Mạt Thế Này Đến Cũng Quá Dễ Chịu Đi
Chương 12
2024-11-07 21:46:59
Nước khử trùng 84 400 tệ một tấn, cồn y tế 1000 tệ một tấn, cũng tìm đến các công xưởng tại thành phố Hải, mỗi loại đặt một tấn, hẹn chiều ngày kia đến công xưởng lấy hàng.
Đặt xong những thứ này, lại mua trực tuyến cho hai người mỗi người năm chiếc áo khoác giữ ấm, bốn chiếc chăn bông nặng mười cân, mỗi người 50 chiếc quần lót, tất. Trước tiên mua ít để dự phòng, chuẩn bị sau này khi “mua 0 đồng*” thì bổ sung vào kho. Rèm che nắng đều mua to hơn cửa sổ một chút, theo số lượng cửa sổ trong nhà lại mua thêm một số để dự phòng. Một hồi như vậy lại mất thêm hai vạn, tiền này thật giữ không nổi.
(*khi tận thế xảy ra thì có thể thu gom vật tư miễn phí)
Trưa, Tần Ngạo Đông cuối cùng cũng về, nhắn tin cho Đinh Thiến Thiến, bảo cô xuống bãi đỗ xe bên ngoài tiểu khu dưới tầng. Xe tải không vào được tiểu khu, chỉ có thể đỗ ở bãi đỗ xe đối diện tiểu khu.
Đinh Thiến Thiến biết là gọi cô xuống lấy đồ trên xe, vội vàng xuống tầng. Đến bãi đỗ xe, Tần Ngạo Đông dựa vào đầu xe đứng đó: "Đi chậm thôi, không cần vội như vậy."
Đinh Thiến Thiến cười hì hì: "Thế nào, mua được hết chưa?"
"Ừ, em lên xem đi." Tần Ngạo Đông gật đầu.
Lên thùng xe, Đinh Thiến Thiến cũng không xem kỹ, trước tiên cất hết đồ vào không gian, đợi về nhà rồi xem từ từ. Về đến nhà, hai người kể cho nhau nghe thành quả của mình trong buổi sáng.
Tần Ngạo Đông ra ngoài nửa ngày mua bốn bộ đồ lặn, hai mươi bình oxy, mười bộ mặt nạ phòng độc, bốn bộ quần áo chống rét, bốn bộ quần áo giữ nhiệt, hai cái lều. Lại đi đặt làm cửa sắt chống trộm và cửa sổ kính chống nổ cùng một cửa điện. Tần Ngạo Đông thở dài: "Chỉ những thứ này đã mất mười hai vạn, cửa sổ chống trộm và cửa điện mấy ngày nữa sẽ đến lắp."
Đinh Thiến Thiến tính toán, chưa đến hai ngày đã dùng hết hơn hai mươi sáu vạn, còn lại chưa đến mười bốn vạn. So với trong tiểu thuyết, tùy tiện mua vật tư mấy chục tỷ thì quả thực quá nghèo.
Buổi chiều vốn định ra ngoài mua đồ, không ngờ chú của Đinh Thiến Thiến là Đinh Kiến Quốc gọi điện, nói là đã chuẩn bị xong sáu mươi vạn, đợi chiều ngân hàng làm việc sẽ chuyển tiền. Đinh Thiến Thiến vui vẻ đồng ý, đúng lúc thiếu tiền, bán nhà trước đã.
Một giờ rưỡi, Đinh Thiến Thiến và Tần Ngạo Đông cùng đến ngân hàng đã hẹn, Đinh Kiến Quốc đã đợi ở đó, cùng đến còn có ông bà nội của Đinh Thiến Thiến, làm thủ tục nhà đất cần ông bà nội ký tên. Bà nội vừa nhìn thấy Đinh Thiến Thiến đi cùng một người đàn ông liền hỏi: "Thiến Thiến, người đàn ông này là ai?"
Đặt xong những thứ này, lại mua trực tuyến cho hai người mỗi người năm chiếc áo khoác giữ ấm, bốn chiếc chăn bông nặng mười cân, mỗi người 50 chiếc quần lót, tất. Trước tiên mua ít để dự phòng, chuẩn bị sau này khi “mua 0 đồng*” thì bổ sung vào kho. Rèm che nắng đều mua to hơn cửa sổ một chút, theo số lượng cửa sổ trong nhà lại mua thêm một số để dự phòng. Một hồi như vậy lại mất thêm hai vạn, tiền này thật giữ không nổi.
(*khi tận thế xảy ra thì có thể thu gom vật tư miễn phí)
Trưa, Tần Ngạo Đông cuối cùng cũng về, nhắn tin cho Đinh Thiến Thiến, bảo cô xuống bãi đỗ xe bên ngoài tiểu khu dưới tầng. Xe tải không vào được tiểu khu, chỉ có thể đỗ ở bãi đỗ xe đối diện tiểu khu.
Đinh Thiến Thiến biết là gọi cô xuống lấy đồ trên xe, vội vàng xuống tầng. Đến bãi đỗ xe, Tần Ngạo Đông dựa vào đầu xe đứng đó: "Đi chậm thôi, không cần vội như vậy."
Đinh Thiến Thiến cười hì hì: "Thế nào, mua được hết chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, em lên xem đi." Tần Ngạo Đông gật đầu.
Lên thùng xe, Đinh Thiến Thiến cũng không xem kỹ, trước tiên cất hết đồ vào không gian, đợi về nhà rồi xem từ từ. Về đến nhà, hai người kể cho nhau nghe thành quả của mình trong buổi sáng.
Tần Ngạo Đông ra ngoài nửa ngày mua bốn bộ đồ lặn, hai mươi bình oxy, mười bộ mặt nạ phòng độc, bốn bộ quần áo chống rét, bốn bộ quần áo giữ nhiệt, hai cái lều. Lại đi đặt làm cửa sắt chống trộm và cửa sổ kính chống nổ cùng một cửa điện. Tần Ngạo Đông thở dài: "Chỉ những thứ này đã mất mười hai vạn, cửa sổ chống trộm và cửa điện mấy ngày nữa sẽ đến lắp."
Đinh Thiến Thiến tính toán, chưa đến hai ngày đã dùng hết hơn hai mươi sáu vạn, còn lại chưa đến mười bốn vạn. So với trong tiểu thuyết, tùy tiện mua vật tư mấy chục tỷ thì quả thực quá nghèo.
Buổi chiều vốn định ra ngoài mua đồ, không ngờ chú của Đinh Thiến Thiến là Đinh Kiến Quốc gọi điện, nói là đã chuẩn bị xong sáu mươi vạn, đợi chiều ngân hàng làm việc sẽ chuyển tiền. Đinh Thiến Thiến vui vẻ đồng ý, đúng lúc thiếu tiền, bán nhà trước đã.
Một giờ rưỡi, Đinh Thiến Thiến và Tần Ngạo Đông cùng đến ngân hàng đã hẹn, Đinh Kiến Quốc đã đợi ở đó, cùng đến còn có ông bà nội của Đinh Thiến Thiến, làm thủ tục nhà đất cần ông bà nội ký tên. Bà nội vừa nhìn thấy Đinh Thiến Thiến đi cùng một người đàn ông liền hỏi: "Thiến Thiến, người đàn ông này là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro