Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 35
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
Kỷ Nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện chứng bệnh Prosopagnosia của mình hình như vẫn chưa hồi phục, hơn nữa còn nhìn không rõ mặt đối phương, hắn chỉ đành đơn giản nói một tiếng “Ừm” vẫn cao quý lạnh lùng như xưa.
Chu Thu Sinh nhìn hai người vẫn đang ôm nhau ở bên kia, đột nhiên vươn tay ôm Kỷ Nhiên một cái thật ấm áp, dùng giọng cao quãng tám hét lên: “Thật tốt khi cậu còn sống!! !”
“…” Kỷ Nhiên sững sờ, kiềm chế cảm giác muốn quăng người kia ra, cố nhớ lại mình và người này có quan hệ tốt như vậy từ khi nào.
Rốt cuộc cũng không ngờ tới, hắn lại nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người kia, một tay nắm lấy cổ áo phía sau của Thẩm Nịnh xách cô vào lòng ngực mình.
Chu Thu Sinh ở bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Thẩm Nịnh và Kỷ Nhiên, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ra điều gì đó, liền đưa tay kéo Liễu Tiểu Hải đang chuẩn bị lao tới.
Bốn người vào phòng, Kỷ Nhiên bưng cho mỗi người một tô mì ăn liền, Thẩm Nịnh và Liễu Tiểu Hải vừa định ngồi xuống cùng nhau thì đã bị hai người kia đẩy xuống ngồi bên cạnh mình.
Bốn người ngồi đối diện với nhau trên hai chiếc giường, Thẩm Nịnh bỏ qua một số tình tiết ân ái, cô kể ngắn gọn những việc đã trải qua của mình, sau đó vội vàng hỏi: “Tiểu Hải, hai người làm thế nào đến được đây?”
Liễu Tiểu Hải vừa ăn mì vừa nói: “Không phải tớ đã đồng ý sau bữa tối sẽ tìm cậu sao? Vừa đi đến cửa căn tin thứ hai đã nhìn thấy phía sau có một đám người chạy tới, cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên tớ đã lập tức chạy về phía trước. Với sức lực của mình cộng với việc biết cách chạy nhanh hơn những người khác, nên hai chúng tớ chỉ cần vào tòa nhà khoa học công nghệ bên đường và trốn. Chúng tớ đã trốn ở đó một ngày một đêm, ở đó không có gì để ăn, ngay cả nước cũng không có. Tụi tớ không nhịn được nên định đổi chỗ. Tình cờ phát hiện tín hiệu máy truyền tin của cậu ở một khu ký túc xá gần đó. Anh ấy nói rằng anh ấy nhìn thấy đèn bật sáng nên tụi tớ nghĩ đến việc thử vận may một chút.”
“Máy truyền tin?” Kỷ Nhiên cau mày, nhìn Liễu Tiểu Hải hỏi: “Có ý gì?”
Vẻ mặt của Thẩm Nịnh vô cùng đắc ý, cô nói: “Tiểu Hải của chúng tôi học chuyên ngành nghiên cứu triết học, nhưng cậu ấy là một thiên tài điện tử. Cậu ấy đã cải tiến máy truyền tin của Viện Viện và tôi, để chúng tôi có thể xác định vị trí của nhau trong phạm vi 100 mét, cũng có thể liên lạc được với nhau.”
Kỷ Nhiên chua chát nói: “Định vị không thì có là gì, có thể giao tiếp với nhau mới lợi hại.”
Lúc này, Liễu Tiểu Hải ở một bên không phục nói: “Kỷ Nhiên, cậu cũng đừng xem thường tôi, chỉ cần cậu cho tôi một trạm phát sóng, tôi nhất định có thể khôi phục toàn bộ thông tin liên lạc trong khuôn viên trường.”
Cậu vừa dứt lời, căn phòng im lặng hai giây, Kỷ Nhiên đột nhiên đứng dậy, vươn tay lấy ra một bức vẽ rộng một mét từ tủ bên cạnh, trải xuống sàn rồi nói: “Nếu chúng ta thực sự có thể khôi phục liên lạc, chúng ta có thể biết được bao nhiêu người còn sống. Mấu chốt chính là…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nịnh đã nói tiếp: “Điều quan trọng nhất chính là giúp mọi người lấy lại hy vọng!”
Họ đã tận mắt chứng kiến nỗi kinh hoàng của sự tuyệt vọng, lại càng sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ trở nên như vậy. Cho nên họ không được phép để tia hy vọng này vụt tắt. Nó giống như một tia sáng trong đêm tối, cho dù họ phải chiến đấu đẫm máu vì điều này, họ cũng sẽ không hối hận!
Hai người nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau có những tia lửa hiện lên. Tim hai người đập điên cuồng trong lồng ngực, lúc này trong tim họ có một niềm tin không thể diễn tả được bằng lời được rằng cho dù phía trước có rất nhiều chướng ngại vật và thây ma đang ở khắp mọi nơi, đối phương nhất định sẽ cùng họ xông pha trong màn đêm u tối.
