Mạt Thế: Nhóm Lão Đại Đều Là Người Yêu Cũ Của Cô
Chương 34
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
2024-09-22 20:22:55
“Khác thường?” Kỷ Nhiên không hiểu ý cô.
“Chính là có cảm thấy mình có thể phun lửa, phóng điện hay gì đó không?” Thẩm Nịnh phấn khích ngồi thẳng, nhìn Kỷ Nhiên đầy mong đợi:
“Đây là trong tiểu thuyết mạt thế viết. Nghe nói nam chính sau khi phát sốt sẽ xuất hiện một siêu năng lực.”
Kỷ Nhiên hơi ngây người một lát, nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy mình không thấy đói dường như cũng không phải là một năng lực kỳ diệu gì, hắn nói: “Cậu nói là tiểu thuyết, tất cả đều là giả!”
“Cũng không nhất định là vậy, nghệ thuật đến từ cuộc sống!” Thẩm Nịnh đặt chén mì sang một bên, cô ôm lấy khuôn mặt của Kỷ Nhiên cẩn thận nghiên cứu.
Kỷ Nhiên bị cô quan sát đến phát ngượng, vội vàng nói:
“Cậu không ăn sao? Không ăn thì tôi ăn.”
“Không! Không! Tôi ăn!” Thẩm Nịnh vội vàng ôm chén mì vào lòng nói: “Ai lấy đồ ăn của tôi đều không đội trời chung.”
“Xem cậu đối với chuyện này rất có tiền đồ!” Vẻ mặt của Kỷ Nhiên hiện rõ vẻ khinh thường.
“Sở thích của tôi bây giờ chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.” Thẩm Nịnh nhét một ngụm mì vào miệng, nói: “Lại nói nếu như không có tôi thì liền có thể đạt tới được sự bất tử!” *
“Chỉ còn lại?” Kỷ Nhiên nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Thẩm Nịnh, hắn hỏi: “Trước kia cậu còn thích cái gì nữa?”
Vẻ mặt của Thẩm Nịnh đột nhiên cứng đờ, cô mím chặt môi.
Kỳ thật hắn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Nịnh, hắn lập tức nhận ra đối phương hình như có bí mật gì đó, hiển nhiên là cô không muốn nói cho hắn biết.
Kỷ Nhiên dùng sức cắn sợi mì trong miệng, không biết tại sao mình lại cảm thấy có chút tức giận, không, không phải tức giận một chút mà là rất tức giận.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hai người giật mình. Kỷ Nhiên nhanh chóng đặt chén mì xuống, nhặt con dao thái trên bàn lên, tắt đèn rồi đứng trước cửa.
Thẩm Nịnh cũng vội vàng thu dọn quần áo chất trên đầu giường của Kỷ Nhiên, cô nhanh chóng mặc đồ vào, dùng ánh sáng của máy truyền tin đi đến tủ lấy ra một chiếc áo khoác ném cho Kỷ Nhiên, sau đó cô nắm chặt con dao quân đội Thụy Sĩ trong tay.
Hai người nín thở hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng hai thanh niên nói chuyện. Một người nói: “Thứ của cậu có đáng tin cậy không? Thẩm Nịnh thật sự đang ở đây à?”
Một người khác nói: “Trong tình hình này còn có thể sử dụng được là tốt lắm rồi. Đừng kén cá chọn canh nữa.”
Nghe thấy giọng nói của hai người rất quen, nghe họ nói tên Thẩm Nịnh liền biết nhất định là người quen, cả hai nhất thời vui mừng, Kỷ Nhiên vội vàng bật đèn, mở cửa.
Nhìn xuống hành lang.
Đèn trong hành lang được bật lên, kính cửa sổ ở cuối hành lang phía tây bị vỡ, hai nam sinh đang đứng trước cửa sổ chơi đùa với thứ gì đó trên tay.
“Tiểu Hải?!”
“Tiểu Nịnh?!”
Hai tiếng cảm thán cùng lúc phát ra, Liễu Tiểu Hải trợn to hai mắt, mừng rỡ chạy tới ôm Thẩm Nịnh mừng đến phát khóc: “Tiểu Nịnh, cậu còn sống thật tốt!”
Người xưa nói một trong nhân sinh tứ đại hỉ của cuộc đời là “gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người.” Thẩm Nịnh cảm thấy “Gặp được Lan Yên ngày tận thế” so với cái này còn sung sướng hơn, cô ôm chặt Liễu Tiểu Hải vào lòng, hai mắt đỏ hoe: “Tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu và Viện Viện, tớ rất nhớ các cậu.”
Sắc mặt của Kỷ Nhiên đen như đáy nồi, ở bên cạnh không ngừng ho khan, đáng tiếc là Thẩm Nịnh căn bản không tiếp nhận được tín hiệu từ bên này, lúc này Chu Thu Sinh liếc mắt nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt phức tạp, cậu ấy không nói gì, chỉ đảo mắt sang một bên cau mày sau đó nhanh chóng lục lọi lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra được tên:
“Kỷ Nhiên?”
“Chính là có cảm thấy mình có thể phun lửa, phóng điện hay gì đó không?” Thẩm Nịnh phấn khích ngồi thẳng, nhìn Kỷ Nhiên đầy mong đợi:
“Đây là trong tiểu thuyết mạt thế viết. Nghe nói nam chính sau khi phát sốt sẽ xuất hiện một siêu năng lực.”
Kỷ Nhiên hơi ngây người một lát, nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy mình không thấy đói dường như cũng không phải là một năng lực kỳ diệu gì, hắn nói: “Cậu nói là tiểu thuyết, tất cả đều là giả!”
“Cũng không nhất định là vậy, nghệ thuật đến từ cuộc sống!” Thẩm Nịnh đặt chén mì sang một bên, cô ôm lấy khuôn mặt của Kỷ Nhiên cẩn thận nghiên cứu.
Kỷ Nhiên bị cô quan sát đến phát ngượng, vội vàng nói:
“Cậu không ăn sao? Không ăn thì tôi ăn.”
“Không! Không! Tôi ăn!” Thẩm Nịnh vội vàng ôm chén mì vào lòng nói: “Ai lấy đồ ăn của tôi đều không đội trời chung.”
“Xem cậu đối với chuyện này rất có tiền đồ!” Vẻ mặt của Kỷ Nhiên hiện rõ vẻ khinh thường.
“Sở thích của tôi bây giờ chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.” Thẩm Nịnh nhét một ngụm mì vào miệng, nói: “Lại nói nếu như không có tôi thì liền có thể đạt tới được sự bất tử!” *
“Chỉ còn lại?” Kỷ Nhiên nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Thẩm Nịnh, hắn hỏi: “Trước kia cậu còn thích cái gì nữa?”
Vẻ mặt của Thẩm Nịnh đột nhiên cứng đờ, cô mím chặt môi.
Kỳ thật hắn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Nịnh, hắn lập tức nhận ra đối phương hình như có bí mật gì đó, hiển nhiên là cô không muốn nói cho hắn biết.
Kỷ Nhiên dùng sức cắn sợi mì trong miệng, không biết tại sao mình lại cảm thấy có chút tức giận, không, không phải tức giận một chút mà là rất tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hai người giật mình. Kỷ Nhiên nhanh chóng đặt chén mì xuống, nhặt con dao thái trên bàn lên, tắt đèn rồi đứng trước cửa.
Thẩm Nịnh cũng vội vàng thu dọn quần áo chất trên đầu giường của Kỷ Nhiên, cô nhanh chóng mặc đồ vào, dùng ánh sáng của máy truyền tin đi đến tủ lấy ra một chiếc áo khoác ném cho Kỷ Nhiên, sau đó cô nắm chặt con dao quân đội Thụy Sĩ trong tay.
Hai người nín thở hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng hai thanh niên nói chuyện. Một người nói: “Thứ của cậu có đáng tin cậy không? Thẩm Nịnh thật sự đang ở đây à?”
Một người khác nói: “Trong tình hình này còn có thể sử dụng được là tốt lắm rồi. Đừng kén cá chọn canh nữa.”
Nghe thấy giọng nói của hai người rất quen, nghe họ nói tên Thẩm Nịnh liền biết nhất định là người quen, cả hai nhất thời vui mừng, Kỷ Nhiên vội vàng bật đèn, mở cửa.
Nhìn xuống hành lang.
Đèn trong hành lang được bật lên, kính cửa sổ ở cuối hành lang phía tây bị vỡ, hai nam sinh đang đứng trước cửa sổ chơi đùa với thứ gì đó trên tay.
“Tiểu Hải?!”
“Tiểu Nịnh?!”
Hai tiếng cảm thán cùng lúc phát ra, Liễu Tiểu Hải trợn to hai mắt, mừng rỡ chạy tới ôm Thẩm Nịnh mừng đến phát khóc: “Tiểu Nịnh, cậu còn sống thật tốt!”
Người xưa nói một trong nhân sinh tứ đại hỉ của cuộc đời là “gặp lại bạn cũ nơi đất khách quê người.” Thẩm Nịnh cảm thấy “Gặp được Lan Yên ngày tận thế” so với cái này còn sung sướng hơn, cô ôm chặt Liễu Tiểu Hải vào lòng, hai mắt đỏ hoe: “Tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu và Viện Viện, tớ rất nhớ các cậu.”
Sắc mặt của Kỷ Nhiên đen như đáy nồi, ở bên cạnh không ngừng ho khan, đáng tiếc là Thẩm Nịnh căn bản không tiếp nhận được tín hiệu từ bên này, lúc này Chu Thu Sinh liếc mắt nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt phức tạp, cậu ấy không nói gì, chỉ đảo mắt sang một bên cau mày sau đó nhanh chóng lục lọi lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra được tên:
“Kỷ Nhiên?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro