Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Bữa Ăn Sóng Gió...
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
Xuyên không đến đây lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Lâm Xảo Vân đến nhà bếp ăn cơm.
Nhà họ Lâm có cái bàn rất lớn, cả nhà đều ngồi ở đó ăn cơm với nhau.
Lúc này người nhà họ Lâm đều đang đợi cả nhà Lâm Hữu Thủy ngồi xuống để chuẩn bị ăn cơm.
Quan trọng là ông lão thấy thằng hai về rồi, ông ta liền kêu đợi thằng hai đến ăn cùng, nếu không ăn xong từ lâu rồi.
Lâm Hữu Thủy đỡ con gái ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh con gái.
Còn Từ Niệm Ân đang bận rộn trong bếp cũng ngồi xuống bên kia con gái.
Thấy đã đông đủ, ông cụ Lâm mới kêu vợ già mình bắt đầu chia cơm.
Cũng không biết có phải Vương Xuân Hoa cố ý không, lúc chia đến ba người nhà Lâm Hữu Thủy, mỗi người đều chỉ có nửa bát cơm.
Trước đó đã nói qua, con người Lâm Xảo Vân có thể chịu thiệt bất kỳ điều gì, nhưng duy nhất không thể chịu thiệt về chuyện ăn, Lâm Xảo Vân không có ăn là nguy hiểm nhất.
“Bà nội, tại sao cháu chỉ có nửa bát cơm, còn người khác đều có một bát?”
“Một thứ hàng lỗ vốn như mày, có nửa bát cơm để ăn là không tệ rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
“Ồ! Vậy sao? Ý của bà là, con gái đều là thứ lỗ vốn, không xứng ăn cơm?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Được, cháu biết rồi.”
Lâm Xảo Vân nói xong lập tức đứng dậy, đổ cơm trong bát của Lâm Xảo Phượng và Lâm Bảo Ngọc vào bát của mình và ba mẹ.
“Ba mẹ, mau ăn.”
Lâm Xảo Vân bưng chén lên, đứng đó bắt đầu ăn, chưa đến hai phút đã ăn xong một bát cơm.
Lâm Xảo Phượng và Lâm Bảo Ngọc đều bị hành động của Lâm Xảo Vân làm cho bất ngờ, đều quên mất bảo vệ bát cơm của mình.
Lâm Xảo Vân thấy mọi người trên bàn ăn chỉ lo nhìn cô không ăn cơm, cô lấy bát cơm của Lâm Cường ở bên cạnh, không khách sáo mà nhanh chóng ăn hết.
Lâm Cường thấy cơm của mình bị ăn mất, lúc này mới phản ứng lại, “Oa!” một tiếng khóc lớn.
“Khóc cái gì mà khóc, em còn nhỏ lại không biết làm việc, không cần ăn nhiều như vậy, một ngày ăn một bữa cơm là được rồi…”
Lời này trước kia Vương Xuân Hoa nói với Lâm Xảo Vân, bây giờ Lâm Xảo Vân tặng cho Lâm Cường.
Lưu Đại Ni thấy cơm của cháu mình bị cướp mất, hung dữ muốn xông đến tát vào mặt Lâm Xảo Vân.
Nhưng lại bị Lâm Xảo Vân đá sang bên cạnh.
Lâm Xảo Vân giành lấy bát cơm của Lưu Đại Ni, đổ một nửa cơm vào bát của ba mẹ, còn lại mình ăn hết.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà họ Lâm có cái bàn rất lớn, cả nhà đều ngồi ở đó ăn cơm với nhau.
Lúc này người nhà họ Lâm đều đang đợi cả nhà Lâm Hữu Thủy ngồi xuống để chuẩn bị ăn cơm.
Quan trọng là ông lão thấy thằng hai về rồi, ông ta liền kêu đợi thằng hai đến ăn cùng, nếu không ăn xong từ lâu rồi.
Lâm Hữu Thủy đỡ con gái ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh con gái.
Còn Từ Niệm Ân đang bận rộn trong bếp cũng ngồi xuống bên kia con gái.
Thấy đã đông đủ, ông cụ Lâm mới kêu vợ già mình bắt đầu chia cơm.
Cũng không biết có phải Vương Xuân Hoa cố ý không, lúc chia đến ba người nhà Lâm Hữu Thủy, mỗi người đều chỉ có nửa bát cơm.
Trước đó đã nói qua, con người Lâm Xảo Vân có thể chịu thiệt bất kỳ điều gì, nhưng duy nhất không thể chịu thiệt về chuyện ăn, Lâm Xảo Vân không có ăn là nguy hiểm nhất.
“Bà nội, tại sao cháu chỉ có nửa bát cơm, còn người khác đều có một bát?”
“Một thứ hàng lỗ vốn như mày, có nửa bát cơm để ăn là không tệ rồi, muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
“Ồ! Vậy sao? Ý của bà là, con gái đều là thứ lỗ vốn, không xứng ăn cơm?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, cháu biết rồi.”
Lâm Xảo Vân nói xong lập tức đứng dậy, đổ cơm trong bát của Lâm Xảo Phượng và Lâm Bảo Ngọc vào bát của mình và ba mẹ.
“Ba mẹ, mau ăn.”
Lâm Xảo Vân bưng chén lên, đứng đó bắt đầu ăn, chưa đến hai phút đã ăn xong một bát cơm.
Lâm Xảo Phượng và Lâm Bảo Ngọc đều bị hành động của Lâm Xảo Vân làm cho bất ngờ, đều quên mất bảo vệ bát cơm của mình.
Lâm Xảo Vân thấy mọi người trên bàn ăn chỉ lo nhìn cô không ăn cơm, cô lấy bát cơm của Lâm Cường ở bên cạnh, không khách sáo mà nhanh chóng ăn hết.
Lâm Cường thấy cơm của mình bị ăn mất, lúc này mới phản ứng lại, “Oa!” một tiếng khóc lớn.
“Khóc cái gì mà khóc, em còn nhỏ lại không biết làm việc, không cần ăn nhiều như vậy, một ngày ăn một bữa cơm là được rồi…”
Lời này trước kia Vương Xuân Hoa nói với Lâm Xảo Vân, bây giờ Lâm Xảo Vân tặng cho Lâm Cường.
Lưu Đại Ni thấy cơm của cháu mình bị cướp mất, hung dữ muốn xông đến tát vào mặt Lâm Xảo Vân.
Nhưng lại bị Lâm Xảo Vân đá sang bên cạnh.
Lâm Xảo Vân giành lấy bát cơm của Lưu Đại Ni, đổ một nửa cơm vào bát của ba mẹ, còn lại mình ăn hết.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro