Mạt Thế Kéo Đến Vạn Vật Tái Sinh
Chương 3
Giả Mã Tạp Ba Tạp
2024-07-23 15:26:45
Về phần ngăn đá tủ lạnh, Tô Du nhìn ngẩn ngơ nửa ngày, vẫn nhớ bên trong có một cái chân giò hun khói, cô nuốt một ngụm nước bọt.
Bịch!
Cánh cửa tủ lạnh mở ra, một thứ màu nâu nhạt hiện ra trước mắt.
Đó vốn là thịt bò bít tết đông lạnh do Tô Du dự trữ.
Nhưng hiện tại đã biến thành một đống cặn bã, hôi thối rợn người làm cô không thể khống chế được mà rùng mình.
"Gâu gâu! Grừ..." Tài Mê kêu to lên, nó nhe răng trợn mắt nhìn bò bít tết kia.
Tô Du lập tức che miệng Tài Mê lại, nhìn về phía bò bít tết.
Nhìn kỹ lại, cô càng cảm thấy cổ họng nghẹn hơn.
Vô số giòi bọ màu trắng đang chậm rãi nhúc nhích trên miếng thịt, da đầu Tô Du tê dại, lập tức đóng tủ lạnh lại, đồng thời dùng cả keo dán chặt tủ lạnh.
Về phần chân giò hun khói đông lạnh, Tô Du từ bỏ, cô thật sự không có cách nào tiếp tục tìm kiếm, cho dù tìm được chắc nó cũng đã bò đầy giòi bọ.
Có lẽ cảm nhận được sự buồn bực của Tô Du, Tài Mê dùng đôi mắt của nó nhìn về phía cô.
Tô Du thở dài một hơi, cô đeo găng tay cao su cầm hộp đựng đồ ăn muốn đến bồn nước rửa để đựng nước, bởi vì trước đó Tô Du đã niêm phong cống thoát nước, không thể xả thoát nước ra được.
Nhưng khi xả nước ra, nhìn bồn nước đục ngầu cô không khỏi nhíu mày, dứt khoát dùng keo dán cả bồn lại.
Ba ngày kể từ tối hôm đó, Tô Du đã niêm phong lại toàn bộ nơi thoáng khí và những chỗ chứa thực phẩm tươi sống, nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng xuất hiện một luồng khí mù màu xanh lục cực nhạt.
Tô Du không dám uống nước từ vòi, nước uống đóng chai cô lại dự trữ không nhiều nên Tô Du chỉ uống một ít nước vào lúc cực kỳ khát.
Theo thường lệ, Tô Du mở một túi nhỏ thức ăn cho chó loại đóng gói cho Tài Mê, lại cho nó thêm chút nước.
Tài Mê dùng mũi ngửi thức ăn, qua lúc lâu mới chép miệng ăn hết.
Tô Du không khỏi cảm thấy đau đầu, phần lớn thức ăn cho chó lúc trước khui sẵn ra đã biến chất, cô chỉ có thể ném hết chúng vào phòng bếp, bây giờ thức ăn của Tài Mê đều là túi nhỏ đựng đồ ăn đóng gói dành cho chó.
Túi thức ăn cho chó trong thùng cũng không còn lại bao nhiêu, Tô Du chỉ có thể hóa thân thành bà chủ siêng năng, lần nữa lật tung cả nhà.
Cũng may bình thường Tô Du thích trữ đồ ăn vặt, từ dưới đáy tủ đồ ăn vặt cô kéo ra một hộp carton, bên trong là mấy túi bánh quy ăn sáng có hương vị khác nhau.
Sau khi nghiêm túc kiểm tra một lần, phát hiện chúng không có biến chất, lúc này Tô Du mới thở dài một hơi. Tiếp theo, cô lại kéo ra mấy túi thịt bò khô hút chân không dưới đáy hộp đựng.
Nhìn "toàn bộ gia sản" của mình, Tô Du thở dài một hơi, thoạt nhìn rất nhiều. Nhưng trên thực tế một người một chó chia nhau, có lẽ cũng không chống đỡ được một tuần.
Tâm trạng Tô Du vô cùng nặng nề.
Cô cũng không nói rõ được, là vì sự ghê tởm của đống đồ trong tủ lạnh, hay là vì căng thẳng do thiếu thức ăn và nước uống.
Tô Du chán nản dựa lưng vào sofa, từ trong ra ngoài nhà, ngay cả áo khoác cũng không buông tha, lục soát một lần nữa.
Cuối cùng, Tô Du lấy mấy chai nước suối chưa mở nắp từ trong balo ra, lại tìm được hơn mười viên kẹo từ trong áo khoác và các loại túi xách.
Nhìn thấy kẹo, Tô Du vui vẻ thở dài một hơi, bóc một viên ngậm vào trong miệng, cô nhai chóp chép, nghĩ nếu có sóng thì nên gọi điện thoại hỏi tình huống của ba mẹ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bịch!
Cánh cửa tủ lạnh mở ra, một thứ màu nâu nhạt hiện ra trước mắt.
Đó vốn là thịt bò bít tết đông lạnh do Tô Du dự trữ.
Nhưng hiện tại đã biến thành một đống cặn bã, hôi thối rợn người làm cô không thể khống chế được mà rùng mình.
"Gâu gâu! Grừ..." Tài Mê kêu to lên, nó nhe răng trợn mắt nhìn bò bít tết kia.
Tô Du lập tức che miệng Tài Mê lại, nhìn về phía bò bít tết.
Nhìn kỹ lại, cô càng cảm thấy cổ họng nghẹn hơn.
Vô số giòi bọ màu trắng đang chậm rãi nhúc nhích trên miếng thịt, da đầu Tô Du tê dại, lập tức đóng tủ lạnh lại, đồng thời dùng cả keo dán chặt tủ lạnh.
Về phần chân giò hun khói đông lạnh, Tô Du từ bỏ, cô thật sự không có cách nào tiếp tục tìm kiếm, cho dù tìm được chắc nó cũng đã bò đầy giòi bọ.
Có lẽ cảm nhận được sự buồn bực của Tô Du, Tài Mê dùng đôi mắt của nó nhìn về phía cô.
Tô Du thở dài một hơi, cô đeo găng tay cao su cầm hộp đựng đồ ăn muốn đến bồn nước rửa để đựng nước, bởi vì trước đó Tô Du đã niêm phong cống thoát nước, không thể xả thoát nước ra được.
Nhưng khi xả nước ra, nhìn bồn nước đục ngầu cô không khỏi nhíu mày, dứt khoát dùng keo dán cả bồn lại.
Ba ngày kể từ tối hôm đó, Tô Du đã niêm phong lại toàn bộ nơi thoáng khí và những chỗ chứa thực phẩm tươi sống, nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng xuất hiện một luồng khí mù màu xanh lục cực nhạt.
Tô Du không dám uống nước từ vòi, nước uống đóng chai cô lại dự trữ không nhiều nên Tô Du chỉ uống một ít nước vào lúc cực kỳ khát.
Theo thường lệ, Tô Du mở một túi nhỏ thức ăn cho chó loại đóng gói cho Tài Mê, lại cho nó thêm chút nước.
Tài Mê dùng mũi ngửi thức ăn, qua lúc lâu mới chép miệng ăn hết.
Tô Du không khỏi cảm thấy đau đầu, phần lớn thức ăn cho chó lúc trước khui sẵn ra đã biến chất, cô chỉ có thể ném hết chúng vào phòng bếp, bây giờ thức ăn của Tài Mê đều là túi nhỏ đựng đồ ăn đóng gói dành cho chó.
Túi thức ăn cho chó trong thùng cũng không còn lại bao nhiêu, Tô Du chỉ có thể hóa thân thành bà chủ siêng năng, lần nữa lật tung cả nhà.
Cũng may bình thường Tô Du thích trữ đồ ăn vặt, từ dưới đáy tủ đồ ăn vặt cô kéo ra một hộp carton, bên trong là mấy túi bánh quy ăn sáng có hương vị khác nhau.
Sau khi nghiêm túc kiểm tra một lần, phát hiện chúng không có biến chất, lúc này Tô Du mới thở dài một hơi. Tiếp theo, cô lại kéo ra mấy túi thịt bò khô hút chân không dưới đáy hộp đựng.
Nhìn "toàn bộ gia sản" của mình, Tô Du thở dài một hơi, thoạt nhìn rất nhiều. Nhưng trên thực tế một người một chó chia nhau, có lẽ cũng không chống đỡ được một tuần.
Tâm trạng Tô Du vô cùng nặng nề.
Cô cũng không nói rõ được, là vì sự ghê tởm của đống đồ trong tủ lạnh, hay là vì căng thẳng do thiếu thức ăn và nước uống.
Tô Du chán nản dựa lưng vào sofa, từ trong ra ngoài nhà, ngay cả áo khoác cũng không buông tha, lục soát một lần nữa.
Cuối cùng, Tô Du lấy mấy chai nước suối chưa mở nắp từ trong balo ra, lại tìm được hơn mười viên kẹo từ trong áo khoác và các loại túi xách.
Nhìn thấy kẹo, Tô Du vui vẻ thở dài một hơi, bóc một viên ngậm vào trong miệng, cô nhai chóp chép, nghĩ nếu có sóng thì nên gọi điện thoại hỏi tình huống của ba mẹ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro