Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Rời Nhà Trở Về...
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
“Cũng gần như vậy, người ta hay nói chị dâu cả như mẹ, em làm thế là vì muốn tốt cho chúng. Cuộc sống sau này có thể sẽ khó khăn, lỡ như gả vào một gia đình không tốt rồi bị bỏ đói thì sao? Bị người ta đánh thì sao? Không sinh được con trai thì làm thế nào?”
Lâm Xảo Vân nghĩ đến đủ loại cách thức mà người thời này đối xử với con gái, cô cảm thấy mình vẫn nên giữ các cô em chồng ở nhà, đợi sau này cuộc sống khá giả hơn sẽ để bọn họ đi.
Nghĩ tới năm mất mùa sắp đến và khoảng chục năm hỗn loạn sau đó, cô cảm thấy quyết định của bản thân vô cùng đúng đắn, người khác thế nào cô mặc kệ, cô chỉ quan tâm những gì cô có thể nhìn thấy.
Nhìn vợ như vậy, trong lòng Triệu Thiết Trụ tràn ngập những cảm xúc hỗn độn.
Anh bế cô lên rồi để cô ngồi trên đùi mình.
“Vợ à, em còn nhỏ, đừng hao tâm tổn trí như thế, nếu thật sự có chuyện gì thì có thể tìm tới ba và mẹ.”
“Tại sao? Anh lo em không đảm đương được gia đình sao?”
Triệu Thiết Trụ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Xảo Vân.
“Vô tâm thật đấy, anh là vì muốn tốt cho em thôi. Nếu em thích quản lý thì về sau mọi chuyện trong nhà đều do em quyết, anh cũng do em quản lý.”
“Anh đương nhiên thuộc về sự quản lý của em, từ giờ trở đi chính em sẽ phụ trách ngôi nhà này.”
Lâm Xảo Vân thể hiện rõ sự bá đạo của mình.
“Đúng vậy, là em phụ trách hết. Bây giờ phải quan tâm đến người đàn ông của em chứ nhỉ, người đàn ông của em ngày mai phải đi rồi.”
Lâm Xảo Vân trông thấy ánh sáng trong đôi mắt của người đàn ông này, cô biết rằng đêm nay mình không trốn không thoát.
Nhưng mà cô không sợ, ai bảo người đàn ông này có thể kiềm chế đến mức như vậy, vợ đã ở trong ngực rồi mà anh vẫn có thể nhịn không ăn. Triệu Thiết Trụ bế cô lên giường.
Lâm Xảo Vân những tưởng Triệu Thiết Trụ sẽ làm thế này thế kia, kết quả anh chỉ bế cô lên giường rồi bắt đầu dặn dò cô những việc cần làm trong nhà sau khi anh đi.
Giống y những gì Lâm Xảo Vân đã nói.
Việc cưới xin của thằng hai và thằng ba có lẽ sẽ phải đợi đến khi bọn họ có thể về nhà rồi bàn sau.
Bây giờ phải nói đến chuyện của thằng tư, thằng năm và thằng sáu.
Họ đã 22 tuổi rồi, đi lính từ năm 18 tuổi và đã làm lính được 4 năm, hiện tại tất cả đều được đơn vị giữ lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Xảo Vân nghĩ đến đủ loại cách thức mà người thời này đối xử với con gái, cô cảm thấy mình vẫn nên giữ các cô em chồng ở nhà, đợi sau này cuộc sống khá giả hơn sẽ để bọn họ đi.
Nghĩ tới năm mất mùa sắp đến và khoảng chục năm hỗn loạn sau đó, cô cảm thấy quyết định của bản thân vô cùng đúng đắn, người khác thế nào cô mặc kệ, cô chỉ quan tâm những gì cô có thể nhìn thấy.
Nhìn vợ như vậy, trong lòng Triệu Thiết Trụ tràn ngập những cảm xúc hỗn độn.
Anh bế cô lên rồi để cô ngồi trên đùi mình.
“Vợ à, em còn nhỏ, đừng hao tâm tổn trí như thế, nếu thật sự có chuyện gì thì có thể tìm tới ba và mẹ.”
“Tại sao? Anh lo em không đảm đương được gia đình sao?”
Triệu Thiết Trụ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Xảo Vân.
“Vô tâm thật đấy, anh là vì muốn tốt cho em thôi. Nếu em thích quản lý thì về sau mọi chuyện trong nhà đều do em quyết, anh cũng do em quản lý.”
“Anh đương nhiên thuộc về sự quản lý của em, từ giờ trở đi chính em sẽ phụ trách ngôi nhà này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Xảo Vân thể hiện rõ sự bá đạo của mình.
“Đúng vậy, là em phụ trách hết. Bây giờ phải quan tâm đến người đàn ông của em chứ nhỉ, người đàn ông của em ngày mai phải đi rồi.”
Lâm Xảo Vân trông thấy ánh sáng trong đôi mắt của người đàn ông này, cô biết rằng đêm nay mình không trốn không thoát.
Nhưng mà cô không sợ, ai bảo người đàn ông này có thể kiềm chế đến mức như vậy, vợ đã ở trong ngực rồi mà anh vẫn có thể nhịn không ăn. Triệu Thiết Trụ bế cô lên giường.
Lâm Xảo Vân những tưởng Triệu Thiết Trụ sẽ làm thế này thế kia, kết quả anh chỉ bế cô lên giường rồi bắt đầu dặn dò cô những việc cần làm trong nhà sau khi anh đi.
Giống y những gì Lâm Xảo Vân đã nói.
Việc cưới xin của thằng hai và thằng ba có lẽ sẽ phải đợi đến khi bọn họ có thể về nhà rồi bàn sau.
Bây giờ phải nói đến chuyện của thằng tư, thằng năm và thằng sáu.
Họ đã 22 tuổi rồi, đi lính từ năm 18 tuổi và đã làm lính được 4 năm, hiện tại tất cả đều được đơn vị giữ lại.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro