác rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền báo ra số lượng.
Bởi vì mọi người chỉ muốn đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới đi vào, nên chỉ đặt trước một gian phòng cho một buổi tối thôi, dẫu vậy mười người, bảy biến dị thú, thêm thời gian mười ngày gửi xe bò, phí tổn vẫn đắt hơn một nửa so với ở thành phố L trước đây.
Lúc mọi người đau lòng cho số tiền phải trả, lại nghĩ, may bọn cậu mang theo nhiều lắm, nếu không thì buổi tối chỉ có thể màn trời chiếu đất mà nghỉ ngơi.
Lúc gửi xe bò, người trông coi nhắc nhở một câu: “Lấy đi toàn bộ những thứ bên trong xe bò, bị kẻ khác ăn cắp chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần hắn nói, mấy người Cảnh Lâm cũng biết.
Lúc đến, vừa vặn là giữa trưa, bọn cậu chỉnh lý xong đồ đạc, lần thứ hai đi dạo một vòng, nghe ngóng chút tình hình, trời cũng tối.
Lần này bọn cậu thuê một giường lớn ngủ chung, sắp xếp cho Quan Song Song ngủ trong cùng, tiếp theo là Nghiêm Lộ, sau đó là Triệu Chí Văn, rồi đến Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, ở giữa là Nhạc Nhạc, sau đó là những người còn lại. Còn biến dị thú, thì chỉ có thể uất ức chen chúc một chút ngủ trên đất thôi. Những phòng ở đây có cấu trúc giống nhau, không gian không lớn, bỏ đi vị trí kê giường chiếu, lại loại trừ nơi bọn cậu để đồ vật, thì không gian dư lại chỉ vừa vặn cho mấy đứa biến dị thú ngủ.
Sau khi trời tối, tiếng ồn ào ngoài phòng càng lớn hơn, mọi người chạy đi mấy ngày liền, vốn định ngủ một giấc thật ngon, nhưng tại hoàn cảnh như vậy, mí mắt ngươi vừa khép lại nói không chừng bị tiếng quát lớn bên ngoài làm ngươi giật mình tỉnh giấc rồi.
Hơn nữa, ban ngày bọn cậu chỉ thấy được một đám đàn ông, tối đến, cũng bắt đầu xuất hiện phụ nữ, chỉ có điều tình huống này khiến người ta vạn phần lúng túng. Bọn cậu bị quấy đến không ngủ được, trong lúc đó còn bị vài “gái” ăn mặc hở hang đến gõ cửa, Hạng Trạch Hoa chưa từng một lần đàm chuyện tình yêu hai lần ra mở cửa, trực tiếp bị một “gái” nhào vào ngực, làm mặt hắn đỏ tới mang tai. Lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Hạng Trạch Hoa sợ bị người nhào vào lòng, liền để Khúc Chính Siêu đi mở cửa.
Khúc Chính Siêu liền đi, cửa mở ra lại chẳng có ai nhào, chẳng qua người đứng bên ngoài lại không phải “gái”, mà là một “trai” tuấn tú khiêu gợi, đội một đôi tai mèo không biết lấy được từ chỗ nào, tay cầm cái đuôi giả đằng sau, liếc mắt đưa tình hỏi Khúc Chính Siêu có cần hay không.
Lúc đó thái dương Khúc Chính Siêu nổi đầy gân xanh, lạnh mặt đáp: “Không cần!” Sau đó “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Người một phòng đều không nhịn được cười.
Nháo thẳng đến hơn nửa đêm, xung quanh mới yên tĩnh chút, lúc này mọi người đã buồn ngủ không chịu được rồi, có biến dị thú cảnh giới bảo vệ, cả đoàn người gần như vừa đặt đầu xuống liền ngủ, một giấc tới tận hừng đông mới tỉnh lại.
Dùng nước quán trọ cung cấp để rửa mặt, mọi người giải quyết bữa sáng, bắt đầu đi về phía lối vào. Đi qua khu lều trại hôm qua, bởi vì một ngày săn bắn còn chưa bắt đầu, chưa có người tới bày sạp, nên có vẻ cực kỳ hiu quạnh.
Rất nhiều người đồng hành với bọn cậu, không ít kẻ nhìn chằm chằm đám biến dị thú của mấy người Cảnh Lâm, mắt nhìn mà thèm.
Lúc đến lối vào, những người tới sớm hơn còn đứng đợi chỗ này, nghe nói nhân viên giám sát còn chưa tới, nơi đây bố trí một loại trận pháp, không có nhân viên giám sát kích hoạt, bất luận người hoặc động thực vật biến dị nào đều không vào được.
Cảnh Lâm đi đến chỗ lối vào quan sát thử, phát hiện trong tầm mắt là một mảnh sương trắng, đây là một loại Huyễn trận, Cảnh Lâm đoán rằng hẳn là Huyễn trận cấp cao. Vì thế, Cảnh Lâm nhớ tới chuyện mà Ngụy Chân đã từng nói, hiệp hội Tu Chân tồn tại chính là vì quản lý thống kê tất cả các tổ chức Tu Chân đã được biết đến, theo hiểu biết của Ngụy Chân, Huyền Thiên môn của anh ta là môn phái duy nhất trong hiệp hội liên quan tới trận pháp, vì vậy ở trong hiệp hội mới có được tiếng nói, và cũng do giữ bản bí tịch môn phái cho riêng mình nên mới bị đuổi giết. Lúc trước chỉ huy một bộ phận đồng môn trở mặt, là sư đệ của anh ta, gã muốn cướp bí tịch độc chiếm xây dựng môn phái, tự làm chưởng môn.
Gã sư đệ kia tên Lữ Thịnh, không biết trận pháp này, có quan hệ gì với tên Lữ Thịnh kia hay không, nói một cách nghiêm túc, thì Lữ Thịnh cũng là một kẻ địch đó.
Người tới càng ngày càng nhiều, Cảnh Lâm thu hồi lại mạch suy nghĩ phát tán, trở lại đoàn người, cùng mọi người tiếp tục chờ đợi.
Thừa dịp khoảng thời gian chờ đợi này, một vài đội ngũ nếu như nhìn hợp mắt, sẽ tạm thời chọn một ít đội nhỏ khác hợp thành đoàn, sau khi tiến vào bên trong đồng thời hành động. Mấy người Cảnh Lâm vừa vặn mười người, nhưng vẫn có không ít đội nhỏ cảm thấy số người quá ít tới hỏi thăm bọn cậu, hi vọng tạm thời sáp nhập.
Có điều mấy người Cảnh Lâm đều từ chối bọn họ, chẳng ai quen ai cả, liều lĩnh sáp nhập không phải hành động sáng suốt. Mọi người đã quan sát được, những người đến xin nhập hội này, phần nhiều vì biến dị thú của bọn cậu, nếu như đổi biến dị thú thành sức chiến đấu của con người, bảy đứa cũng có thể chống đỡ mười người, sức mạnh đó không kém, còn có thể nói khá mạnh là đằng khác.
Rất nhiều người chỉ nhìn thực lực biến dị thú đội bọn cậu, điều này bọn cậu rất rõ ràng.
Đợi không lâu, nhân viên giám sát rốt cuộc dưới tầm mắt nôn nóng của mọi người khoan thai tới muộn. Lúc này mọi người đã xếp thành hàng, nhân viên giám sát đi kiểm tra có mang theo mộc bài hay không cùng số lượng người, xác nhận không có vấn đề mới để mọi người vào.
Sau khi tiến vào, Cảnh Lâm nhìn địa phương phảng phất như rừng rậm nguyên thủy này, so sánh với cảnh nhìn được bên ngoài là một vùng toàn xi măng cốt thép thì hoàn toàn khác nhau, thầm nghĩ trận pháp đó quả nhiên là Huyễn trận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro