Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 119

Bán Trản Minh Hương

2024-11-20 21:28:27

Bộ dáng “nguyên thủy” của thành phố I, so với bất cứ địa phương nào bọn cậu từng tới thì càng giống hơn, những thành phố khác kiến trúc nhiều hơn thực vật sinh trưởng, thế nhưng ở nơi này, kiến trúc đều bị giấu trong lớp thực vật, thường thường sẽ xuất hiện tình trạng trước mặt ngươi là một thảm thực vật sinh trưởng rậm rạp, chờ sau khi vạch ra chui vào, mới phát hiện hóa ra đằng sau chỉ là một bức tường.

Đối với thành phố này, người càng trà trộn lâu trong đây thì càng biết rõ ràng tình hình. Một vài đoàn đội nhỏ sớm có dự tính trước, vừa tiến vào liền thẳng hướng tới chỗ cần đến.

Mấy người Cảnh Lâm đối với bên trong không hay biết gì cả, biết cũng chỉ là càng gần lối ra thì càng an toàn hơn thôi, càng đi bên trong càng nguy hiểm.

Bên trong nguy cơ tứ phía, biến dị thú cũng không thể hoạt bát như bình thường được. Chúng nó đối với việc nhận biết nguy hiểm so nhân loại càng rõ ràng hơn, nhưng bởi vì có quá nhiều uy hiếp, nên khiến chúng gần như mất đi năng lực phán đoán chuẩn xác, không biết nên dẫn đi con đường nào.

Cảnh Lâm nói: “Chúng ta đứng thành một trận phòng ngự thôi.”

Mọi người gật đầu, sau đó tìm một góc không để người chú ý tới, tất cả mọi người hành động, rất nhanh một Phòng Ngự trận hình người hoàn thành.

Quan sát những người khác đi tới các phương hướng khác nhau, mấy người Cảnh Lâm chọn đi đường nhiều người đi vào nhất.

Thành phố I quả nhiên không phải tầm thường, mấy người Cảnh Lâm đi vào chưa được một lúc, liền nhìn thấy vài con biến dị động vật xuất hiện, bởi vì số lượng ít, nơi này lại thuộc về khu vực tương đối an toàn, nên một vài đoàn đội tranh đoạt nhau đi đối phó với biến dị thú, thậm chí một vài tiểu đội còn vì vậy mà đánh nhau nữa, rất có tư thế phải đẩy đối phương vào chỗ chết.

Vì rời xa những tranh chấp, mấy người Cảnh Lâm không thể không lựa chọn con đường có ít dấu vết để lại mà đi.

Những con đường này, đều là được người từng đi qua dọn dẹp ra, có kẻ sau khi tiến vào thì quay ra được, nhưng cũng có kẻ vĩnh viễn nằm lại bên trong.

Xa xa bỗng nhiên có một mùi tanh tưởi ập vào mặt, lúc mấy người Cảnh Lâm đang cảm giác không ổn, thì một đám mười người bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh chui ra, vẻ mặt hoang mang hoảng sợ, như gặp đại địch.

Những người kia chạy hướng về phía đám Cảnh Lâm, đội ngũ của Cảnh Lâm bởi bọn họ mà bị đụng cho phân tán ra, có điều rất nhanh mọi người đã ổn định lại được, trận pháp một lần nữa được thành lập.

Tất cả mọi người ý thức được tình huống không đúng, Nghiêm Phi nhanh chóng mở miệng: “Chúng ta cũng rời khỏi nơi này.”

Thế nhưng, một người chạy cuối cùng của nhóm người kia, thời điểm đi ngang qua Quan Song Song, chợt ra tay, một tay xách cô bé lên ném về phía sau.

Tuy Quan Song Song bị đánh lén bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng phản ứng cực nhanh, thân thể cô bé không tự chủ được mà bay về phía sau, Mạn Mạn trong tay lại nhanh như cắt, dây leo kéo dài vô hạn, gần như trong chớp mắt liền quấn chặt eo kẻ kia, xu hướng rơi về sau của thân thể Quan Song Song lập tức dừng lại, đồng thời được Mạn Mạn dùng sức kéo về, lao nhanh theo hướng kẻ kia, lúc gần tiếp cận, Quan Song Song tát một phát lên mặt đối phương, sau đó mượn lực xoay người ra sau lưng kẻ kia, hai chân đá mạnh lên lưng gã, lộn một vòng trên không, vững vàng rơi xuống đất, Mạn Mạn cũng tự động chui về tay áo.

Tất cả hành động đó chỉ phát sinh trong nháy mắt mà thôi, kẻ kia sau khi bị Mạn Mạn quấn lấy, liền thầm nghĩ không ổn, không đợi gã có phản ứng, đã bị Quan Song Song đá trở về bụi cỏ gã vừa mới chui ra.

Kẻ kia kinh hãi, cái gì cũng không nghĩ được lần thứ hai chạy ra. Nhưng đã chậm một bước, trong bụi cỏ đó bỗng nhiên chui ra một cái đầu to lớn, miệng nó ngoác rộng ra, trực tiếp cắn chặt hai chân kẻ kia, trong tiếng kêu gào thảm thiết của kẻ đó ném gã lên không trung, không đợi nhìn rõ được vật, cái đầu to lớn đã đuổi theo, trực tiếp cắn mất nửa người.

Thế mà lại là một con rắn khổng lồ!

Từ đầu đến eo người kia đều ở trong miệng con rắn, bên trong truyền ra tiếng kêu rầu rĩ của gã, hai cái chân gã ở bên ngoài giãy giụa kịch liệt, thế nhưng rất nhanh, toàn bộ đã bị con rắn khổng lồ nuốt vào bụng.

Con rắn lớn kia xuất hiện đột ngột, nuốt một người vào cũng chỉ hai, ba giây. Thậm chí mọi người còn không kịp thốt ra câu nào, chỉ thấy con rắn đó quay đầu nhìn về phía bọn cậu, đợi lúc bọn cậu quay người chạy trốn ra ngoài, con rắn đó cũng trườn cái thân thể to lớn của nó đuổi theo.

“Không được loạn trận hình!” Cảnh Lâm vừa chạy vừa gào thét nhắc nhở tất cả mọi người, đây là phương trận của Phòng Ngự trận, uy lực so với một tấm Phòng Ngự phù Hư không đơn độc lớn hơn nhiều lắm, mặc dù dựa vào tình hình mà tính toán, thì trước một đòn của con rắn lớn thân to như cái ô tô kia, trận pháp chắc cũng không thể chịu được một lần va chạm.

Đồng thời, bởi vì Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi chạy sau cùng, nên hai người còn phóng thần thức ra, thần thức tạo thành tấm chắn phòng hộ bao bọc tập trung tại sau lưng.

Tốc độ con rắn cực kỳ nhanh, đội ngũ nhanh chóng bị con rắn đuổi kịp, đầu của nó tàn nhẫn đánh lên phía sau Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi.

Chỉ thấy phần lưng chấn động mạnh, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đồng thời bị đánh bay ra ngoài, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cùng lúc quăng ra roi dài, quấn hai người lại, làm giảm lực ngã của bọn cậu, phòng ngừa bọn cậu ngã bị thương.

Cảnh Lâm bò từ dưới đất lên, mắt thấy con rắn muốn đuổi tới chỗ Nhạc Nhạc tại chính giữa, liền quát: “Quạc Quạc, chạy!”

Nhạc Nhạc ngồi trên lưng Quạc Quạc, bé nắm chặt cái cổ của Quạc Quạc, Quạc Quạc quạt cánh, kêu hai tiếng cạc cạc, lập tức bay lên, trượt về phía bên cạnh, tránh thoát khỏi va chạm của con rắn.

Một đòn thất bại, cái đuôi dài của nó quét về phía những người khác, Mạn Mạn kéo dài thân thể quấn lấy một thân cây to lớn cạnh đó, Quan Song Song túm lại được Long Chương, cùng được Mạn Mạn giúp tránh thoát khỏi công kích, Tam Hoa chở Tam gia cùng khúc Chính Siêu, trong miệng còn cắn lấy quần áo Hạng Trạch Hoa, tha hắn lên, bật nhảy một cái, nhảy về phía bên cạnh.

Còn Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ, được thân thể Tố Trinh quấn lấy cuộn tròn lại, ngay trực diện bị đánh trúng một cái, thân thể trực tiếp lăn lộn vài vòng trên đất.

Giun Bảo Bảo kêu chít chít, hé ra cái miệng cả hàm răng sắc nhọn cắn vào đuôi con rắn lớn, ấy vậy mà chỉ cắn được một khối vảy đen đặc của đối phương thôi. Nhưng điều này cũng đã khiến đối phương tức giận không thôi, nó điên cuồng vung vẩy đuôi, dẫn theo Giun Bảo Bảo còn đang cắn nó cũng bị vung vẩy theo, rốt cuộc sau hai lần xoay chuyển, Giun Bảo Bảo bị quăng ra ngoài, thân thể rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật nặng, thật lớn.

Long Chương chạy tới, lo lắng ôm lấy đầu Giun Bảo Bảo. Giun Bảo Bảo vừa thấy chủ nhân, lập tức oa oa khóc òa lên, mở ra cái miệng lớn bên trong đã ít đi vài cái răng. Long Chương thở phào nhẹ nhõm, răng rơi vài cái không sao cả, về sau mọc lại là được rồi.

Xác nhận Giun Bảo Bảo không có vấn đề gì, Long Chương rất nhanh chạy về đội ngũ.

Rắn lớn xuất hiện, nhanh chóng bị những đoàn đội khác gần đó phát hiện, sắc mặt những người đó nhao nhao thay đổi, nhanh chóng lẩn khỏi nơi đây.

Mấy người Cảnh Lâm biết, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bọn cậu mà thôi.

Phòng Ngự trận một lần nữa được bố trí, chiếu theo lực công kích của rắn lớn, bọn cậu cũng không dám bố trí Công Kích trận. Cảnh Lâm lấy ra nọc độc mang theo người, độc này chiết từ trên người con rết lúc trước, vẫn luôn giữ lại, giờ khắc này được Cảnh Lâm và Nghiêm Phi nhanh chóng bôi lên trường thương cứng rắn.

Nọc độc không nhiều, chỉ đủ thoa lên hai vũ khí, vì thế Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, lần thứ hai trở thành công kích chủ lực.

Tất cả những công tác chuẩn bị này nghe có vẻ dài dòng, nhưng kỳ thực không tới một phút, con rắn lớn bỏ chút thời gian nhổ ra đám răng trên đuôi bị Giun Bảo Bảo đâm vào kia, lúc này mới nhìn về phía bầy kiến cỏ trước mặt.

Nó phun ra lưỡi rắn, cảm thụ đồ ăn mỹ vị đã bắt đầu mục nát trong dạ dày mà nó vừa mới nuốt vào, không thể chờ đợi thêm nữa muốn ăn no bụng, lần thứ hai phát ra công kích về phía mọi người.

Tại thời điểm nó sắp va chạm lên mọi người, Tiểu Hắc Long phát ra công kích sương mù, động tác của con rắn lớn dừng lại một giây, một giây này đã quá đủ rồi, thời điểm mọi người tách ra, vũ khí dồn dập đâm lên cơ thể con rắn.

Keng!

Trường thương cũng được, vũ khí làm từ móc chân con rết cũng thế, đâm lên vảy con rắn, chỉ phát ra một tiếng keng mà thôi, mắt thấy vũ khí không tạo được bất cứ thương tổn gì đối với con rắn, mọi người nhanh chóng thu hồi vũ khí lại, tránh khỏi công kích của con rắn.

Con rắn phát ra tiếng vang tê tê, tựa hồ đang cười nhạo bọn cậu ngu xuẩn.

Vài lần công kích sau đó toàn bộ đều như vậy, vảy con rắn cứng ngắc hoàn toàn chống chọi được tất cả những thứ gây tổn thương cho nó.

Lại thêm một lần công kích nữa, kỹ năng sương mù của Tiểu Hắc Long đã đến cực hạn, lần này Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi lại lần nữa bị đánh bay, trận pháp lần thứ hai tán loạn, tất cả mọi người hung hiểm né tránh khỏi miệng con rắn lớn.

Ngay cả móc sắc của Quạc Quạc, chộp lên người con rắn lớn, cũng không hề có tác dụng gì.

Lúc này Nhạc Nhạc lên tiếng: “Cậu, tấn công mắt của nó.”

Lúc này Nhạc Nhạc đã đổi thành ngồi lên người Tông Tông, trong tay cầm cái ná làm riêng cho bé, dùng hòn đá công kích con rắn từ xa, có một lần cục đá suýt chút nữa bắn trúng mắt nó, lúc đó nó đang công kích Tố Trinh, vì tránh né cục đá mà chuyển động đầu một cái, thành công giúp Tố Trinh vọt ra ngoài từ dưới thân nó.

Mắt thấy công kích thân thể con rắn lớn vô dụng, Cảnh Lâm đã nghĩ đến tấn công vào mắt nó, sau, cậu cũng tại thời điểm ấy phát hiện ra, không giống như Tố Trinh cùng Tiểu Hắc Long, con rắn này không có mí mắt, vì thế nó không cách nào nhắm mắt được.

Con rắn này tựa như nghe hiểu Nhạc Nhạc nói gì, thân thể to lớn liền bật hướng về phía Nhạc Nhạc, may mà Tông Tông bất cứ lúc nào cũng chú ý nó, kêu một tiếng nhắc Nhạc Nhạc nắm chặt lông nó, bốn chân bật lên, nhảy khỏi chỗ.

Cảnh Lâm nói với Quan Song Song: “Kéo tôi lên trên cây đi.”

Thân thể Mạn Mạn bò lên cây, kéo theo Quan Song Song. Quan Song Song ngồi quặp hai chân lên trên một cái cành cây to bằng thùng nước, Mạn Mạn quấn quanh cành cây đó hai vòng, sau đó kéo dài thân về phía Cảnh Lâm.

Để Mạn Mạn tùy ý quấn quanh eo hai vòng, tay trái Cảnh Lâm nắm chắc Mạn Mạn, được Mạn Mạn dùng sức kéo thẳng lên không, dừng tại độ cao đồng nhất với con rắn lớn kia.

Trong mắt con rắn lóe lên vẻ khinh thường, há mồm lao về phía Cảnh Lâm, Cảnh Lâm dựa vào sức Mạn Mạn mà tăng độ cao lên, một cước đá vào hàm trên của con rắn, thả người nhảy lên trước một cái, lưỡi lê bên tay phải tàn nhẫn đâm mạnh xuống con ngươi dựng thẳng trước mắt.

Cùng lúc đó, Nghiêm Phi đạp lên đầu Tố Trinh, lưỡi lê đâm về phía hàm dưới, vị trí mềm mại nhất của con rắn lớn.

Con rắn phản ứng rất nhanh, quay đầu lại nhao nhao trốn tránh, cũng xoay thân đánh tới Cảnh Lâm và Nghiêm Phi. Dây leo Mạn Mạn hơi động, Cảnh Lâm bị nó quấn lấy nhanh chóng đu sang bên cạnh, cũng né thoát được, Nghiêm Phi thì bị lưỡi dài của Ộp Ộp quấn về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại thời điểm Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi nghĩ biện pháp công kích, những người khác cũng không nhàn rỗi, mồi lần đều thừa dịp lúc con rắn phân tâm mà phát sinh một sóng công kích khác. Tiểu Hắc Long thì đang nghỉ ngơi, chờ đợi kỹ năng phát triển lần thứ hai, Quạc Quạc tìm khe hở mà công kích, đối với chuyện móng vuốt luôn thuận buồm xuôi gió của mình lần này lại không hề có tác dụng, nó tức giận lắm, luôn muốn phải khiến con rắn này biết tay mới được.

Mấy người Cảnh Lâm lần đầu tiên gặp phải biến dị thú lợi hại như vậy, con rắn lớn này đại khái cũng lần đầu tiên gặp phải đồ ăn dây dưa khó giải quyết như thế. Dưới cái nhìn của nó thì đồ ăn phải có giác ngộ của đồ ăn, mắt thấy đồ ăn đến miệng rồi còn dám phản kháng, điều này làm cho rắn lớn cực kỳ tức giận.

Nó không ngừng di chuyển thân thể tại chỗ, con mắt vòng tới vòng lui, bồi hồi trên người mọi người. Động tác này khiến mọi người đồng loạt đề cao cảnh giác, không biết nó đang định đánh chủ ý quái quỷ gì.

Sau đó, chỉ thấy cái đuôi của nó vỗ mạnh lên đất một cái, mặt đất xung quanh đều chấn động, rồi thân thể nó gần như dựng thẳng đứng, dựa vào sức vỗ một cái đuôi lúc nãy, nó gần như là bay lên, xông thẳng tới chỗ Quan Song Song đang ngồi quắp chân trên cành.

“Cẩn thận!” Tất cả mọi người kinh hô.

Quan Song Song quyết đoán nhảy từ trên cây xuống.

Roi dài của Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đồng thời di chuyển, đua nhau quấn về phía Quan Song Song.

Nhưng điều khiến người ta kinh hãi biến sắc chính là, một chiêu này của con rắn vậy mà chỉ là che mắt thôi, cái đuôi nó nhanh chóng vẫy một cái, toàn bộ phương hướng công kích liền thay đổi, mục tiêu thực sự của nó hóa ra là Cảnh Lâm, giương ra cái miệng rộng lớn, trong nháy mắt cắn về phía Cảnh Lâm. Cùng lúc đó, thân thể của nó đã vọt tới vị trí cao nhất, cũng bắt đầu chùng xuống. Lưỡi rắn liếm một cái lên lưng Cảnh Lâm, trên lưỡi nó dính một vật chất ăn mòn không rõ, quần áo trên lưng Cảnh Lâm trong nháy mắt bị ăn mòn vụn vỡ, gồm cả Mạn Mạn quấn quanh eo cậu nữa.

Mạn Mạn đau đến run rẩy, sau khi tự đoạn một phần dây leo, uể oải rút về tay áo Quan Song Song.

“A Lâm!”

Nhìn Cảnh Lâm bị nuốt vào miệng rắn, Nghiêm Phi quát to một tiếng, không chút do dự xông tới chỗ con rắn sắp hạ xuống.

“Cậu!” Nhạc Nhạc nhảy xuống khỏi người Tông Tông, thế nhưng bên kia quá nguy hiểm, Tông Tông ngăn cản bé đi qua.

Con rắn lớn rơi xuống đất gây nên chấn động khiến Cảnh Lâm bị nó ngậm trong miệng không tự chủ được tụt xuống một chút, sắc mặt cậu thống khổ, lưỡi lê trong tay tàn nhẫn dựng thẳng trong miệng con rắn, làm nó không ngậm được miệng lại, lúc này cậu nắm chặt lưỡi lê, liều mạng ngăn bản thân bị nuốt xuống.

Sau đó con rắn vẫn luôn làm động tác nuốt, Cảnh Lâm không ngừng bị đè ép tụt xuống, đau đớn truyền lại từ hai tay, cậu cảm giác mình không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Tất cả mọi người vọt lên, nhưng không ngừng bị đuôi rắn quét ra, Khúc Chính Siêu cùng Hạng Trạch Hoa sau hai lần bị quét về sau, thân thể bị trọng thương, máu tươi phun ra khỏi miệng, trong lúc nhất thời không bò dậy nổi, lại thêm một lần nữa rất có thể bọn họ sẽ bỏ mạng.

Nghiêm Phi nắm lấy cơ hội, nhảy vào bên trong cái miệng đang giương to của con rắn, y nhìn thấy Cảnh Lâm chỉ lộ ra một cái đầu cùng đôi tay, tim đau nhói, vành mắt đỏ lên.

“A Lâm, nhẫn nại! Anh nhất định sẽ cứu em ra!”

Nghiêm Phi kéo lấy tay Cảnh Lâm, dùng hết toàn lực kéo cậu lên trên.

Bên ngoài, Nghiêm Lộ cùng Tố Trinh đồng thời quấn lấy eo Nghiêm Phi, phòng ngừa y cũng bị nuốt vào, Triệu Chí Văn cũng tìm cơ hội nhảy vào, cùng Nghiêm Phi dùng sức kéo Cảnh Lâm ra. Mấy người Tào Tam Gia cùng Tam Hoa, thì đối phó với con rắn lớn, quấy nhiễu nó để những người khác có thể nhanh chóng cứu được Cảnh Lâm.

Việc cứu viện cực kỳ gian nan, thân thể con rắn khổng lồ, mỗi một lần lay động kịch liệt là một lần cản trở to lớn với bọn họ.

Pặc!

Roi dài của Nghiêm Lộ bị lưỡi rắn đảo qua, lập tức đứt, mà một đoạn thân thể của Tố Trinh bị dính trúng, lại bắt đầu thối rữa, nó đau đến rít to, nhưng không hề từ bỏ.

Trong miệng rắn lớn, Cảnh Lâm cảm giác hai tay sắp không phải của mình rồi, đau đớn không ngớt, thân thể cậu lại lún thêm một chút, đầu lộ ra bên ngoài đã không còn nhiều lắm, những bộ phận khác toàn bộ vùi lấp trong yết hầu còn rắn, ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi cảm thấy tuyệt vọng, mắt y nhìn theo Cảnh Lâm, nước mắt rốt cuộc chảy ra, “Chúng ta vừa mới kết hôn.”

Cảm giác được tay Cảnh Lâm bắt đầu giãy giụa, con mắt Triệu Chí Văn đau xót, không cam rống to: “Cảnh Lâm! Cậu chịu đựng cho tôi!”

Cảnh Lâm sốt ruột nhìn bọn họ, ra hiệu bọn họ mau buông tay.

Bên ngoài, tất cả mọi người đầy rẫy vết thương, một phần thân Tố Trinh đã có thể thấy xương trắng hếu, theo đầu rắn một lần lay động, đoạn thân thể bị ăn mòn kia trực tiếp bị gãy, bởi vì quán tính mà ngã mạnh về sau, thống khổ rên rỉ trên đất.

Giun Bảo Bảo trườn tới, quấn lấy Tố Trinh đem về khu vực an toàn, Nhạc Nhạc nhìn Tố Trinh chật vật như vậy, tuyệt vọng khóc òa.

Bên trong miệng rắn, dựa vào sức đè ép của rắn, Cảnh Lâm tránh thoát được Triệu Chí Văn lôi kéo. Nghiêm Phi vẫn chưa từ bỏ ý định túm chặt tay cậu, thân thể đã trượt xuống dưới hơn nửa, mắt thấy thêm một chút nữa, y sẽ theo Cảnh Lâm tiến vào bụng rắn.

Đúng lúc này, Nghiêm Phi bỗng nhiên trừng mắt một cước đá về phía Triệu Chí Văn, đá người ra ngoài, tay phải của mình thì kéo Cảnh Lâm, tay trái dùng sức đẩy một cái, thân thể nghiêng về phía trước, hai người đồng thời bị rắn lớn đè ép tiến vào trong bụng.

Bầu không khí phảng phất an tĩnh lại, Triệu Chí Văn bi phẫn gào thét, Nghiêm Lộ kêu to anh, hai người đều xông lên hòng tiếp tục cứu viện, bị mấy người Tào Tam Gia cùng Quan Song Song cản lại, mà Nhạc Nhạc cũng quỳ bệt xuống đất mà thương tâm gào khóc.

Bọn họ cũng không dám tin tưởng, người sớm chiều làm bạn, cứ như vậy đã không còn.

Lúc này, đợt sử dụng kỹ năng thứ hai của Tiểu Hắc Long rốt cuộc đã đến, nó trơ mắt nhìn Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi chôn thây bụng rắn mà không thể ra sức, nó tới gần con rắn lớn tuy không thể khép miệng nhưng vẫn dương dương tự đắc như cũ, bỗng nhiên phát sinh một tiếng rồng gầm, sương mù càng nặng hơn so với trước bắt đầu tràn ngập.

Con rắn lớn bị tiếng rồng gầm chấn nhiếp trong nháy mắt, rất nhanh phản ứng lại. Nó đã trải nghiệm qua một lần năng lực của sương mù, thế nhưng một chút tác dụng đó còn không đến mức khiến nó để trong mắt. Bất quá khi cảm nhận được thân thể bỗng dưng bị trọng lượng đè xuống, nó cảm giác thấy không ổn rồi, đồng thời, bên trong thân thể bỗng nhiên truyền tới từng trận đâm đau nhói sắc bén.

Nó đứng tại chỗ, cho rằng chỉ là ảo giác, nhưng áp lực trên thân thể càng ngày càng nặng, mà đau nhói trong cơ thể cũng càng ngày càng kịch liệt, rốt cuộc nó không nhịn được, phát ra một tiếng hí không giống với rắn, mà gần như tiếng dã thú trầm thấp gầm rú, cũng bắt đầu lăn lộn tại chỗ.

Thân thể con rắn khổng lồ, khi nó lăn lộn, động tĩnh tạo ra rất lớn, tất cả cây cỏ xung quanh đều chịu hủy diệt, mặt đất không ngớt chấn động, phảng phất như một hồi động đất kéo dài.

Tiểu Hắc Long trợn tròn mắt, vừa nãy trong lúc nó tức giận kỹ năng lần đầu lên cấp, nó biết mặc dù uy lực khẳng định tăng lên, nhưng không nghĩ tới động tĩnh sẽ lớn như vậy a……

Đến khi con rắn lớn rốt cuộc yên tĩnh lại, nằm trên đất không nhúc nhích, đám biến dị thú mới tới gần.

Tố Trinh được Tông Tông cõng trên lưng, liếc mắt nhìn con rắn với khuôn mặt dữ tợn, nói: “Chết.”

Đây là lần đầu tiên Tố Trinh nói chuyện trước mặt người ngoài, nhưng tâm tình mọi người bây giờ đều cực kỳ không tốt, tất cả đều không để ý.

Triệu Chí Văn xoa đôi mắt sưng đau, nức nở nói: “Thế nhưng Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, đã không trở về được.”

Hắn vừa mới dứt lời, cái bụng của con rắn bỗng nhiên bắt đầu run lên, mọi người cho rằng nó còn chưa chết, đồng loạt móc vũ khí ra muốn đâm thêm nhát nữa.

Roẹt……

Thanh âm tựa như vải bị xé rách vang lên bên tai mọi người, mọi người đồng loại nhìn về phía cội nguồn, chỉ thấy nơi bụng con rắn run run lên, bỗng nhiên bị thủng một lỗ thật nhỏ, có dao nhọn đâm từ bên trong ra, khó khăn rạch về phía bên cạnh.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lộ ra từ bên trong kia, mọi người đều chấn kinh.

Nghiêm Phi bị nuốt vào bụng lau cái mặt dính đầy chất nhầy, hướng về phía mọi người còn đang ngây ngốc nhìn, gắt: “Nhìn cái gì, giúp một tay đi!”

Mọi người đột nhiên hoàn hồn.

“Là Nghiêm Phi!”

“Nghiêm Phi còn sống!”

“Cảnh Lâm đâu? Khẳng định cũng không sao phải không?”

“ĐM! Các anh còn sống!” Triệu Chí Văn thực sự cao hứng, không nhịn được chửi bậy.

“Anh!” Nghiêm Lộ run rẩy kêu lên một tiếng, không nhịn được khóc òa lên, lần này là mừng quá hóa khóc.

Nhạc Nhạc còn đang khóc, bé vọt tới bên cạnh bụng con rắn, liều mạng xé rộng cái khe nhỏ kia ra, sốt ruột hỏi: “Cậu cháu đâu?”

Nghiêm Phi mò Cảnh Lâm ở bên cạnh tới, để Nhạc Nhạc nhìn mặt Cảnh Lâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Lâm nhìn qua rất mệt mỏi, cậu cười cười với Nhạc Nhạc, sau đó giơ tay lên, rồi duỗi ra một ngón tay khỏi khe hở, lập tức được Nhạc Nhạc nắm chặt lấy.

Vảy con rắn quá cứng, mọi người nhổ vài cái xuống, mới thành công rạch ra một cái lỗ lớn, kéo Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi từ trong ra.

Triệu Chí Văn quạt đi mùi vị trước mũi, một mặt ghét bỏ: “Mùi trên người cả hai thúi quá đi!”

Nghiêm Phi tức giận nói: “Ngươi đi vào một chuyến cũng sẽ thối như thế.”

Ngoài miệng tuy ghét bỏ như vậy, nhưng Triệu Chí Văn cũng chẳng lui về sau chút nào, nhổ một ít cỏ tươi gần đó giúp hai người lau đi chất nhầy trên cơ thể, thuận tiện hỏi bọn cậu đến cùng là sao vậy.

Nhắc tới, Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm còn có thể sống được mà bò ra từ trong cơ thể con rắn, còn phải nhờ tới sự rèn luyện thần thức trước đó của bọn cậu.

Thần thức bao bọc có công năng phòng ngự là chuyện hai người đều biết, lúc Cảnh Lâm vừa vào bụng rắn, bởi vì kinh sợ mà trong giây lát không thành công tạo ra lồng phòng hộ, chờ tới khi cậu bị đè ép đến không thể nói chuyện, sau khi chân chính bị tử vong uy hiếp, trái lại lại tỉnh táo, lồng phòng hộ cũng thành công tạo ra, đồng thời bị áp súc đến mức tận cùng, trạng thái vừa vặn bao bọc hoàn chỉnh cậu lại, thần thức trở nên dày dặn trước nay chưa từng có, công năng phòng hộ đương nhiên cũng thăng cấp.

Khi đó cậu liền nảy ra một ý nghĩ to gan, rắn còn sống, khả năng kéo cậu được từ trong miệng nó ra là cực thấp, không bằng tìm đường sống trong chỗ chết, công phá từ bên trong. Bất quá lúc đó cậu bị Nghiêm Phi cùng Triệu Chí Văn lôi kéo, còn nhìn thấy Nghiêm Phi vì cậu rơi lệ, trong lòng cực hổ thẹn. Nhanh trí, cậu liền phân ra một tia thần thức kết nối với Nghiêm Phi.

Ý tưởng này vẫn là lấy linh cảm từ lúc trước kết nối với Tiểu Hắc Long, không nghĩ tới kết nối thần thức đúng là hữu hiệu. Có điều Nghiêm Phi sau khi hiểu rõ ý định của cậu, vẫn như cũ không buông tay, không cho phép Cảnh Lâm mạo hiểm một mình, y sau khi tạo ra lồng phòng hộ, liền một cước đạp Triệu Chí Văn còn đang chít chít meo meo ra ngoài, hai người đồng thời chui vào trong bụng con rắn.

Ngoại trừ một khẩu súng lục hai người mang theo, còn có một cái răng nanh của con rết. Ở trong dạ dày, bọn cậu thấy được kẻ vừa mới bị nuốt vào, đã bị ăn mòn chỉ còn nửa người thôi, nửa còn lại, giương con mắt chết không nhắm mắt nhìn bọn cậu.

Mặc dù bọn cậu có thần thức bao bọc, nhưng nọc độc ăn mòn trong cơ thể con rắn này có ở khắp nơi, khi tiếp xúc với lồng phòng hộ vẫn tạo hiệu quả như thế, chỉ có điều là vấn đề tốc độ mà thôi, nếu bọn cậu không nhanh ra ngoài, chờ tới lúc thần thức bị ăn mòn xong, thì chỉ có chết ở trong này.

Vì thế gần như vừa chui vào bụng, hai người liền lập tức hành động, cầm răng nanh không ngừng đâm cào bên trong, quả nhiên công kích từ trong dễ tạo thành thương tổn hơn, thương tổn gây ra cũng gần như mang tính hủy diệt, hơn nữa bọn cậu vừa vặn gặp được Tiểu Hắc Long phát động kỹ năng bên ngoài, đem thân thể con rắn không ngừng đè ép về phía bọn cậu, hai phương hướng cùng dùng sức, trong chốc lát liền vạch ra một vết thương trong vách thịt con rắn, cũng không đến nỗi bị chết ngạt.

Mọi người sau khi nghe vậy, cực kỳ khâm phục sự cơ trí và dũng khí của hai người, nhao nhao nói: “Đại nạn không chết, tất có hồng phúc.”

Cảnh Lâm nhẹ nhàng đụng cái đuôi đứt rời của Tố Trinh, vừa đau lòng vừa áy náy, “Để mấy đứa lo lắng rồi.”

Tố Trinh uể oải hừ một tiếng.

Nghiêm Lộ liền nói: “Con rắn này lợi hại như vậy, chúng ta mau nhìn xem trong cơ thể nó có hạt châu kia hay không? Tố Trinh bị thương nặng thế này, ăn cái kia không biết chừng có thể tốt lên.”

“Trước đi ra ngoài lại nói tiếp.” Nghiêm Phi nói.

Trong này quả nhiên nguy hiểm tầng tầng, ai biết có còn động vật biến dị thậm chí lợi hại hơn con rắn khổng lồ này hay không, hiện tại bọn cậu cũng chẳng còn khí lực đi giết một con nữa.

Những tiểu đội ở xung quanh lẩn đi kỳ thực vẫn luôn quan sát, trong đó không ít người biết bọn cậu mới tới, muốn xem một chút thực lực của bọn cậu, cũng muốn thử vận may xem có thể kiếm chác được cái gì không.

Động tĩnh đánh nhau bên này đã ngừng một lúc, những người kia liền bắt đầu dò lại đây điều tra, đợi nhìn thấy một đám người và biến dị thú đầy rẫy vết thương vây quanh một con rắn khổng lồ đã không hề nhúc nhích, mới không nén được kinh ngạc.

Một người trong đó trước không nhịn được thốt lên: “Bọn họ thế nhưng giết chết con rắn khổng lồ đó?”

Có người khác càng thêm khiếp sợ: “Những người này thật lợi hại a, con rắn đó lúc trước ăn sạch toàn bộ một đội bốn mươi người cùng năm con biến dị thú đấy, lần này lại chết trong tay mười người cùng vài con biến dị thú.”

Những người đó lén lén lút lút, rất nhanh kéo tới sự chú ý của mấy người Cảnh Lâm.

Nghiêm Phi liền lên tiếng nói: “Người anh em bên kia, có thể giúp chúng tôi gọi vài người tới đưa con rắn khổng lồ này ra ngoài hay không?”

Hữu Cơ Mẫn, lập tức đáp: “Xin chờ chút, tôi lập tức đi gọi người.”

Mấy người khác cũng vội vội vàng vàng đi rồi.

Long Chương nói: “Những người kia đáp ứng thẳng thắn như vậy, không sợ bọn họ đi gọi người tới đối phó chúng ta sao?”

Bọn cậu mười người, Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa hiện tại đi lại đều khó khăn, Tố Trinh cũng bị thương như thế, những người khác hoặc thú, trên người cơ hồ đều có rất nhiều vết thương.

Tào Tam Gia cười lạnh đáp: “Tôi phỏng chừng nhìn thấy con rắn khổng lồ bị giết chết này, cũng không ai dám đánh chủ ý xấu gì.”

Xác thực như Tào Tam Gia nói, không quan tâm con rắn đó chết như thế nào, những người khác tự nhận hiện nay không có bản lĩnh giết một ai/con như thế, vì lẽ đó mấy người kia đáp ứng tìm người tới giúp đỡ, là thực sự đến giúp đỡ một cách đứng đắn.

Mấy người Cảnh Lâm sáng sớm đi vào, chưa tới giữa trưa đã đi ra, còn mang về một con rắn khổng lồ, tốc độ này, thực lực này, không thể không khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Bất kể là đã trở về, hay vẫn còn bận bên trong, không tới một giờ, đều dồn dập biết được tin tức này.

Con rắn bị kéo đến khu lều trại, đồ tể từng thấy hôm qua đã bắt đầu ở nơi đó xử lý biến dị thú, người giúp đỡ trực tiếp đem con rắn mang tới chỗ đồ tể này.

Có người mở miệng nói: “Đại Mãnh, trước giúp mấy vị tiểu ca đây xử lý con rắn lớn này đã.”

Đại Mãnh nắm chắc đao nhìn con rắn khổng lồ này một chút, “Ồ! Một con rắn thực lớn a. Mấy vị chờ chút, còn đang dở tay, xong sẽ đến phiên các anh.”

Tào Tam Gia dẫn theo Tam Hoa cùng Long Chương, Giun Bảo Bảo cùng Quan Song Song ở lại chỗ này bảo vệ, những người cùng thú khác đều trở lại nơi ở. Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đi tới phòng tắm, Cảnh Lâm bố trí Mưa To Như Trút trận, hai người cẩn thận giội rửa thân thể một hồi, mãi đến tận lúc không có bất kì mùi vị gì mới ra ngoài.

Thuận tiện còn hứng nước về, lau thân thể Tố Trinh, xử lý sạch sẽ vết thương, đút cho nó mấy quả ớt chỉ thiên, để cho nó nghỉ ngơi trước. Quạc Quạc cũng bị thương, nửa bên cánh trái bị đụng gãy, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi không biết xử lý sao, suy nghĩ có phải đi tìm bác sĩ thú y đến xem cho nó không.

Còn Khúc Chính Siêu và Hạng Trạch Hoa, lúc đi bọn cậu có mang theo thuốc thang liên quan, tất cả đều là thảo dược được trồng trên đất trộn bùn đen trong thôn Cảnh Lâm, dược hiệu càng hiệu quả hơn, sau khi đút cho hai người, nếu như không có dược vật đặc thù, thì phỏng chừng hai người cũng chỉ có thể nuôi từ từ.

Lưu lại Tiểu Hắc Long chăm nom người bị thương, mấy người Cảnh Lâm dẫn theo Nhạc Nhạc đi tới khu lều trại, thay đám Tào Tam Gia cho bọn họ trở lại chỉnh đốn.

Lúc này Đại Mãnh đã bắt đầu xử lý con rắn khổng lồ, đao trên tay hắn nhìn không đáng chú ý chút nào, không nghĩ tới lại rất sắc bén, da rắn bọn Cảnh Lâm dùng sức lớn nhất từ lúc bú sữa tới giờ mới có thể cắt ra được, thì hắn lại chỉ cần nhẹ nhàng vạch một phát liền đứt.

Mật rắn to bằng nắm tay bị Đại Mãnh lấy ra một cách hoàn chỉnh, giao cho mấy người Cảnh Lâm bao gồm cả da rắn cùng răng nanh, cuối cùng lấy ra, chính là một tảng đá màu đen có kích thước giống như quả trứng vịt.

Không ít người vây xem quá trình xử lý con rắn, vừa nhìn thấy tảng đá đó, nhất thời đều nóng nảy, không ít kẻ rục rà rục rịch.

“Người anh em, bán cho ta tảng đá kia, thế nào?” Một gã râu quai nón nhảy ra, thương lượng với Cảnh Lâm, “Biến dị động thực vật trên tay ta không thiếu, cậu muốn cái gì cũng được.”

Cảnh Lâm nhìn về phía đối phương, nhẹ nhàng nói: “Thật không tiện, cái này tôi giữ lại dùng, không bán.”

Người kia vội la lên: “Tôi có thể ra giá gấp đôi, cậu suy nghĩ chút nữa đi!”

Cảnh Lâm vẫn lắc đầu, cái đuôi bị đứt của Tố Trinh nhưng phải trông cậy vào tảng đá đó.

Người kia thấy vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, bất quá vẫn nói với Cảnh Lâm: “Người anh em, lần sau nếu như còn có tảng đá, không quan trọng màu sắc gì, muốn bán, trực tiếp tìm tôi, người nơi này gọi tôi là Lão Tráng, tôi ở trong khách sạn Hồng Môn đằng kia.”

Cảnh Lâm nhìn theo phương hướng hắn chỉ một chút, gật gật đầu. Có điều lòng lại nghĩ, trong nhà nhiều biến dị thú chờ phân chia tảng đá như vậy, chỉ sợ sẽ chẳng có một ngày có đồ mang đi bán.

Có một thanh đao tốt, con rắn rất nhanh được xử lý xong. Lúc đi, Cảnh Lâm hỏi Đại Mãnh, “Đao tốt như của anh, không biết còn có ở nơi nào?”

Đại Mãnh đắc ý lắc lắc đi máu dính đầy trên đao, nói: “Đao này là lấy được từ trong hiệp hội địa phương, nếu cậu muốn, phải chờ tới buổi đấu giá hàng tháng.”

Hiệp hội, buổi đấu giá. Những chữ này khiến Cảnh Lâm đăm chiêu, cậu cảm ơn Đại Mãnh, cầm lấy da rắn cùng răng nanh trở về với Nghiêm Phi.

Còn thịt con rắn kia, thứ đã ăn người, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đều không có hứng thú lấy, chỗ Đại Mãnh chuyên thu mua loại thịt thú này, chỗ thịt đó như bình thường trở thành thù lao hắn hỗ trợ xử lý con rắn, một nửa thù lao thừa ra, sẽ để lại lần sau, chờ tới lúc mấy người Cảnh Lâm còn cần xử lý biến dị thú, trực tiếp chuyển tới chỗ hắn là được.

Hiện tại buôn bán biến dị thú trở thành một loại mắt xích, có không ít người bắt đầu đào tạo biến dị thú, đều nuôi bằng thịt thú mà bọn cậu không muốn này. Có điều ngẫm lại dáng vẻ hung tàn nuốt người của con rắn, cũng không biết động vật ăn nhiều thịt của những con thú kiểu đó, cuối cùng sẽ nuôi ra tính tình ra sao.

Cảnh Lâm lắc đầu một cái, những điều này không phải vấn đề cậu quan tâm bây giờ.

Trở về phòng, bởi vì những người cùng thú khác không có ý kiến, nên Cảnh Lâm trực tiếp đưa tảng đá tới bên mép Tố Trinh, Tố Trinh há miệng liền ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Hai, Ba Sự

Số ký tự: 0