Chu Thu Sinh nhìn hai người vẫn đang ôm nhau ở bên kia, đột nhiên vươn tay ôm Kỷ Nhiên một cái thật ấm áp, dùng giọng cao quãng tám hét lên: “Thật tốt khi cậu còn sống!! !”
“…” Kỷ Nhiên sững sờ, kiềm chế cảm giác muốn quăng người kia ra, cố nhớ lại mình và người này có quan hệ tốt như vậy từ khi nào.
Rốt cuộc cũng không ngờ tới, hắn lại nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người kia, một tay nắm lấy cổ áo phía sau của Thẩm Nịnh xách cô vào lòng ngực mình.
Chu Thu Sinh ở bên cạnh chớp chớp mắt, nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Thẩm Nịnh và Kỷ Nhiên, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ra điều gì đó, liền đưa tay kéo Liễu Tiểu Hải đang chuẩn bị lao tới.
Bốn người vào phòng, Kỷ Nhiên bưng cho mỗi người một tô mì ăn liền, Thẩm Nịnh và Liễu Tiểu Hải vừa định ngồi xuống cùng nhau thì đã bị hai người kia đẩy xuống ngồi bên cạnh mình.
Bốn người ngồi đối diện với nhau trên hai chiếc giường, Thẩm Nịnh bỏ qua một số tình tiết ân ái, cô kể ngắn gọn những việc đã trải qua của mình, sau đó vội vàng hỏi: “Tiểu Hải, hai người làm thế nào đến được đây?”
Liễu Tiểu Hải vừa ăn mì vừa nói: “Không phải tớ đã đồng ý sau bữa tối sẽ tìm cậu sao? Vừa đi đến cửa căn tin thứ hai đã nhìn thấy phía sau có một đám người chạy tới, cảm thấy có gì đó không ổn, cho nên tớ đã lập tức chạy về phía trước. Với sức lực của mình cộng với việc biết cách chạy nhanh hơn những người khác, nên hai chúng tớ chỉ cần vào tòa nhà khoa học công nghệ bên đường và trốn. Chúng tớ đã trốn ở đó một ngày một đêm, ở đó không có gì để ăn, ngay cả nước cũng không có. Tụi tớ không nhịn được nên định đổi chỗ. Tình cờ phát hiện tín hiệu máy truyền tin của cậu ở một khu ký túc xá gần đó. Anh ấy nói rằng anh ấy nhìn thấy đèn bật sáng nên tụi tớ nghĩ đến việc thử vận may một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Máy truyền tin?” Kỷ Nhiên cau mày, nhìn Liễu Tiểu Hải hỏi: “Có ý gì?”
Vẻ mặt của Thẩm Nịnh vô cùng đắc ý, cô nói: “Tiểu Hải của chúng tôi học chuyên ngành nghiên cứu triết học, nhưng cậu ấy là một thiên tài điện tử. Cậu ấy đã cải tiến máy truyền tin của Viện Viện và tôi, để chúng tôi có thể xác định vị trí của nhau trong phạm vi 100 mét, cũng có thể liên lạc được với nhau.”
Kỷ Nhiên chua chát nói: “Định vị không thì có là gì, có thể giao tiếp với nhau mới lợi hại.”
Lúc này, Liễu Tiểu Hải ở một bên không phục nói: “Kỷ Nhiên, cậu cũng đừng xem thường tôi, chỉ cần cậu cho tôi một trạm phát sóng, tôi nhất định có thể khôi phục toàn bộ thông tin liên lạc trong khuôn viên trường.”
Cậu vừa dứt lời, căn phòng im lặng hai giây, Kỷ Nhiên đột nhiên đứng dậy, vươn tay lấy ra một bức vẽ rộng một mét từ tủ bên cạnh, trải xuống sàn rồi nói: “Nếu chúng ta thực sự có thể khôi phục liên lạc, chúng ta có thể biết được bao nhiêu người còn sống. Mấu chốt chính là…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nịnh đã nói tiếp: “Điều quan trọng nhất chính là giúp mọi người lấy lại hy vọng!”
Họ đã tận mắt chứng kiến nỗi kinh hoàng của sự tuyệt vọng, lại càng sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ trở nên như vậy. Cho nên họ không được phép để tia hy vọng này vụt tắt. Nó giống như một tia sáng trong đêm tối, cho dù họ phải chiến đấu đẫm máu vì điều này, họ cũng sẽ không hối hận!
Hai người nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau có những tia lửa hiện lên. Tim hai người đập điên cuồng trong lồng ngực, lúc này trong tim họ có một niềm tin không thể diễn tả được bằng lời được rằng cho dù phía trước có rất nhiều chướng ngại vật và thây ma đang ở khắp mọi nơi, đối phương nhất định sẽ cùng họ xông pha trong màn đêm u tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro