Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Rời Nhà Trở Về...
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
"Thật sao? Chị dâu, chị không lừa em đó chứ?"
“Chuyện này chị lừa em làm gì, không phải là chị em mấy đứa mỗi người một phòng sao! Chị nghe mẹ nói mảnh đất này là của nhà chúng ta. Em cứ lên kế hoạch đi cho cẩn thận, xong rồi thì vẽ lại cho chị một bức. Chị xem qua xong, thấy khả thi thì em có thể bắt đầu xây dựng luôn. Chị sẽ tìm cách lấy nguyên vật liệu cho em."
“Quá tốt rồi, chị dâu, chúng ta có thể tự làm gạch đất, không cần phải đi mua nữa.”
"Được, tùy em thôi."
Lâm Xảo Vân nói xong thì đi về phòng..
Còn Triệu Kim Hoa chạy về phòng kể lại chuyện khi nãy với các chị em của mình.
Chẳng mấy chốc mà tiếng reo hò của các cô gái nhỏ đã vang dậy trong phòng.
“Vợ, tụi em có gì mà vui thế?”
Triệu Thiết Trụ nghe thấy âm thanh của các chị em, đúng lúc nhìn thấy Lâm Xảo Vân đi đến, bèn hỏi.
“À! Em đã đồng ý với tụi nó là xây cho mỗi đứa một căn phòng để mấy ẻm ở.”
“Hả? Bây giờ có thể sống ở nhà được mà.”
“Bây giờ sống được nhưng sau này thì không chắc! Hiện tại anh đã kết hôn rồi, còn thằng hai, thằng ba giờ chưa bàn đến, chứ thằng tư, thằng năm, thằng sáu có muốn kết hôn không? Tụi nhỏ có cần một căn phòng tươm tất cho đám cưới không? Em gái cả đã mười bảy tuổi rồi, chẳng mấy chốc là phải lập gia đình, em không thể để tụi nhỏ lấy đại một người chồng được, thật sự không tìm được người nào ổn cả. Em định tuyển người ở rể, chỉ cần nhân phẩm tốt là được, dù sao nhà chúng ta cũng không cần con bên đàng chồng theo họ chúng ta, chắc là dễ tìm thôi!”
Triệu Thiết Trụ có chút kinh hãi trước suy nghĩ của vợ mình.
“Ý em là để chúng ở nhà à?”
“Đúng vậy! Thế thì vẫn được làm công chúa giống như trước đây, chỉ cần tìm một người đàn ông ở rể là được. Vả lại, có một người anh cả bản lĩnh đầy mình như anh và một bà chị dâu là em sống sờ sờ ở đây thì có thế nào cũng sẽ không để cuộc sống của tụi nhỏ phải khổ sở.”
“Ồ! Miễn là em không phản đối thì anh cũng không có ý kiến, không biết ba mẹ có ý kiến gì không.”
“Không phải gia đình anh đã bảo từ nay về sau em là người định đoạt sao? Tại sao?...”
“Vâng vâng vâng, em định đoạt, mọi người không có ý kiến gì cả.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chuyện này chị lừa em làm gì, không phải là chị em mấy đứa mỗi người một phòng sao! Chị nghe mẹ nói mảnh đất này là của nhà chúng ta. Em cứ lên kế hoạch đi cho cẩn thận, xong rồi thì vẽ lại cho chị một bức. Chị xem qua xong, thấy khả thi thì em có thể bắt đầu xây dựng luôn. Chị sẽ tìm cách lấy nguyên vật liệu cho em."
“Quá tốt rồi, chị dâu, chúng ta có thể tự làm gạch đất, không cần phải đi mua nữa.”
"Được, tùy em thôi."
Lâm Xảo Vân nói xong thì đi về phòng..
Còn Triệu Kim Hoa chạy về phòng kể lại chuyện khi nãy với các chị em của mình.
Chẳng mấy chốc mà tiếng reo hò của các cô gái nhỏ đã vang dậy trong phòng.
“Vợ, tụi em có gì mà vui thế?”
Triệu Thiết Trụ nghe thấy âm thanh của các chị em, đúng lúc nhìn thấy Lâm Xảo Vân đi đến, bèn hỏi.
“À! Em đã đồng ý với tụi nó là xây cho mỗi đứa một căn phòng để mấy ẻm ở.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả? Bây giờ có thể sống ở nhà được mà.”
“Bây giờ sống được nhưng sau này thì không chắc! Hiện tại anh đã kết hôn rồi, còn thằng hai, thằng ba giờ chưa bàn đến, chứ thằng tư, thằng năm, thằng sáu có muốn kết hôn không? Tụi nhỏ có cần một căn phòng tươm tất cho đám cưới không? Em gái cả đã mười bảy tuổi rồi, chẳng mấy chốc là phải lập gia đình, em không thể để tụi nhỏ lấy đại một người chồng được, thật sự không tìm được người nào ổn cả. Em định tuyển người ở rể, chỉ cần nhân phẩm tốt là được, dù sao nhà chúng ta cũng không cần con bên đàng chồng theo họ chúng ta, chắc là dễ tìm thôi!”
Triệu Thiết Trụ có chút kinh hãi trước suy nghĩ của vợ mình.
“Ý em là để chúng ở nhà à?”
“Đúng vậy! Thế thì vẫn được làm công chúa giống như trước đây, chỉ cần tìm một người đàn ông ở rể là được. Vả lại, có một người anh cả bản lĩnh đầy mình như anh và một bà chị dâu là em sống sờ sờ ở đây thì có thế nào cũng sẽ không để cuộc sống của tụi nhỏ phải khổ sở.”
“Ồ! Miễn là em không phản đối thì anh cũng không có ý kiến, không biết ba mẹ có ý kiến gì không.”
“Không phải gia đình anh đã bảo từ nay về sau em là người định đoạt sao? Tại sao?...”
“Vâng vâng vâng, em định đoạt, mọi người không có ý kiến gì cả.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro