Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Nảy Sinh Xung Đ...
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
“Lâm Hữu Đức, ông chết rồi à? Không thấy vợ của ông bị người ta đánh hả?!”
“Cái này… Cái này… Vợ và mẹ đánh nhau, đàn ông như tôi ra tay thì không được hay cho lắm!”
“Ông không biết đi đánh Lâm Hữu Thuỷ à?”
Vương Xuân Hoa: “Thằng cả, mày đi dạy bảo thằng hai một trận cho tao đi.”
Lâm Xảo Vân: “Bác trai cả, tốt nhất bác đừng động vào, nếu bác dám ra tay thì cháu sẽ trả thù thay ba cháu.”
Lâm Xảo Vân đang nghĩ thầm trong lòng rằng.
“Tới đi! Tới đánh đi! Bác mau đánh đi! Thế thì cháu mới có lý do để ra tay chứ.”
Vương Xuân Hoa nằm trên mặt đất quát to.
“Phú Quý, Phú Sinh, hai đứa đi dạy cho con nhỏ đê tiện này một bài học đi. Đánh chết, đánh cho nó tàn phế luôn cũng được.”
Vương Xuân Hoa điên rồi, bà cụ chẳng quan tâm bất cứ điều gì nữa, lại có thể kêu hai đứa cháu trai lớn đánh cháu gái.
“Anh cả, anh hai, các anh cũng muốn đánh em ư? Nếu vậy thì có lẽ chúng ta không còn là anh em nữa rồi.”
Lâm Phú Quý: “Xảo Vân, nếu em xin lỗi bà nội đàng hoàng thì bọn anh sẽ không động vào em.”
“Anh cả, anh nghĩ rằng xin lỗi có tác dụng sao? Bây giờ…”
Lâm Phú Quý nhìn bà nội, mẹ và em gái té dưới đất, biết thừa rằng chuyện ngày hôm nay không tài nào bỏ qua được.
Anh ta đi đến trước mặt Lâm Xảo Vân, vươn tay muốn nắm lấy tay của cô.
Tuy nhiên, Lâm Xảo Vân đã bắt lấy tay anh ta và ném anh ta qua vai.
“Ơ…”
“Đừng…”
Lâm Phú Quý còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cơ thể đã nằm trên mặt đất, anh ta bị ném cho ngơ ngác, không biết tại sao mình lại nằm xuống thế này.
Người trong thôn đứng gần đó vây xem vỗ tay tán thưởng.
“Lâm Xảo Vân làm tốt lắm…”
Lâm Xảo Vân không hề xấu hổ chút nào.
Cô còn giơ nắm đấm về phía người xem.
“Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Mọi người phải làm chứng cho tôi đấy ha ha, là anh cả muốn đánh tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
Có một người dân trả lời.
“Không sao, chúng tôi làm chứng cho cô.”
Mọi người đứng hóng hớt cười phá lên.
Có một bác gái cũng là người trong thôn nói.
“Không ngờ Lâm Xảo Vân lợi hại như vậy, sớm biết thế thì tôi đã định con bé cho cháu trai tôi, đúng là để người nhà họ Triệu hưởng lợi rồi. Đáng tiếc một cô gái thế này mà lại muốn sống như một góa phụ, bà cụ Lâm quả là không phải người.”
“Ai nói vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cái này… Cái này… Vợ và mẹ đánh nhau, đàn ông như tôi ra tay thì không được hay cho lắm!”
“Ông không biết đi đánh Lâm Hữu Thuỷ à?”
Vương Xuân Hoa: “Thằng cả, mày đi dạy bảo thằng hai một trận cho tao đi.”
Lâm Xảo Vân: “Bác trai cả, tốt nhất bác đừng động vào, nếu bác dám ra tay thì cháu sẽ trả thù thay ba cháu.”
Lâm Xảo Vân đang nghĩ thầm trong lòng rằng.
“Tới đi! Tới đánh đi! Bác mau đánh đi! Thế thì cháu mới có lý do để ra tay chứ.”
Vương Xuân Hoa nằm trên mặt đất quát to.
“Phú Quý, Phú Sinh, hai đứa đi dạy cho con nhỏ đê tiện này một bài học đi. Đánh chết, đánh cho nó tàn phế luôn cũng được.”
Vương Xuân Hoa điên rồi, bà cụ chẳng quan tâm bất cứ điều gì nữa, lại có thể kêu hai đứa cháu trai lớn đánh cháu gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh cả, anh hai, các anh cũng muốn đánh em ư? Nếu vậy thì có lẽ chúng ta không còn là anh em nữa rồi.”
Lâm Phú Quý: “Xảo Vân, nếu em xin lỗi bà nội đàng hoàng thì bọn anh sẽ không động vào em.”
“Anh cả, anh nghĩ rằng xin lỗi có tác dụng sao? Bây giờ…”
Lâm Phú Quý nhìn bà nội, mẹ và em gái té dưới đất, biết thừa rằng chuyện ngày hôm nay không tài nào bỏ qua được.
Anh ta đi đến trước mặt Lâm Xảo Vân, vươn tay muốn nắm lấy tay của cô.
Tuy nhiên, Lâm Xảo Vân đã bắt lấy tay anh ta và ném anh ta qua vai.
“Ơ…”
“Đừng…”
Lâm Phú Quý còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cơ thể đã nằm trên mặt đất, anh ta bị ném cho ngơ ngác, không biết tại sao mình lại nằm xuống thế này.
Người trong thôn đứng gần đó vây xem vỗ tay tán thưởng.
“Lâm Xảo Vân làm tốt lắm…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Xảo Vân không hề xấu hổ chút nào.
Cô còn giơ nắm đấm về phía người xem.
“Ngại quá, để mọi người chê cười rồi. Mọi người phải làm chứng cho tôi đấy ha ha, là anh cả muốn đánh tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
Có một người dân trả lời.
“Không sao, chúng tôi làm chứng cho cô.”
Mọi người đứng hóng hớt cười phá lên.
Có một bác gái cũng là người trong thôn nói.
“Không ngờ Lâm Xảo Vân lợi hại như vậy, sớm biết thế thì tôi đã định con bé cho cháu trai tôi, đúng là để người nhà họ Triệu hưởng lợi rồi. Đáng tiếc một cô gái thế này mà lại muốn sống như một góa phụ, bà cụ Lâm quả là không phải người.”
“Ai nói vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro