Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Tiêu Chảy 1
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
Ông nội Triệu và bà nội Triệu từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ lúc ăn xong cơm rời khỏi bàn ăn, bà nội Triệu cho Lâm Xảo Vân một cái vòng ngọc có hoa văn cực đẹp.
Ông nội Triệu cho bao lì xì một trăm đồng.
Lâm Xảo Vân cảm thấy mình lại bị chữa lành thêm lần nữa.
Cô cảm thấy một lát sẽ dùng tinh chất pha một ấm trà ngon cho ông bà nội, còn có ba mẹ chồng uống.
Ăn cơm xong, Lâm Xảo Vân liền vui vẻ đi nấu nước.
Còn chưa vào đến phòng bếp đã bị Kim Hoa của nhà họ Triệu cản lại.
“Chị dâu, chị muốn làm gì cứ nói với em, em làm giùm chị.”
“Ồ! Được, em nấu giùm chị một ấm nước sôi, chị mời ba và mẹ một tách trà.”
“Được thôi, xong ngay thôi, chị dâu chị ngồi đợi ở đây đi.”
Sau khi đun nước sôi xong, Lâm Xảo Vân lấy một ít lá trà bình thường trong nhà để ngụy trang, nói là cố ý mời trà ông nội bà nội ba chồng mẹ chồng.
Bốn người bọn thấy cô nhiệt tình như vậy, đều đã uống trà mà cô mời.
Thấy bọn họ đã uống nước trà cô cố ý thêm nguyên liệu vào, Lâm Xảo Vân vui vẻ ngân nga một giai điệu rồi cầm một ly trà, đi vào phòng của cô và Triệu Thiết Trụ.
Nhà họ Triệu ở thôn Cổ Vân xem như rất lớn.
Một căn nhà lớn, ở giữa là nơi đặt bài vị tổ tiên, hai bên ở bên cạnh là hai dãy phòng, một bên có bốn căn phòng với một phòng bếp, một bên có ba phòng với một phòng chứa đồ và một nhà vệ sinh.
Nhà họ Triệu là gia đình có nhiều con gái, lại thêm mấy người anh em đều ở quân đội, cho nên cố ý xây một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cũng rất rộng, bên trong chia ra thành khu vệ sinh với nơi tắm rửa.
Lâm Xảo Vân thích nhất chính là nhà vệ sinh này, cô cảm thấy cuộc sống ở nhà họ Triệu quả thật không tệ.
Lâm Xảo Vân hừ một tiếng đi vào phòng nhìn thấy Triệu Thiết Trụ đang cẩn thận thu hồi mấy huân chương lớn lớn nhỏ nhỏ vừa mới treo ở trước ngực.
Lâm Xảo Vân tò mò đi tới.
"Triệu Thiết Trụ, anh lập được mấy chiến công rồi? Những thứ này đại biểu cho cái gì?"
Lâm Xảo Vân mở to đôi mắt không chớp mắt nhìn, nhìn những huân chương đại biểu cho sự vinh dự này cô cũng không dám vươn tay ra sờ vào, sợ mò vào bị hỏng.
Thấy cô hiếu kỳ như vậy, Triệu Thiết Trụ đưa một cái đẹp nhất cho cô.
"Thích không? Nếu mà thích cái bằng khen hạng nhất này thì tặng cho em?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông nội Triệu cho bao lì xì một trăm đồng.
Lâm Xảo Vân cảm thấy mình lại bị chữa lành thêm lần nữa.
Cô cảm thấy một lát sẽ dùng tinh chất pha một ấm trà ngon cho ông bà nội, còn có ba mẹ chồng uống.
Ăn cơm xong, Lâm Xảo Vân liền vui vẻ đi nấu nước.
Còn chưa vào đến phòng bếp đã bị Kim Hoa của nhà họ Triệu cản lại.
“Chị dâu, chị muốn làm gì cứ nói với em, em làm giùm chị.”
“Ồ! Được, em nấu giùm chị một ấm nước sôi, chị mời ba và mẹ một tách trà.”
“Được thôi, xong ngay thôi, chị dâu chị ngồi đợi ở đây đi.”
Sau khi đun nước sôi xong, Lâm Xảo Vân lấy một ít lá trà bình thường trong nhà để ngụy trang, nói là cố ý mời trà ông nội bà nội ba chồng mẹ chồng.
Bốn người bọn thấy cô nhiệt tình như vậy, đều đã uống trà mà cô mời.
Thấy bọn họ đã uống nước trà cô cố ý thêm nguyên liệu vào, Lâm Xảo Vân vui vẻ ngân nga một giai điệu rồi cầm một ly trà, đi vào phòng của cô và Triệu Thiết Trụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Triệu ở thôn Cổ Vân xem như rất lớn.
Một căn nhà lớn, ở giữa là nơi đặt bài vị tổ tiên, hai bên ở bên cạnh là hai dãy phòng, một bên có bốn căn phòng với một phòng bếp, một bên có ba phòng với một phòng chứa đồ và một nhà vệ sinh.
Nhà họ Triệu là gia đình có nhiều con gái, lại thêm mấy người anh em đều ở quân đội, cho nên cố ý xây một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cũng rất rộng, bên trong chia ra thành khu vệ sinh với nơi tắm rửa.
Lâm Xảo Vân thích nhất chính là nhà vệ sinh này, cô cảm thấy cuộc sống ở nhà họ Triệu quả thật không tệ.
Lâm Xảo Vân hừ một tiếng đi vào phòng nhìn thấy Triệu Thiết Trụ đang cẩn thận thu hồi mấy huân chương lớn lớn nhỏ nhỏ vừa mới treo ở trước ngực.
Lâm Xảo Vân tò mò đi tới.
"Triệu Thiết Trụ, anh lập được mấy chiến công rồi? Những thứ này đại biểu cho cái gì?"
Lâm Xảo Vân mở to đôi mắt không chớp mắt nhìn, nhìn những huân chương đại biểu cho sự vinh dự này cô cũng không dám vươn tay ra sờ vào, sợ mò vào bị hỏng.
Thấy cô hiếu kỳ như vậy, Triệu Thiết Trụ đưa một cái đẹp nhất cho cô.
"Thích không? Nếu mà thích cái bằng khen hạng nhất này thì tặng cho em?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro