Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Lên Núi 2
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
Cô biết đây là vì nhà họ Triệu cực kỳ coi trọng cô con dâu cả này nên cố ý làm.
Loay hoay chỗ này chỗ kia, rất nhanh đã đến bốn giờ chiều.
Lúc này trời nóng nực, chưa đến tám giờ trời vẫn chưa tối, cô nghĩ nếu không để Triệu Thiết Trụ mang cô vào núi một chuyến, xem xem có thể làm chút đồ ăn thôn quê hay không.
Lúc cô đi đến bên giường muốn đánh thức Triệu Thiết Trụ dậy, vừa hay nhìn thấy Triệu Thiết Trụ mở mắt.
Ánh mắt hai người đúng lúc gặp nhau.
Lâm Xảo Vân có cảm giác như bị dao cắt một cái.
Cũng chỉ có trong nháy mắt.
Nhưng chỉ trong phút giây này tóc gáy cô đã dựng thẳng dâng lên.
Người đàn ông này của cô không hổ là vai nam phụ bia đỡ đạn! Quả thật có chút bản lĩnh thật, về sau ở trước mặt anh, cô cũng phải cẩn thận chút.
"Vợ, em làm sao vậy? Còn có chỗ không thoải mái sao? Sao em không nghỉ ngơi đi?"
“Em không có chuyện gì không cần nghỉ ngơi, khả năng hôm nay ăn ít, lại đi vệ sinh một lần."
"Ừ! Anh cũng không có chuyện gì."
Triệu Thiết Trụ bò từ trên giường dậy, cảm giác cả người tinh thần sáng láng, giống như khác với trước kia, còn khác ở chỗ nào thì anh cũng nói không nên lời.
"Triệu Thiết Trụ, anh mau đi rửa mặt một phen, đợi lát nữa chúng ta đi lên núi một chuyến. A... Đúng rồi, anh đi xem ông nội bà nội cùng ba mẹ xem hiện tại thế nào rồi?"
"Được, anh đi xem xem."
Triệu Thiết Trụ đi ra ngoài, đứng ở bên trong phòng khách lớn, làm mấy cái động tác duỗi thân, cảm giác cả người giống như đã cao hơn một chút.
Chỉ có điều anh không để ý mấy, chỉ cho là chính mình vừa mới tỉnh ngủ nên gặp ảo giác.
Nhìn một lượt ông bà cùng với ba mẹ, thấy bọn họ đã không có việc gì, cô bèn đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Triệu Thiết Trụ vừa đi, Lâm Xảo Vân cũng bắt đầu thay quần áo.
Thay sang quần áo cũ đầy mảnh vá.
Nhìn quần áo rách rưới lung tung, Lâm Xảo Vân cực kỳ ghét bỏ, nhưng lúc này mọi người đều như vậy, nếu mỗi ngày đều mặc đồ đẹp quá, cũng dễ chọc người ta ghen ghét.
Thay quần áo xong, Triệu Thiết Trụ cũng trở lại.
Ngoại trừ Kim Hoa muốn ở lại nhà làm vệ sinh, mấy cô em gái cùng ba người em trai của anh đều muốn đi lên núi theo.
Nhìn một đám người lao nhao đi như này, chính là có con mồi cũng sẽ bị dọa chạy đi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Loay hoay chỗ này chỗ kia, rất nhanh đã đến bốn giờ chiều.
Lúc này trời nóng nực, chưa đến tám giờ trời vẫn chưa tối, cô nghĩ nếu không để Triệu Thiết Trụ mang cô vào núi một chuyến, xem xem có thể làm chút đồ ăn thôn quê hay không.
Lúc cô đi đến bên giường muốn đánh thức Triệu Thiết Trụ dậy, vừa hay nhìn thấy Triệu Thiết Trụ mở mắt.
Ánh mắt hai người đúng lúc gặp nhau.
Lâm Xảo Vân có cảm giác như bị dao cắt một cái.
Cũng chỉ có trong nháy mắt.
Nhưng chỉ trong phút giây này tóc gáy cô đã dựng thẳng dâng lên.
Người đàn ông này của cô không hổ là vai nam phụ bia đỡ đạn! Quả thật có chút bản lĩnh thật, về sau ở trước mặt anh, cô cũng phải cẩn thận chút.
"Vợ, em làm sao vậy? Còn có chỗ không thoải mái sao? Sao em không nghỉ ngơi đi?"
“Em không có chuyện gì không cần nghỉ ngơi, khả năng hôm nay ăn ít, lại đi vệ sinh một lần."
"Ừ! Anh cũng không có chuyện gì."
Triệu Thiết Trụ bò từ trên giường dậy, cảm giác cả người tinh thần sáng láng, giống như khác với trước kia, còn khác ở chỗ nào thì anh cũng nói không nên lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Triệu Thiết Trụ, anh mau đi rửa mặt một phen, đợi lát nữa chúng ta đi lên núi một chuyến. A... Đúng rồi, anh đi xem ông nội bà nội cùng ba mẹ xem hiện tại thế nào rồi?"
"Được, anh đi xem xem."
Triệu Thiết Trụ đi ra ngoài, đứng ở bên trong phòng khách lớn, làm mấy cái động tác duỗi thân, cảm giác cả người giống như đã cao hơn một chút.
Chỉ có điều anh không để ý mấy, chỉ cho là chính mình vừa mới tỉnh ngủ nên gặp ảo giác.
Nhìn một lượt ông bà cùng với ba mẹ, thấy bọn họ đã không có việc gì, cô bèn đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Triệu Thiết Trụ vừa đi, Lâm Xảo Vân cũng bắt đầu thay quần áo.
Thay sang quần áo cũ đầy mảnh vá.
Nhìn quần áo rách rưới lung tung, Lâm Xảo Vân cực kỳ ghét bỏ, nhưng lúc này mọi người đều như vậy, nếu mỗi ngày đều mặc đồ đẹp quá, cũng dễ chọc người ta ghen ghét.
Thay quần áo xong, Triệu Thiết Trụ cũng trở lại.
Ngoại trừ Kim Hoa muốn ở lại nhà làm vệ sinh, mấy cô em gái cùng ba người em trai của anh đều muốn đi lên núi theo.
Nhìn một đám người lao nhao đi như này, chính là có con mồi cũng sẽ bị dọa chạy đi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro