Mạt Thế Kẻ Điên Xuyên Vào Niên Đại Văn
Xuống Núi 2
Trác Tự
2024-11-20 14:23:20
"Ừ! Không thể lỗ mãng, phải làm theo sức mình, đánh không lại có thể chạy, nhưng không thể để cho chính mình bị thương biết không?"
"Biết rõ rồi ạ! Anh cả."
Triệu Thiết Trụ bảo Lâm Xảo Vân tìm vị trí ở bên cạnh để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh thì bắt đầu xử lý con mồi, vừa xử lý lại vừa dạy các em kiến thức sinh tồn khi dã ngoại.
Anh dạy cực kỳ nghiêm túc, các em trai em gái cũng học cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Xảo Vân ở bên cạnh nhìn trái tim cũng bắt đầu rung động.
Đây là người đàn ông bảo vật mà!
A! . . . Vì sao lại để cô nhặt được chứ? Thế giới của anh trong 26 năm qua không có người khác xuất hiện sao?
Thật là không thể tưởng tượng nổi, lại có người tung tin vịt người đàn ông như vậy sẽ chết, sẽ không có ai muốn. Thật sự là kỳ quái.
Lâm Xảo Vân biết, những ngày tiếp theo, trừ phi Triệu Thiết Trụ đến vùng biên giới, nếu không anh rất khó tham gia chiến đấu tiếp, mà cơ hội để một anh hùng chiến đấu như anh lại lên chiến trường một lần nữa là rất ít.
Chỉ có điều việc gì cũng có vạn nhất! Mà tốt nhất là không có.
Còn hai đại trụ tử ở trong nhà, cô cũng đã hỏi qua Triệu Thiết Trụ, anh chỉ nói bọn họ đi làm, còn làm cái gì, anh nói phải giữ bí mật.
Kỳ thật Triệu Thiết Trụ không nói Lâm Xảo Vân cũng biết.
Đơn giản chính là vì hai người em trai này cũng không khác gì anh.
Triệu Thiết Trụ xử lý heo rừng xong xuôi, cắt thịt thành từng dải, sau đó bỏ vào trong sọt mà bọn họ đeo tới.
Chia chia cắt cắt bốn con heo, mười người bọn họ vừa vặn có thể đưa về nhà.
Triệu Thiết Trụ xử lý heo rừng vô cùng sạch sẽ, đến ruột heo cũng không buông tha, đều được rửa sạch sẽ để mang về nhà.
Lâm Xảo Vân nói xử lý tốt ruột heo là có thể ăn rất ngon.
Dù sao đều là chuyện thuận tay, vợ nói muốn anh đều có thể thỏa mãn.
Lúc xuống núi trời đã sắp tối rồi, khi đi đến thôn trời đã tối.
Khi trời tối Triệu Thiết Trụ gắt gao kéo tay Lâm Xảo Vân, chỉ sợ cô không cẩn thận ngã sấp xuống.
Đợi đến khi về đến cổng, mẹ Triệu với ba Triệu đã chờ đón bọn nhỏ ở cửa.
Thấy bọn nhỏ vừa đến nhà liền khẩn trương tiến đến gần.
Kỳ thật bọn họ cũng biết thằng cả đã vào núi khẳng định không hề tay không trở về.
Vừa về đến nhà không nhìn thấy trong sọt có cái gì, mà trên eo anh, đã treo gà rừng thỏ hoang.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Biết rõ rồi ạ! Anh cả."
Triệu Thiết Trụ bảo Lâm Xảo Vân tìm vị trí ở bên cạnh để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Anh thì bắt đầu xử lý con mồi, vừa xử lý lại vừa dạy các em kiến thức sinh tồn khi dã ngoại.
Anh dạy cực kỳ nghiêm túc, các em trai em gái cũng học cực kỳ nghiêm túc.
Lâm Xảo Vân ở bên cạnh nhìn trái tim cũng bắt đầu rung động.
Đây là người đàn ông bảo vật mà!
A! . . . Vì sao lại để cô nhặt được chứ? Thế giới của anh trong 26 năm qua không có người khác xuất hiện sao?
Thật là không thể tưởng tượng nổi, lại có người tung tin vịt người đàn ông như vậy sẽ chết, sẽ không có ai muốn. Thật sự là kỳ quái.
Lâm Xảo Vân biết, những ngày tiếp theo, trừ phi Triệu Thiết Trụ đến vùng biên giới, nếu không anh rất khó tham gia chiến đấu tiếp, mà cơ hội để một anh hùng chiến đấu như anh lại lên chiến trường một lần nữa là rất ít.
Chỉ có điều việc gì cũng có vạn nhất! Mà tốt nhất là không có.
Còn hai đại trụ tử ở trong nhà, cô cũng đã hỏi qua Triệu Thiết Trụ, anh chỉ nói bọn họ đi làm, còn làm cái gì, anh nói phải giữ bí mật.
Kỳ thật Triệu Thiết Trụ không nói Lâm Xảo Vân cũng biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đơn giản chính là vì hai người em trai này cũng không khác gì anh.
Triệu Thiết Trụ xử lý heo rừng xong xuôi, cắt thịt thành từng dải, sau đó bỏ vào trong sọt mà bọn họ đeo tới.
Chia chia cắt cắt bốn con heo, mười người bọn họ vừa vặn có thể đưa về nhà.
Triệu Thiết Trụ xử lý heo rừng vô cùng sạch sẽ, đến ruột heo cũng không buông tha, đều được rửa sạch sẽ để mang về nhà.
Lâm Xảo Vân nói xử lý tốt ruột heo là có thể ăn rất ngon.
Dù sao đều là chuyện thuận tay, vợ nói muốn anh đều có thể thỏa mãn.
Lúc xuống núi trời đã sắp tối rồi, khi đi đến thôn trời đã tối.
Khi trời tối Triệu Thiết Trụ gắt gao kéo tay Lâm Xảo Vân, chỉ sợ cô không cẩn thận ngã sấp xuống.
Đợi đến khi về đến cổng, mẹ Triệu với ba Triệu đã chờ đón bọn nhỏ ở cửa.
Thấy bọn nhỏ vừa đến nhà liền khẩn trương tiến đến gần.
Kỳ thật bọn họ cũng biết thằng cả đã vào núi khẳng định không hề tay không trở về.
Vừa về đến nhà không nhìn thấy trong sọt có cái gì, mà trên eo anh, đã treo gà rừng thỏ hoang.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro