Mạt Thế Kéo Đến Vạn Vật Tái Sinh
Chương 4
Giả Mã Tạp Ba Tạp
2024-07-23 15:26:45
Cứ như vậy, ngây ngốc thêm hai ngày. Trong hai ngày này, sương mù xanh dần dần tan đi, ít nhất xuyên qua cửa sổ thông ra phía mặt đất có thể nhìn thấy đường phố mờ ảo.
Tô Du và Tài Mê cuộn tròn ngủ trên giường.
Bỗng nhiên.
Rầm rầm rầm...
"Tiểu Tô..."
Lông mày Tô Du giật giật, là giọng của bà Vương hàng xóm, giọng nói rất nhỏ, giống như bị thứ gì đó ngăn cách vậy. Nếu không phải trong phòng Tô Du đủ yên tĩnh, thì cô còn chưa chắc đã nghe thấy.
Tô Du chậm rãi từ trên giường bước xuống, tới gần cửa chính.
"Tiểu Tô..."
Giọng nói như bị nhốt trong nhà, nghe rất ai oán.
Tô Du nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Cô không biết nên mô tả cảm giác hiện tại như thế nào, kinh hãi, sợ hãi, hay là bi ai?
Trong màn sương mù mông lung, bà Vương như bị mắc bệnh lạ, da thịt trên người bà thối rữa, bên trong miệng vết thương còn mơ hồ có thể thấy được giòi bọ nhúc nhích, bà còng người, động tác khó khăn gõ cửa.
Theo động tác của bà, thịt thối trên mặt bà cũng lắc lư như muốn rơi xuống.
Tô Du che miệng lại, không nói chuyện, nhưng vẫn dán tai lên cửa, như vậy có thể nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài hơn.
Bà Vương gõ hồi lâu, thấy không có ai đáp lại, ánh mắt bà trắng dã, chảy xuống một dòng nước mắt sền sệt: "Tiểu Tô, cháu ở nhà mà đúng không?"
Giọng điệu của bà vừa mất mát vừa buồn rầu: "Bà không có ý gì khác, chỉ là quá đói, trên người đau dữ dội, muốn hỏi cháu vài câu, có thể cho bà xin miếng thức ăn được không, cầu xin cháu..."
Bình thường, bà Vương đối với Tô Du cũng không tệ, mấy lần cô đi công tác đều là bà Vương giúp đỡ nhận hàng.
Tô Du há miệng thở dốc, thức ăn của cô cũng không nhiều lắm, muốn từ chối, nhưng nhìn thấy thảm trạng của bà Vương lại nghĩ tới sự quan tâm của bà với mình, cô thế nào cũng không thể nói ra lời từ chối.
"Bà Vương, cháu cũng không dư thức ăn, chỉ có thể cho bà mấy viên kẹo."
Tô Du nói xong, bà Vương ở ngoài cửa dường như cũng không nghe thấy, ánh mắt vẫn đầy mong đợi nhìn cửa lớn nhà cô.
Tô Du nhíu mày, đề cao giọng lên rất nhiều, lặp lại một lần nữa.
Dường như cuối cùng bà Vương cũng nghe được chút động tĩnh, nhưng bà lại như không nghe rõ, thế là đến gần dán tai lên cửa.
Tô Du sửng sốt, lại lớn tiếng nói: "Bà Vương, cháu cũng không dư thừa đồ ăn, chỉ có thể cho bà mấy viên kẹo."
Bà Vương nghe thấy tiếng trả lời, vui vẻ kêu một tiếng khom người cúi đầu với cửa nhà Tô Du.
Trong lòng Tô Du nặng trĩu, cô cầm một nắm kẹo sữa, cầm thêm ba túi bánh quy, suy nghĩ một chút lại lấy ba viên thuốc giảm đau, bốn viên kháng sinh dùng túi nhựa màu đỏ gói lại.
Sau đó, Tô Du lại lớn tiếng gọi bà Vương ở ngoài cửa: "Bà Vương, bà qua phòng bếp bên kia đi, cháu đưa cho bà qua cửa sổ."
Cửa chính, Tô Du không dám mở, nhưng phòng bếp của cô có một cửa sổ thông gió đối diện đường đi, mặc dù không lớn nhưng vẫn đủ đưa đồ qua.
Tô Du đeo khẩu trang và găng tay, xé lớp keo, mở cửa sổ thông gió ra một đường viền rộng bằng hai ngón tay, nhanh chóng đưa túi nhựa màu đỏ ra ngoài.
Bà Vương không đưa tay ra, mà chờ khi Tô Du đưa xong, đóng cửa sổ thông gió rồi mới run rẩy nhặt túi màu đỏ kia lên.
Bởi vì mở ra cửa sổ thông gió, cho dù tốc độ của Tô Du rất nhanh, vẫn làm cho một ít sương mù xanh bay vào.
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, đóng chặt cửa phòng bếp lại.
Bà Vương mở túi nhựa ra, dùng ngón tay thối rữa lột vỏ, cho một viên kẹo vào miệng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tô Du và Tài Mê cuộn tròn ngủ trên giường.
Bỗng nhiên.
Rầm rầm rầm...
"Tiểu Tô..."
Lông mày Tô Du giật giật, là giọng của bà Vương hàng xóm, giọng nói rất nhỏ, giống như bị thứ gì đó ngăn cách vậy. Nếu không phải trong phòng Tô Du đủ yên tĩnh, thì cô còn chưa chắc đã nghe thấy.
Tô Du chậm rãi từ trên giường bước xuống, tới gần cửa chính.
"Tiểu Tô..."
Giọng nói như bị nhốt trong nhà, nghe rất ai oán.
Tô Du nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Cô không biết nên mô tả cảm giác hiện tại như thế nào, kinh hãi, sợ hãi, hay là bi ai?
Trong màn sương mù mông lung, bà Vương như bị mắc bệnh lạ, da thịt trên người bà thối rữa, bên trong miệng vết thương còn mơ hồ có thể thấy được giòi bọ nhúc nhích, bà còng người, động tác khó khăn gõ cửa.
Theo động tác của bà, thịt thối trên mặt bà cũng lắc lư như muốn rơi xuống.
Tô Du che miệng lại, không nói chuyện, nhưng vẫn dán tai lên cửa, như vậy có thể nghe rõ ràng động tĩnh bên ngoài hơn.
Bà Vương gõ hồi lâu, thấy không có ai đáp lại, ánh mắt bà trắng dã, chảy xuống một dòng nước mắt sền sệt: "Tiểu Tô, cháu ở nhà mà đúng không?"
Giọng điệu của bà vừa mất mát vừa buồn rầu: "Bà không có ý gì khác, chỉ là quá đói, trên người đau dữ dội, muốn hỏi cháu vài câu, có thể cho bà xin miếng thức ăn được không, cầu xin cháu..."
Bình thường, bà Vương đối với Tô Du cũng không tệ, mấy lần cô đi công tác đều là bà Vương giúp đỡ nhận hàng.
Tô Du há miệng thở dốc, thức ăn của cô cũng không nhiều lắm, muốn từ chối, nhưng nhìn thấy thảm trạng của bà Vương lại nghĩ tới sự quan tâm của bà với mình, cô thế nào cũng không thể nói ra lời từ chối.
"Bà Vương, cháu cũng không dư thức ăn, chỉ có thể cho bà mấy viên kẹo."
Tô Du nói xong, bà Vương ở ngoài cửa dường như cũng không nghe thấy, ánh mắt vẫn đầy mong đợi nhìn cửa lớn nhà cô.
Tô Du nhíu mày, đề cao giọng lên rất nhiều, lặp lại một lần nữa.
Dường như cuối cùng bà Vương cũng nghe được chút động tĩnh, nhưng bà lại như không nghe rõ, thế là đến gần dán tai lên cửa.
Tô Du sửng sốt, lại lớn tiếng nói: "Bà Vương, cháu cũng không dư thừa đồ ăn, chỉ có thể cho bà mấy viên kẹo."
Bà Vương nghe thấy tiếng trả lời, vui vẻ kêu một tiếng khom người cúi đầu với cửa nhà Tô Du.
Trong lòng Tô Du nặng trĩu, cô cầm một nắm kẹo sữa, cầm thêm ba túi bánh quy, suy nghĩ một chút lại lấy ba viên thuốc giảm đau, bốn viên kháng sinh dùng túi nhựa màu đỏ gói lại.
Sau đó, Tô Du lại lớn tiếng gọi bà Vương ở ngoài cửa: "Bà Vương, bà qua phòng bếp bên kia đi, cháu đưa cho bà qua cửa sổ."
Cửa chính, Tô Du không dám mở, nhưng phòng bếp của cô có một cửa sổ thông gió đối diện đường đi, mặc dù không lớn nhưng vẫn đủ đưa đồ qua.
Tô Du đeo khẩu trang và găng tay, xé lớp keo, mở cửa sổ thông gió ra một đường viền rộng bằng hai ngón tay, nhanh chóng đưa túi nhựa màu đỏ ra ngoài.
Bà Vương không đưa tay ra, mà chờ khi Tô Du đưa xong, đóng cửa sổ thông gió rồi mới run rẩy nhặt túi màu đỏ kia lên.
Bởi vì mở ra cửa sổ thông gió, cho dù tốc độ của Tô Du rất nhanh, vẫn làm cho một ít sương mù xanh bay vào.
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, đóng chặt cửa phòng bếp lại.
Bà Vương mở túi nhựa ra, dùng ngón tay thối rữa lột vỏ, cho một viên kẹo vào miệng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro